Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 543: Làm cho người khó khăn mong bóng lưng Tiểu sư thúc! Có cố nhân trở về...

Chương 543: Khiến người ta khó mà thấy được bóng lưng Tiểu sư thúc! Có cố nhân trở về...Sau bảy ngày. Yến tiệc kết thúc. Tần Thú cho Trần Trường Sinh nuốt vào Đại Ngũ Hành tiên đan, giúp hắn mở ra Đại Ngũ Hành Tiên Thể, sau đó cũng bắt đầu dạy dỗ hắn tu luyện. "Trường Sinh, tu tiên có tiên phàm phân chia, trong lĩnh vực phàm đạo tu hành có chín cảnh giới lớn, cảnh giới thứ nhất gọi là “Luyện Khí Cảnh”. Cảnh giới này người tu luyện thông qua hô hấp thổ nạp cùng minh tưởng các phương thức, cảm nhận, mở ra khiếu huyệt trong cơ thể, hấp thụ linh khí rời rạc trong t·h·i·ê·n địa, rồi thông qua khí hải chuyển hóa nó thành linh lực... Vi sư cho ngươi c·ô·ng p·h·áp là c·ô·ng p·h·áp thích hợp nhất với ngươi, ngươi cứ dựa theo nội dung c·ô·ng p·h·áp thứ nhất tu hành thử xem, xem có cảm nhận được linh khí trong t·h·i·ê·n địa không." Tần Thú nói bằng giọng Phiếu Miểu, truyền vào tai Trần Trường Sinh. Trần Trường Sinh nghe vậy, nhắm mắt điều tức, sau đó dựa theo phương p·h·áp sư phụ dạy hô hấp thổ nạp, cố gắng cảm nhận linh khí trong t·h·i·ê·n địa. Nơi hắn ở hiện tại là một cái linh trì, nơi này là do Tần Thú cố ý mở ra cho hắn tu luyện, hắn đã bố trí một tòa tụ linh đại trận cấp siêu cao ở chỗ này, có thể nói, mức độ linh khí đậm đặc ở nơi này ít nhất là hơn ngàn lần so với bên ngoài. Ở bên ngoài, linh khí trong t·h·i·ê·n địa vô hình vô dạng, khó mà cảm nhận, nhưng ở đây, linh khí nồng đậm đến mức đã hóa sương mù có thể nhìn thấy bằng mắt thường, thậm chí cứ một khoảng thời gian, sương mù tích tụ quá dày sẽ rơi xuống, tạo thành một trận linh vũ. Không chút do dự mà nói, nếu trước kia Tần Thú tu luyện mà có điều kiện này, tu vi của hắn chắc đã "soạt soạt soạt" mà lên như bão tố rồi. "Trường Sinh à, tu hành như leo núi, cần một bước một dấu chân, không được nóng vội, dù cho là t·h·i·ê·n tài lợi h·ạ·i hơn nữa, lần đầu cảm ngộ linh khí cũng cần chút thời gian......" "Sư phụ, con cảm nhận được linh khí rồi." "Ừ....Hả!?" Tần Thú hơi sững sờ. Lập tức hắn thấy giữa t·h·i·ê·n địa, Ngũ Hành linh khí như thủy triều đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g dũng m·ã·n·h lao vào cơ thể Trường Sinh. Cảnh tượng thật là tráng quan! Chuyển sinh mà cũng được thế này!!??? Tần Thú không khỏi nhíu chặt mày lại.... Điều này làm hắn muốn chuyển sinh trùng tu một lần thử xem. Ba ngày sau. Trần Trường Sinh mở mắt ra, vẫn còn chưa thỏa mãn. "Sư phụ, tu luyện nhìn giống như đơn giản quá vậy!" "Giống như......uống nước vậy." Trần Trường Sinh mở ống tay áo, linh lực Ngũ Hành trong cơ thể phun trào, bất ngờ đã là tu vi luyện khí tầng một. Tần Thú: ".............." "Ừm.....Coi như là được, nhưng về sau độ khó tu luyện sẽ càng cao.... Hơn nữa, đường tu hành còn dài, nhất định phải ổn định tâm thần, nhớ lấy... không kiêu ngạo." "Sư phụ, người tu luyện đến luyện khí tầng một dùng bao lâu?" Trần Trường Sinh dò hỏi. Tần Thú nghẹn lời, nói hàm hồ: "Quá xa xưa nên không nhớ rõ, nhưng chắc cũng không khác ngươi là mấy." "A." Trần Trường Sinh hiểu ra, nhẹ gật đầu. "Sư phụ, vậy con tiếp tục tu luyện nhé." "Con không nghỉ ngơi một lát à?" "Vì sao phải nghỉ ngơi?" "Bởi vì hấp thụ linh khí đến mức độ nhất định sẽ quá căng trướng, cần phải hạ quyết tâm để từ từ rèn luyện, làm cho vững chắc, tránh cho căn cơ bất ổn." "Thế nhưng sư phụ, con cảm giác hình như con không cần mà, linh lực trong khí hải đã cô đọng đến mức cực hạn rồi." Trần Trường Sinh gãi đầu một cái. "Được thôi, vậy con cứ tu luyện đi, vi sư đi luyện ít đan dược lợi h·ạ·i cho con." Tần Thú đứng dậy rời đi. "Đa tạ sư phụ." Trần Trường Sinh nhìn theo bóng lưng nó nói một tiếng, sau đó tiếp tục tu luyện... Sau ba tháng. Trần Trường Sinh nói cho Tần Thú biết, hắn đã luyện khí đại viên mãn, hỏi Tần Thú tri thức về cảnh giới tiếp theo. Hai năm sau. Hắn đã Trúc Cơ viên mãn, hỏi Tần Thú về tri thức kim đan cảnh. Tần Thú liền một mạch nói hết cho hắn biết tri thức tu luyện của kim đan cảnh và cả phía sau. Năm năm sau. Trần Trường Sinh đạt đến kim đan khiến cả ngọn núi mọi người suýt chút nữa thì "emo" . Đặc biệt là Ba Nữu, trước đây nàng tự thấy tuy không thể sánh vai với đám t·h·i·ê·n kiêu đỉnh cấp, nhưng tư chất cũng xem như trên trung bình, nhưng bây giờ so với tiểu sư thúc của mình, nàng bỗng cảm thấy mình là một khúc gỗ mục. Tiêu Hàn Nguyệt cũng vậy, nàng sinh ra đã là t·h·i·ê·n chi kiêu nữ, cha nàng lại là Huyền Đế nổi danh chấn t·h·i·ê·n hạ, dù cho sinh ra vào thời mạt pháp, nàng cũng có thể trăm năm Hóa Thần, nhưng bây giờ nhìn sư bá nhỏ của mình... Mmp "Bày tiệc! Bày tiệc!" Nếu nói về việc Trần Trường Sinh p·h·á cảnh, người vui nhất không ai khác ngoài Tiểu Bàn và Thỏ Đen. Hiện tại bọn hắn cứ mỗi ngày ngồi xổm ở nơi Trần Trường Sinh bế quan, cẩn t·h·ậ·n t·h·e·o dõi hắn, một khi hắn p·h·á cảnh, bọn họ liền lập tức sắp xếp tiệc rượu, dù cho Trần Trường Sinh không muốn tham gia, bọn họ cũng sẽ c·ứ·n·g rắn mà ép buộc. Không phải vì gì khác, thu lễ vật đều rơi vào túi hai tên này, lại không có một ai đến tranh đoạt, quả thực là đắc ý a. Một ngày này, trên đỉnh núi cảnh xuân tươi đẹp, bóng đêm mê người. Chúng yêu tụ tập. Chiêng t·r·ố·ng vang trời. "Hàn Nguyệt, cô nói xem tiểu sư thúc hắn là người sao?" "Không biết nữa, là yêu thì cũng không đến mức quái dị như vậy!" Ba Nữu và Tiêu Hàn Nguyệt mắt chữ A mồm chữ O, hai người hai tay nâng mặt, ghé sát vào nhau, nhỏ giọng thầm thì. Choang! Dưới cây đào, Tần Thú đ·á·n·h đàn. Nguyệt hoa như nước, nhân gian tốt đẹp. Ngày thứ hai. Tần Thú gọi Trường Sinh đến, đưa cho hắn “t·h·i·ê·n thọ thần thạch” nhưng Trần Trường Sinh không hề nghĩ ngợi đã cự tuyệt. "Sư phụ, chỉ cần cho con thời gian, không cần bia đá, con cũng có thể trường sinh!" Thanh âm của t·h·i·ế·u niên mạnh mẽ như đá vụn, khiến Tần Thú mới chợt nhận ra, hắn đã không còn là Trường Sinh của kiếp trước nữa. Sau đó, mọi người trên đỉnh núi đều một mình dốc sức vào tu luyện. Đại Mỹ cũng một lần nữa xuống núi trở về thư viện Nho gia. Tiểu Bàn và Thỏ Đen thì bị Tần Thú nhốt trong động hoa sen cả ngày, quát lớn bọn hắn phải tu luyện cho tốt, đừng suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện bày tiệc... Xuân qua thu đến, nhân gian thoắt đã vào đông. Một ngày này, Tần Thú đang ở trên đỉnh núi đ·á·n·h đàn, ngắm hoa thưởng tuyết, thì dưới chân núi lại có một “kh·á·c·h không mời mà đến” Một bộ áo bào đen bao phủ, cứ như vậy đứng yên lặng giữa đống tuyết, đợi đến khi Tần Thú ngừng tiếng đàn, hắn mới chậm rãi bước lên một bước định leo núi. Ầm! Không gian rung động, Tần Thú trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt hắn, lông mày run rẩy, lẳng lặng mà nhìn chằm chằm vào hắn. "Đệ t·ử Trương Đoan, bái kiến sư tôn." Một giọng khàn khàn phát ra từ bên trong chiếc áo bào đen. Kế đó, chỉ thấy từ ống tay áo rộng lớn bên dưới vươn ra một đôi tay thon dài tái nhợt, chậm rãi gỡ xuống mũ trùm đầu, lộ ra một gương mặt không có chút huyết sắc nào, lộ vẻ ốm yếu tột độ, nhìn về phía Tần Thú. Lúc này, trước mắt Tần Thú xuất hiện một màn sáng vô hình. 【Trương Đoan: Cảnh giới Quỷ Tiên, khi Linh Châu p·h·á toái bỏ mình, chỉ còn một sợi t·à·n hồn, ngơ ngơ ngác ngác vô thức phiêu dạt trong U Minh. Nhưng trong lòng còn chấp niệm, t·à·n hồn không tan, sau nhờ cơ duyên xảo hợp mà chuyển tu Quỷ Đạo, dựa vào thôn phệ quỷ hồn để tăng trưởng tu vi, sau thành tựu p·h·áp, kiêm tu thêm ma, yêu, tà ba p·h·áp, lấy yêu ma quỷ quái làm thức ăn, nuốt hết tà ác năng lượng của thế gian... Sau tại Quỷ giới thôn chửng sáu tên ác quỷ và một tên t·h·i·ê·n ma ngoài vòng pháp luật rơi từ bên ngoài xuống, từ đó tấn thăng Quỷ Tiên cảnh...】
Bạn cần đăng nhập để bình luận