Chương 126: Tần Thú: Ta là Hóa Thần đại năng! Ôn Tình: Sư phụ ta thật là Hóa Thần đại năng á!"A? Tiểu sâu keo, sao ngươi còn ở đây?" Ôn Tình cùng Tần Thú về đến nhà, thấy Trương Đoan vẫn đứng canh ở trước cửa."Ấm... Ôn tỷ tỷ, ta có một món đồ muốn tặng cho ngươi, ngươi chờ ta mấy ngày, ta về nhà lấy nhé..." Nói xong, Trương Đoan liền chạy.???? Ôn Tình vẻ mặt vô cùng nghi hoặc."Sư phụ, người đi nghỉ ngơi một chút đi, tối nay ta làm thịt kho tàu cho người ăn nhé." Ôn Tình mang theo đồ ăn đi vào bếp, bắt đầu bận rộn.Coong!Trong sân, một tiếng đàn vang lên.Tần Thú phẩy tay bay lên, cầm đàn thất huyền.Trong phút chốc, phảng phất đưa người vào chốn thung sâu tĩnh mịch, thoát ly khỏi trần thế ồn ào náo động..."A! Sư phụ, người còn biết gảy đàn à!" Ôn Tình kinh ngạc từ phòng bếp thò đầu ra, "Ta trước kia ở trên núi, sao không thấy người gảy lần nào?""Vi sư mới học." Tần Thú cười đáp."Vậy sư phụ lợi hại thật, vừa rồi trong nháy mắt đó, ta cảm giác tinh thần của mình bị tiếng đàn của người lôi kéo, tiến vào một thế giới khác." Được đồ đệ khen ngợi, Tần Thú đắc ý cười lớn."Ha ha, đó là đương nhiên, vi sư thiên phú dị bẩm, học đàn ba năm, liền đã lĩnh ngộ được cầm ý, cho dù trong tay không có dây đàn, cũng có thể tấu lên những khúc nhạc tuyệt vời nhất thế gian.""Hừ, sư phụ người lại khoe rồi, không có dây đàn thì làm sao mà tấu nhạc được." Ôn Tình không tin.Cái tật khoe khoang của sư phụ, bao giờ mới sửa được đây?"Khụ..."Tần Thú đang định nói chuyện, bỗng nhiên lông mày khẽ nhíu lại, thần thức liếc nhìn phía dưới, phát hiện xung quanh sân nhỏ có từng bóng người đang bay lượn đến.Lúc này.Ngoài sân nhỏ.Có hai bóng người chậm rãi đi tới.Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, mặc một bộ quan phục huyện lệnh màu xanh sẫm, mắt hổ sâu thẳm, sát ý ngút trời.Mà phía sau hắn là một cái bóng, dưới ánh trăng càng kéo dài ra vô tận."Những thị vệ chạy trốn kia bắt về chưa?""Bẩm đại nhân, Ảnh Cửu báo, đã bắt về toàn bộ.""Đều giết hết đi." Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói: "Dám giết Trương Nhị Hồ nhi tử ta, những người này chết không có gì đáng tiếc, ngoài ra gia quyến của bọn chúng, cũng đều chém giết hết.""Vâng, đại nhân."Coong!Lúc này, lại một tiếng đàn trầm bổng vang lên, cửa sân mở rộng."Hừ, các hạ thật sự là có hứng thú." Người đàn ông trung niên một bước bước vào trong viện, cái bóng sau lưng như hình với bóng.Xoát! Xoát! Xoát!Lúc này, xung quanh nhà trên vách tường, mái ngói, trên cây ngoài viện... Đều đứng đầy người."Khách nhân đến có việc gì?" Tần Thú cất tiếng cười nói.Khiến Trương Nhị Hồ có chút sửng sốt, nhíu mày.Người này——Sao lại đẹp đến vậy!?"Hừ, lũ tu sĩ các ngươi to gan làm loạn, dám thi triển tà thuật, khiến nhi tử ta bị người đánh chết." Trương Nhị Hồ vung tay áo, giọng điệu lạnh lẽo nói: "Tuy tên rác rưởi đó làm nhiều việc ác, lại còn là một tên phế vật không thể tu luyện, nhưng tốt xấu cũng là huyết mạch Trương Nhị Hồ ta.Người thiên Thủy Trương gia ta, sao một tên tu sĩ nhỏ bé như ngươi có thể động vào?""Thiên Thủy Trương gia, rất lợi hại sao?" Tần Thú thản nhiên cười.Không thèm nhìn vẻ mặt lạnh lùng của người đàn ông trung niên, nhàn nhã gảy đàn.Coong! Coong!Tiếng đàn mỹ diệu lần nữa vang lên trong sân.Ôn Tình từ phòng bếp ló đầu ra, nhìn xung quanh một chút, lại rụt đầu về, tiếp tục bận rộn.Trương Nhị Hồ nhìn một màn trước mắt, thần sắc lập tức trở nên vô cùng quái dị và khó coi.Người này là có chỗ dựa chắc, hay là không biết danh hào Thiên Thủy Trương gia hắn?Bất quá không quan trọng, hắn tuy không phải người nắm quyền thực sự của Trương gia, nhưng lực lượng trong tay có thể điều động, đủ để chém giết đại tu sĩ Kim Đan tầng chín."Ha ha ha, ta nên nói ngươi là không biết trời cao đất dày, hay là quá ngu xuẩn đây?Ở khu vực trọng yếu này, cho dù hoàng tử công chúa của hoàng tộc, cũng không dám coi thường việc đánh giết tùy tiện huyết mạch đích hệ của Trương gia ta.Cho nên hôm nay, các hạ nhất định không thể đi được." Trương Nhị Hồ nhắm mắt, lạnh lẽo đến cực điểm.Nhưng Tần Thú căn bản không để ý, khóe môi hơi nhếch, "Chỉ bằng hai mươi tên tu sĩ Trúc Cơ, với ngươi và một gã Kim Đan tầng năm phía sau lưng ngươi?""Không đủ sao?" Trương Nhị Hồ hỏi lại.Tần Thú lắc đầu, nói thẳng: "Ta là Hóa Thần đại năng.""À à."Trương Nhị Hồ bị chọc cười, căn bản không tin chuyện ma quỷ của đối phương.Nếu có Hóa Thần đại năng vào khu vực trọng yếu này, Giám Thiên ti chiếu thiên cảnh đã sớm phát hiện.Mà với thế lực của Thiên Thủy Trương gia ở Hoàng thành, cũng nên biết, chủ gia cũng chắc chắn ban lệnh.Quan trọng hơn là, hắn không tin, một Hóa Thần đại năng đứng trên đỉnh Linh Châu, sẽ rảnh rỗi đến mức đi bắt nạt một phàm nhân không có tu vi như vậy.Cho dù muốn bắt nạt, cũng sẽ hô một tiếng thổi chết."Sư phụ ta thật sự là Hóa Thần đại năng á." Lúc này, Ôn Tình lại thò đầu ra, tốt bụng nhắc nhở.Nhưng rõ ràng, người đàn ông trung niên trước mắt sẽ không tin."Được thôi, ta nói thật, thực ra ta là một đại năng cảnh giới Nguyên Anh." Tần Thú cười cười.Trương Nhị Hồ nắm đấm bóp ken két, "Chỉ là tu sĩ Trúc Cơ tầng chín, lại cho là bản quan mù hay sao?""Ai nha, ra ngoài quên ẩn giấu tu vi." Tần Thú bỗng vỗ đầu, vẻ mặt ảo não.Hắn có một thói quen, ra ngoài chỉ biểu diễn tu vi Trúc Cơ tầng chín, trước kia là luyện khí tầng chín, nhưng cảm thấy chẳng ra sao cả.Giải thích một chút, đây tuyệt đối không phải cố ý giả heo ăn thịt hổ nha!Ta không phải người rảnh rỗi như vậy."Ai nha, sư phụ, người không phải có linh bảo sao, sao không che giấu tu vi đi?" Ôn Tình bỗng nhiên từ phòng bếp chạy ra, mặt mày sốt sắng kéo tay áo Tần Thú gào lên: "Sư phụ, giờ chúng ta làm sao đây?Bọn chúng nếu cướp đoạt linh bảo, giết người diệt khẩu thì phải làm sao đây? Đồ nhi còn trẻ, không muốn chết đâu, huhu..." "Ai nha, đúng vậy đúng vậy, sư phụ ta cũng hơi sợ đó nha." Sư phụ hai người ôm nhau, than thở khóc lóc.Trương Nhị Hồ: ...?? Hai người sợ hãi thì ít nhất cũng diễn cho giống một chút chứ.Bất quá con nhóc này nói linh bảo là thật sao?Thật ra từ khi hắn vừa vào cửa, đã phát hiện ra cây đàn người đàn ông cực đẹp kia đàn không hề đơn giản, trong lúc mơ hồ còn có đạo vận lưu chuyển. Chẳng lẽ là linh bảo?"Đại nhân, vừa nhận được tin tức, lục hoàng tử đến Thiên Thủy huyện, ban ngày từng xuất hiện ở ngôi viện này." Lúc này, Ảnh vệ bên cạnh Trương Nhị Hồ bỗng truyền âm."Lục hoàng tử!" Trương Nhị Hồ mặt mày âm trầm, phân phó: "Lát nữa ngươi đi điều tra, nếu việc này là do hắn sai khiến, vậy ta sẽ cho vị lục hoàng tử này, mãi mãi ở lại Thiên Thủy huyện." "Đại nhân, dù sao hắn cũng là một hoàng tử." Ảnh vệ do dự.Trương Nhị Hồ hừ lạnh một tiếng, "Hừ, một con riêng mà thôi, hắn sinh ra đã định sẵn không có duyên với hoàng vị.Huống hồ, Trương gia ta ủng hộ ai, thì người đó mới có khả năng lên ngôi vị hoàng đế trong tương lai của triều đình này." "Vâng, đại nhân." Ảnh vệ tuân lệnh."Oa, sư phụ, đồ nhi sợ quá nha." "Huhu, đúng vậy nha, sư phụ cũng hơi sợ." "Sư phụ, bọn chúng đông người thế kia, chúng ta phải làm sao bây giờ nha...?""Đồ nhi đừng sợ, vi sư lát nữa sẽ liều mạng ngăn cản bọn chúng, ngươi không cần quản vi sư, mau chạy đi, sang năm nhớ thắp cho vi sư một nén nhang là được.""Vâng." "A... Sao ngươi đồng ý nhanh thế? Huhu, đồ nhi vô tâm vô tính, sư phụ tốn bao nhiêu tâm tư nuôi ngươi lớn a, huhu...." "Sư phụ, người đừng buồn, nếu không đồ nhi liều mạng cản bọn chúng, người chạy trước đi, sang năm người thắp cho ta một nén nhang nhé?""Được." "Huhu, sư phụ, sao người cũng đồng ý nhanh vậy? Còn nhanh hơn ta 0.01 nhịp thở nữa, huhu...""Oa đúng vậy đúng vậy, nên mới nói chúng ta là sư đồ chứ." "Ừ, chúng ta là một đôi sư đồ tốt." Lúc này, hai vị sư đồ tốt vẫn đang chìm đắm trong màn diễn kịch. "Giết hết đi." Trương Nhị Hồ mất kiên nhẫn, giơ tay ra hiệu. "Vâng." Cái bóng tuân lệnh, vung tay.Xoát! Xoát! Xoát!Trong nháy mắt, các tu sĩ Trúc Cơ bao vây xung quanh nhao nhao xuất động, thân hình lướt lên giữa không trung, từng luồng linh lực đáng sợ hóa thành các đạo pháp thuật đủ màu sắc, công kích Tần Thú."Chờ một chút!" Tần Thú bỗng lớn tiếng hét lên."Giết." Trương Nhị Hồ không