Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 163: Cái chăn tay cầm bóp đại yêu hoàng. . .

Chương 163: Cái chăn tay bóp đại yêu hoàng… Tuyết Nguyệt Thanh đội một đôi sừng trâu xông tới. Hiện tại hắn, dù không có hai tay, nhưng tốt xấu là đại năng cảnh Động Hư, có tay hay không cũng không khác biệt mấy. "Vân An Nhiên, ngày xưa ngươi mắng ta, đánh ta, đạp ta, đâm ta, xúc phạm ta..." "Hôm nay bản hoàng nhất định phải nghiền ngươi thành tro!""Rống!" Tuyết Nguyệt Thanh gào thét, khí thế kinh thiên. Sừng trâu đen nhánh càng tràn ngập huyết quang, pháp tắc xen lẫn, như hai thanh cự kiếm đâm thẳng vào lồng ngực Vân An Nhiên, tựa như muốn xuyên thủng lồng ngực. "Mu" Nhưng mà, ngay sau đó, một tiếng trâu kêu thê lương vang tận mây xanh. Chỉ thấy thanh niên áo xanh chậm rãi đưa một tay ra, một tay bóp lấy cổ Tuyết Nguyệt Thanh, xách cả người như xách gà con trước mặt mình, mắt nhỏ tiến lên, cẩn thận quan sát. "Ngươi là ai vậy?" Vân An Nhiên có chút mờ mịt. Cái tên nửa người nửa yêu xấu xí này sao lại oán khí lớn với mình như vậy? "????" Tuyết Nguyệt Thanh sững sờ, mặt lập tức đỏ bừng. Giận dữ hét: "Bản hoàng ngày xưa là Hóa Thần đại năng, đường đường Yêu Hoàng, bại dưới tay ngươi, bị ngươi coi như bóng đá đá ba ngày ba đêm, sao ngươi có thể không nhớ ta?" "Vân An Nhiên, ngươi đây là cố ý nhục nhã ta!!" Tuyết Nguyệt Thanh bi phẫn. Cái tên cẩu kiếm tu này, ngoài việc dùng mình làm bóng đá, còn ngay trước thiên hạ, cầm kiếm đâm mông mình không ngừng. Hơn nữa vừa đuổi theo đâm mông mình vừa cười ha hả đầy thâm trầm. Tuyết Nguyệt Thanh đếm, hắn đâm mình hơn ba mươi nhát, còn có hai lần trúng hồng tâm. Ngoại thương là chuyện nhỏ, nội thương mới là đại sự. Sỉ nhục! Cực kỳ sỉ nhục! Cũng chính vì trận chiến đó, Tuyết Nguyệt Thanh lưu lại bóng ma tâm lý với kiếm tu nhân tộc. Hắn chán ghét kiếm tu nhân tộc, càng ghét hơn những tên cẩu kiếm tu như thế. Vân An Nhiên không nghi ngờ gì là cẩu đứng đầu. Cho dù cái tên bên dưới kia, bắt hắn gọi chủ nhân, cũng không bằng. "A? Hình như có chút ấn tượng!" "Ngươi là Tiểu Tuyết tử à!?" Vân An Nhiên nhíu mày rồi giãn ra. Yêu Hoàng Tuyết Nguyệt Thanh cười lạnh, "Cẩu tặc, cuối cùng ngươi cũng nhớ ra bản hoàng." "Ha ha ha, nhớ rồi." Vân An Nhiên cười lớn, "Cố nhân gặp nhau, ta vui vẻ, thưởng ngươi hai cái tát xem như quà gặp mặt." Dứt lời. Bốp! Bốp! Hai cái tát nhanh như chớp, trực tiếp làm vỡ sọ não Tuyết Nguyệt Thanh, óc văng tung tóe. "Chủ nhân, cứu ta..." Yêu Hoàng Tuyết Nguyệt Thanh sợ hãi, bi phẫn kêu. . . . . «Vân An Nhiên, tu đạo tám trăm năm, Động Hư tầng năm, đương thời đỉnh cấp thiên kiêu, lĩnh ngộ Nhật Nguyệt kiếm ý, chiến lực phi phàm, thiên phú siêu tuyệt, cả đời rất thích kiếm đạo, tùy tính tiêu dao, muốn làm người đứng đầu Tiêu Dao Kiếm Tiên...» "Ngọa tào! Động Hư tầng năm!" Tần Thú sợ tới mức chiếc bánh quy trong tay run lên, trực tiếp bỏ vào miệng an ủi bản thân. Sau đó lặng lẽ mở không gian mô phỏng thí luyện. Một phút sau. Tần Thú im lặng rời không gian mô phỏng thí luyện. Đầu đầy mồ hôi. "Ngọa tào! Kiếm tu này có chút gì đó à!" "Vậy mà có thể đánh ngang tay với ta!!!" Tần Thú trừng to mắt. Phải biết, mình hiện tại là Hóa Thần bảy tầng, không dám nói hơn, nhưng trang bị đầy đủ thì chém giết vài tên tu sĩ Động Hư tầng 6, tầng 7 cũng chẳng khó