Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 70: Ba vị Hóa Thần đại năng! Liền đây. . . . . ? ? ?

Chương 70: Ba vị đại năng Hóa Thần! Vậy mà chỉ có vậy. . . . . ? ? ? Mọi người trong nhà, ai hiểu cho, ta đang ăn cơm, bỗng nhiên một tên ngốc nào đó nổi giận gầm lên một tiếng, làm rớt cả đôi đũa trên tay. Tần Thú nhìn ra ngoài Ô Quy sơn, trong tầng mây có ba đạo thân ảnh đứng sừng sững, khí tức đều vô cùng mạnh mẽ. « Phong Bắc Huyền, tông chủ Huyền Thiên Kiếm Tông, tu vi Hóa Thần tầng ba, bị kẹt ở Hóa Thần tầng ba đã lâu, vì cảm nhận được kiếm ý cường đại của ngươi, cố ý đến gặp một lần, muốn mượn kiếm ý của ngươi rèn luyện kiếm đạo, đột phá Hóa Thần tầng ba, độ thiện cảm hiện tại là 20 » "Tê ! Lại là đại năng Hóa Thần cảnh! !" Tần Thú vừa nhặt đũa lên lại làm rơi. "(ˉ▽ ̄ ) Xì, chỉ là Hóa Thần, có gì phải sợ, ta có tứ linh thánh trận sợ cái gì, vài phút làm gỏi hắn" Tần Thú nhặt đũa lên, rồi lại nhìn người thứ hai. Váy trắng bồng bềnh, đẹp như tiên nữ. "Ngọa Tào! Nữ nhân này thật đẹp!" Lạch cạch! Đôi đũa trên tay Tần Thú lại rơi. Mấy đời làm người, Tần Thú thề, đây là lần đầu tiên thấy người đẹp đến vậy. Hóa ra cái đẹp còn có thể đạt đến mức độ này. Đúng là ta tầm nhìn hạn hẹp. "Thất thố, thất thố " Tần Thú chắp tay trước ngực, niệm vài câu Thanh Tâm Chú. "Trong lòng không có nữ nhân, tu luyện tự nhiên thành thần, trong lòng có nữ nhân, vậy thì xong đời, A di đà phật A di đà phật, sai lầm sai lầm" "Hừ, chỉ là nữ nhân, đừng mơ lay động được lòng ta" Khóe miệng Tần Thú cười lạnh, đây nhất định là đại đạo an bài khảo nghiệm ta, ta sẽ không bị lừa đâu. Xem nhẹ ta quá rồi. Chờ ta tu thành tiên đế, ở trên cửu thiên, mở rộng vài tòa hậu cung, chẳng phải đẹp sao, hắc hắc hắc. . . . "Sư phụ, ngài cười cái gì?" Giọng nói rất bỉ ổi. Tần Thú giật mình, phát hiện ngoài Nhất Cam và Tiểu Bàn vẫn còn "hì hục hì hục" ăn cơm, thì mấy nhóc còn lại đều trợn mắt tò mò nhìn mình. "Khụ khụ, không có gì, ăn cơm đi" Tần Thú giả vờ ho khan hai tiếng, rồi lại nhìn người nữ tử váy trắng đẹp tuyệt trần. « Nam Cung Lưu Ly, chủ nhân Lưu Ly Thiên Cung, tu vi Hóa Thần tầng ba, cả đời say mê kiếm đạo, được gọi là "kiếm si" bởi vì cảm nhận được kiếm ý đặc thù lại vô cùng mạnh mẽ của ngươi, không quản ngại đường xa đến đây, muốn tìm ngươi thử kiếm, độ thiện cảm hiện tại là 5 » "Thật đúng là tiên tử a, độ thiện cảm thấp vậy" Tần Thú lẩm bẩm, rồi lại nhìn về đạo thân ảnh thứ ba. « Yêu Hoàng Tuyết Nguyệt Thanh, một trong tam đại bá chủ Thập Vạn Đầm Lầy, kiếm tu đệ nhất yêu tộc Vân Châu, tu vi Hóa Thần tầng bốn, huyết thống nửa người nửa yêu, say mê kiếm đạo, lĩnh ngộ sát lục kiếm ý, trời sinh hung tàn, ngạo mạn bất tuân, xem thường thiên hạ, coi Vân An là đối thủ duy nhất. Chú: Vì cha hắn là nhân tộc kiếm tu, để tu luyện mà thôn phệ yêu đan của mẹ hắn, vì vậy vô cùng hận nhân tộc, nhất là kiếm tu, hễ thấy thì giết. Độ thiện cảm hiện tại là -50 » "Hắc, tên người yêu này, ta có đụng đến hắn đâu, sao lại hận ta vậy?" Tần Thú cạn lời. "Nhìn bộ dạng hắn, chỉ muốn đấm cho một trận""Mẹ nó chứ. . ." Tần Thú lẩm bẩm vài câu, rồi lại hưng phấn mở không gian thí luyện mô phỏng. "Vừa hay, kiểm tra thử xem chiến lực của mình bây giờ thế nào?" Bên trong không gian thí luyện mô phỏng, Tần Thú đứng thẳng lên, đối diện là một người nam tử trung niên đầu đội mũ miện, lưng đeo trường kiếm. Đối mặt với đại năng Hóa Thần, Tần Thú không dám lơ là, vừa vào không gian mô phỏng, đã quyết đoán mặc vào thánh quang cục cưng giáp, triệu hồi Thiên Sứ Vũ Dực, đầu đội Tiên Quân Lưu Ly quan, sau lưng vác đại hắc oa, tay trái Tru Tiên, tay phải Hãm Tiên, lập tức mở đại chiêu. Oanh! Không gian thí luyện mô phỏng rung chuyển, Tần Thú toàn lực xuất kích, thiên sứ lưu quang chém bay ra, hai thanh tiên kiếm hóa thành hai đầu cự long đỏ, trắng gầm thét, quét về phía nam tử trung niên. Một hơi thở sau.? ? ? ? Vậy mà chỉ có vậy. . . ? ? ? ? Tần Thú sửng sốt một chút, không hiểu gãi gãi đầu. Đại năng Hóa Thần cảnh đường đường sao mà yếu vậy? Một chiêu đã bị diệt! ! ? ? Chẳng phải nói cách một tiểu cảnh giới như một cái khe, cách một đại cảnh giới như một cái hào sâu sao? Tần Thú nhìn thanh tiên kiếm trong tay mình, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ là ta quá mạnh?" "Tháo trang bị ra thử xem " Tần Thú nhúc nhích ý niệm, Phong Bắc Huyền bị mình chém g·i·ế·t lại xuất hiện trong không gian thí luyện mô phỏng. Sau đó Tần Thú tháo hết trang bị, chiến đấu với hắn. Chừng nửa nén hương sau, mồ hôi lạnh Tần Thú túa ra. Hắn phát hiện, với tu vi thuần túy hiện tại của mình không thể chém g·i·ế·t được tồn tại Hóa Thần tầng ba. Ừm. . . . Xem ra chiến lực thuần túy hiện tại của mình chỉ khoảng Hóa Thần tầng một hoặc hai, giao chiến với Hóa Thần tầng ba vẫn còn hơi miễn cưỡng, có thể chặn được vài chục chiêu. "Đúng là biến thái" Tần Thú đối với kết quả này đã rất hài lòng. Ở Nguyên Anh cảnh, hay là tầng đầu Nguyên Anh, mà đã có thể cùng Hóa Thần chiến đấu, thậm chí là chém g·i·ế·t, thì chắc mình là có một không hai rồi. Sau đó, Tần Thú bắt chước, lôi cả nữ tử váy trắng vào không gian thí luyện mô phỏng, võ trang đầy đủ, lên là chém loạn xạ một trận. Toàn thắng! Đến người thứ ba, Yêu Hoàng Tuyết Nguyệt Thanh. Một hơi thở sau. "À? Gia hỏa này có chút đồ a, bị mình chém một kiếm mà còn cầm cự được 0. 2 6 giây mới t·ử vong" "Thử ba người cùng lên thì thế nào?" Nghĩ vậy, Tần Thú liền kéo cả ba người vào không gian thí luyện mô phỏng. Ba hơi thở sau. "Không tệ, không sai" "Hô một cái một người, ba hơi thở ba người " Tần Thú mặt mày hớn hở, đứng dậy vươn vai, bước lên hai bước. "Sư phụ, người đi đâu vậy?" Trường Sinh ngẩng đầu hỏi. "Đi trang b·ứ·c" Tần Thú vừa dứt lời, thân hình đã biến m·ấ·t tại chỗ, xuất hiện trên không Ô Quy sơn. Tần Thú vừa xuất hiện, đã cảm thấy ba ánh mắt mang theo vẻ dò xét nồng đậm đang nhìn mình. Phong Bắc Huyền: Người này quả thật là kiếm tu nhân tộc, chỉ là tu vi của hắn sao ta nhìn không ra? Là có pháp bảo che giấu hay bản thân tu vi quá cao? Ánh mắt Nam Cung Lưu Ly hơi nheo lại, người này còn rất trẻ, mà lại. . . vô cùng tuấn tú! "Ân? Không đúng, trên người người này nhiều linh bảo quá! ! !" Ánh mắt Nam Cung Lưu Ly đột nhiên ngưng lại, nàng là chủ nhân Lưu Ly Thiên Cung, gánh vác cũng chỉ có một kiện hạ phẩm linh bảo thôi, mà người này lại có nhiều linh bảo đến thế. Giờ phút này, không chỉ Nam Cung Lưu Ly mà cả Phong Bắc Huyền và Tuyết Nguyệt Thanh cũng đã nhận ra. "Kiếm trên tay người này không tầm thường, ta không có cách nào nhìn trộm được đẳng cấp của nó " Phong Bắc Huyền truyền âm cho Nam Cung Lưu Ly, Nam Cung Lưu Ly cũng gật đầu, tỏ vẻ đồng tình. "Hừ, đúng là kiếm tu nhân tộc, hôm nay bản hoàng sẽ dùng ngươi thử kiếm, cướp đoạt linh bảo của ngươi" Tuyết Nguyệt Thanh thần sắc kiêu ngạo, chẳng thèm để vào mắt, hắn tuy không nhìn ra tu vi của Tần Thú, nhưng hắn có thể cảm nhận được Tần Thú còn rất trẻ, chắc chắn không phải lão quái vật ngàn năm nào. Với tuổi tác này, kết được Nguyên Anh đã không tồi rồi. Mà người này lại lĩnh ngộ kiếm ý phi phàm như vậy, chắc chắn là một thiên tài tuyệt thế. Không được, hôm nay bản hoàng nhất định phải chém g·i·ế·t người này, trừ bỏ mối họa cho yêu tộc. Tần Thú không biết, hắn vừa xuất hiện, mấy người kia đã tâm tư trăm mối. "Xin hỏi các vị đạo hữu tìm tại hạ có chuyện gì?" Tần Thú nhìn ba người, lên tiếng. "Phong Bắc Huyền, Huyền Thiên Kiếm Tông, ra mắt đạo hữu " Phong Bắc Huyền chắp tay, nói: "Tại hạ cảm thấy Đại Hoang chỗ sâu có kiếm ý tuyệt thế hiện thế, ẩn ẩn có khí tức của kiếm tu nhân tộc, nên đến đây muốn cùng đạo hữu luận đạo một phen"
Bạn cần đăng nhập để bình luận