chút do dự.Coong!Một khắc sau, một tiếng đàn vang lên đúng lúc, không gian xung quanh dường như bị đông cứng lại trong nháy mắt.Các hắc y nhân kia dừng giữa không trung, duy trì tư thế đứng im, nhưng suy nghĩ của bọn họ vẫn có thể di chuyển, trong mắt đều là sự sợ hãi.Trương Nhị Hồ thấy vậy, cũng hoảng sợ, "Người này quả nhiên giấu tu vi."Lúc này, hắn có chút chắc chắn người này trước mắt, có lẽ do Lục hoàng tử phái tới.Nhưng tại sao vậy?"Tê." Trương Nhị Hồ lập tức hít một hơi khí lạnh, "Chẳng lẽ, lục hoàng tử biết được bí mật dưới lòng đất Thiên Thủy huyện...?" Nếu là vậy, thì người này tuyệt đối không thể để lại!Đây chính là bí mật lớn nhất của Trương gia hắn trấn giữ Thiên Thủy huyện hơn ngàn năm!Trong thoáng chốc, Trương Nhị Hồ não bổ ra vô số chuyện.Tần Thú thấy thế, ung dung cười nói: "Trương tiên sinh, ở chỗ chúng ta có một câu tục ngữ." Trương Nhị Hồ nheo mày, "Tục ngữ gì?""Có bạn từ phương xa đến, xa đâu cũng giết.""Coong!"Lại là một tiếng đàn vang lên.Chỉ thấy mọi người giữa không trung đều biến thành tro bụi, đến cả một sợi lông cũng không còn lại.Bao gồm cả vị đại tu Kim Đan sau lưng Trương Nhị Hồ."Đây là....!!!" Trương Nhị Hồ hoảng sợ, lập tức bóp nát ngọc giản truyền tống tùy thân.Vì thân phận đặc thù, đây là bảo vật bảo mệnh mà chủ gia cho hắn.Nhưng mà, hắn kinh hãi phát hiện, không gian xung quanh bị giam cầm."Hóa... Hóa Thần đại năng!!!" Trương Nhị Hồ kinh hãi không thốt nên lời.Người này lại là Hóa Thần đại năng!!!Phù phù!Trương Nhị Hồ trực tiếp quỳ xuống.Trước người như vậy, hắn không sinh ra chút ý định phản kháng nào."Tiền bối, vãn bối nhận sai, cầu ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, tha cho ta một con đường sống đi, về sau, chỉ cần tiền bối ngài cần đến, Thiên Thủy Trương gia ta chắc chắn không từ chối.""Khôi phục lại chút đi.""Cái gì?""Khôi phục lại vẻ ngông cuồng bất cần của ngươi vừa nãy." Tần Thú lo lắng nói.Trương Nhị Hồ: ..."Huhu, tiền bối, vãn bối có mắt như mù, ngài là Hóa Thần đại năng ngài nói sớm nha, nếu ngài nói sớm, thì có cho vãn bối mười cái, không, một trăm cái, một vạn cái lá gan cũng không dám thở trước mặt ngài..."Lúc này, Trương Nhị Hồ như cha mẹ chết.Trong lòng càng chửi mắng thằng con bất tài nghịch tử của mình vạn lần, kéo theo cả tổ tông mười tám đời của nó.Bất quá có một điều hắn chắc chắn, người này không phải do Lục hoàng tử phái đến.Vì lục hoàng tử không thể nào sai khiến một Hóa Thần đại năng.Hoặc là nói, nếu có một Hóa Thần đại năng ủng hộ Lục hoàng tử, vậy ngôi hoàng đế này có lẽ là của hắn. "Ngươi vừa nói cái gì?" Tần Thú ngước mắt hỏi.Trương Nhị Hồ: "????? Vãn bối có mắt như mù?" Tần Thú lắc đầu, "Không phải, câu tiếp theo."Trương Nhị Hồ: "???? Ngài là Hóa Thần đại năng ngài nói sớm đi?"Tần Thú trừng mắt, "Ta chẳng phải đã nói với ngươi rồi sao?"Trương Nhị Hồ: ????? Nói sao?Hình như có nói!Mẹ kiếp! Lúc nãy tại sao mình không tin???"Huhu, tiền bối, cầu....""Tần Thú đưa tay ngăn lại, "Đừng đừng đừng, ta còn chưa nói xong đâu, ta hỏi không phải câu đó." Trương Nhị Hồ: "A? A???? Không phải câu đó à?" Tần Thú không nhịn được nói: "Một câu cuối cùng, ngươi nói gì?" Trương Nhị Hồ: "?????" Trương Nhị Hồ nghĩ một chút, nói: "Dù có cho ngài 1 vạn lá gan vãn bối cũng không dám thở trước mặt ngài à?""Đúng, là câu đó." Tần Thú rất hài lòng gật đầu.Thấy Tần Thú cười, Trương Nhị Hồ cũng thở phào nhẹ nhõm.Ai ngờ Tần Thú bỗng dưng nói một câu, "Đây chính là ngươi nói nha." Trương Nhị Hồ nhất thời không phản ứng kịp, "Cái gì?""Ngươi nói ngươi không dám thở trước mặt ta, cho nên ngươi cũng không cần thở nữa." "Tiền..."Coong!Một tiếng đàn vang lên.Trương Nhị Hồ treo cổ.Mẹ nó, chết dưới tay một người đàn ông soái như này cũng đáng... Đây là lời trong lòng Trương Nhị Hồ trước khi chết, Tần Thú nghĩ như vậy.....Ngày hôm sau.Bên ngoài Thiên Thủy trấn, trên một sườn núi.Nơi đây có hai ngôi mộ, trên bia mộ trước mộ lần lượt viết mộ cha Văn Xương Bạch, mộ mẹ Ôn Nhu.Hôm nay là quỷ tiết Linh Châu, Ôn Tình về quê, cũng là để tế điện cha mẹ."Bên trái là phần mộ y quan của phụ thân, bên phải là mộ của mẫu thân ta." Ôn Tình nói nhỏ, cơ thể nàng vẫn còn yếu ớt, liền ho khan vài tiếng, buồn bã nói: "Ta từng đến Vân Thủy bí cảnh tìm thi thể của phụ thân, nhưng hơn một giáp năm tháng trôi qua, người đã sớm hóa thành xương khô, tìm không được." "Tiểu Tình Nhi, có muốn di dời mộ phần sư tỷ về Ô Quy Sơn không?" Tần Thú lên tiếng nói, trong mắt có chút thương cảm nồng đậm.Cuộc đời của hắn trải qua không nhiều người, nhưng sư tỷ Ôn Nhu không thể nghi ngờ là nét vẽ đậm nhất trong cuộc đời hắn, không thể xóa nhòa.Hắn từng có vô số đêm, chìm vào giấc ngủ trong lòng sư tỷ Ôn Nhu.Thật ra khi còn bé, sau hai lần thôn trang bị huyết tẩy và được cặp vợ chồng "tốt bụng" kia nhận nuôi, Tần Thú thường xuyên gặp ác mộng...Cơn ác mộng này kéo dài suốt nhiều năm.Tần Thú nhớ rõ, khi mới lên núi, mỗi đêm hắn đều sẽ tỉnh giấc vì ác mộng, chỉ có sư tỷ Ôn Nhu, lần lượt vuốt lưng hắn, khẽ gọi: "Tiểu Tần Thú, đừng sợ, có sư tỷ ở đây, sư tỷ kể chuyện cho ngươi nghe nhé..."Ô!Ngón tay Ôn Tình nhẹ giơ lên, dưới mộ bay lên một chiếc hồn đăng đen kịt, linh hồn Thương Vũ trong hồn đăng bị tra tấn đến ngơ ngơ ngác ngác, ngây ngốc như kẻ si."Hãy để mọi chuyện tan theo gió...."Ôn Tình thở dài, năm ngón tay hư nắm, hồn đăng vỡ tan, linh hồn Thương Vũ tan biến.Một mối thù kéo dài hơn một giáp đã triệt để tan thành mây khói.