khăn gì. Thế nhưng kiếm tu này lại có thể đấu với mình hơn ngàn chiêu không bại! "Không được!" "Không ổn!" "Thử lại lần nữa xem!" Lập tức, Tần Thú lại tiến vào không gian mô phỏng thí luyện, trải qua nhiều lần chiến đấu, tìm tòi, cuối cùng cũng tìm ra một chút sơ hở của Vân An Nhiên, một kiếm chém giết hắn. "Hô" "350 chiêu, miễn cưỡng chém giết hắn!" Khóe mắt Tần Thú lộ một tia cười. Nhưng ngay sau đó, thần sắc bỗng nghiêm lại. 7 mở ra, ta 7 hắn 3, phần thắng ở hắn a! Không được! Không ổn! Người tu đạo chúng ta, sao có thể vì hiếu thắng mà quên mất Trường Sinh mới là sơ tâm tu đạo. "Ngọa tào ——! Chủ nhân, cứu ta với! Ta giờ tốt xấu cũng là chiến sủng của ngươi mà!!! " Tiếng kêu bi phẫn của Tuyết Nguyệt Thanh lại lần nữa truyền đến. Tần Thú hoàn hồn, cao giọng nói: "Đạo hữu, ta mới quen ngươi, nhân yêu nhà ta nếu ngươi thích thì mang đi, không dùng xong trả lại." "..." Tuyết Nguyệt Thanh lúc này mờ mịt. Mình cứ thế bị bán đi... Đáng ghét! Bản hoàng đường đường Yêu Hoàng, đại năng Động Hư, hai tên cẩu kiếm tu này coi mình là cái gì vậy, thú cưng nhà phàm nhân sao, nói cho người là cho người? "A a a, cẩu Vân An Nhiên, bản hoàng muốn cùng ngươi đồng quy vu tận!" Tuyết Nguyệt Thanh phát cuồng, toàn thân khí huyết bốc cháy, khí tức liên tục tăng lên, như sắp nổ tung đến nơi. Nhưng sau mười mấy hơi thở, Tuyết Nguyệt Thanh phát hiện Vân An Nhiên chẳng hề động đậy, chỉ bình tĩnh nhìn mình. "Vân An Nhiên, bản hoàng muốn tự bạo." Tuyết Nguyệt Thanh nhắc nhở. Vân An Nhiên khẽ gật đầu, "Ừ, ngươi nổ đi." Tuyết Nguyệt Thanh: "..." Ngươi có ý gì vậy? Ít nhất cũng phải cho chút biểu hiện gì đó chứ? Đây quá vũ nhục người ta rồi! "A a a, Vân An Nhiên, bản hoàng thật sự muốn tự bạo!" Tuyết Nguyệt Thanh gào lớn, khí tức trên người không ngừng kéo lên, nhưng chính là không nổ tung được. Bốp! Vân An Nhiên lại quăng một cái tát. "Ngươi mau tự bạo đi!" Tuyết Nguyệt Thanh: "... ." Bốp! Bốp! "Sao mỗi lần nổ một nửa lại không nổ nữa vậy?" Bốp! Bốp! Bốp! "Nói gì đi chứ, ngươi đây không phải đùa bỡn ta à?" Tuyết Nguyệt Thanh: ... . (ಥ﹏ಥ) "Ta không dám!" (ˉ▽ ̄) "cắt" Vân An Nhiên lắc tay, ném Tuyết Nguyệt Thanh xuống. Dù sao cũng là vật có chủ, mình không nên tùy ý đánh giết. Với lại, mình tới đây hôm nay là để luận đạo với người ta. Phanh! Tuyết Nguyệt Thanh rơi xuống dưới chân Tần Thú, bắn lên một đám bụi. "Đi đi đi..." Tần Thú vừa phủi tay áo vừa ghét bỏ cầm chân đẩy Tuyết Nguyệt Thanh ra xa mười mấy mét. Tuyết Nguyệt Thanh nằm bẹp dưới đất, một mình nghẹn ngào rơi lệ. Hôm nay hắn có chút hoài nghi nhân sinh... Thế giới này rốt cuộc là thế nào? Mình đường đường đại yêu hoàng, tuyệt thế đại lão cảnh Động Hư, vừa xuất quan, chuẩn bị làm một vố lớn, kết quả trận đầu đã sứt đầu mẻ trán, trận hai định chém đầu cừu nhân cũng được, kết quả lại bị người ta bóp cổ một tay, lại còn chắc nịch. Đáng ghét hơn nữa là, kiếm nhân này không những bắt ta mà còn nhục nhã ta nữa. "Ô ô ô..." "Đừng gào!" Tần Thú lạnh lùng quát một tiếng. Tuyết Nguyệt Thanh lập tức im bặt, úp mặt xuống đất nức nở không thành tiếng. "Tại hạ Vân An Nhiên, nghe nói trong Đại Hoang có kiếm tu ẩn thế, lĩnh ngộ kiếm ý phi phàm, nhất thời tâm động, cố ý đến đây luận đạo một hai, mong đạo hữu ra gặp mặt!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận