Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi
Chương 241: Trương Đoan cùng Ôn Tình qua lại cố sự. . .
Chương 241: Chuyện xưa qua lại giữa Trương Đoan và Ôn Tình…
Trong hoàng cung, Tiêu Huyền mở tiệc khoản đãi Lãng Tam Sinh. Đây là người bạn chân chính đầu tiên mà hắn quen biết khi mới bước chân vào giới tu tiên. Ban đầu, hai người quen nhau là do cùng đến một kỹ viện tán gái, nhưng ai nấy đều thích ra vẻ, kết quả không ngoài dự đoán là bị đánh ra ngoài. Sau đó lại đánh cược với nhau, nửa đêm lẻn vào Bách Hoa cốc, thấy Bách Hoa tiên tử đang tắm, kết quả Tiêu Huyền chạy chậm, bị Bách Hoa tiên tử bắt được, dán lên cổng núi. Khoảnh khắc ấy, nhìn Lãng Tam Sinh nhanh như chớp đã chạy mất hút, trong lòng Tiêu Huyền hiện lên 1 vạn tiếng "Ngọa Tào".
Nhưng nguyên nhân cuối cùng khiến hai người trở thành bạn chí cốt là vì Tiểu Bạch đầu Lãng, kẻ đã chạy trốn khỏi Bách Hoa cốc kia, vậy mà lại quay về vụng trộm cứu hắn. Kết quả là hai người cùng nhau bị dán trước cổng núi, phơi nắng suốt một tháng. Khoảnh khắc này, khiến Tiêu Huyền vô cùng cảm động, liền kết nghĩa huynh đệ với hắn.
"Ngọa tào, Tiêu lão đệ, rượu ngon quá! Cái này quả thực còn ngon hơn cả son phấn nước mắt ở Túy Tiên lâu nữa!"
"Ha ha ha, đây đều là rượu ngon sư phụ ta tự ủ, không chỉ cải thiện thể chất mà còn tăng thêm linh lực nữa. Nếu ngươi thích, ta còn một ít, lát đi ta cho ngươi thêm mấy vò mang về."
"Lão đệ thật đáng tin!" Lãng Tam Sinh giơ ngón tay cái lên, trực tiếp bưng vò rượu lên uống thả ga.
Sau đó lại nói với Tiêu Huyền: "Tiêu lão đệ, tục ngữ có câu, thân huynh đệ cũng phải phân minh tiền bạc, lần này Lão t·ử giúp ngươi trả 2 ức linh thạch thì sao đây?"
"Linh thạch gì cơ?" Tiêu Huyền ngớ người.
"Chính là số linh thạch cực phẩm 2 ức mà ngươi nợ một vị tiền bối Động Hư cảnh đó! Sau đó ta giúp ngươi trả bằng 2 ức linh thạch hạ phẩm, mẹ kiếp, hắn còn bảo chỉ đủ tiền lãi, ngươi có biết ta đã vất vả ngày đêm, kiếm chác bao nhiêu mới có không?" Lãng Tam Sinh lau nước mắt, "Ô ô, ta dành dụm lâu lắm mới có, vốn định trở về mời ngươi đến Phi Tiên lâu chơi đùa một chút…"
Tiêu Huyền thấy vậy, liền trợn mắt, phất tay nói: "Được rồi được rồi Lãng huynh, đừng diễn nữa. Nhưng mà diễn xuất của ngươi ngược lại so với trước tiến bộ hơn mấy phần đấy."
"Cái mẹ gì mà diễn!" Lãng Tam Sinh trừng mắt, lập tức cuống lên, "Cẩu Tiêu Huyền, ngươi có phải không muốn trả tiền không hả? Hả!?"
Lần này Tiêu Huyền có chút bối rối, nhìn vành mắt tên này đỏ hoe, có vẻ không giống diễn.
"Mẹ nó ta làm gì nợ ai 2 ức linh thạch cơ chứ, còn mẹ nó linh thạch cực phẩm nữa, đầu ngươi bị lừa đá rồi à, cái hạng người gì có thể có được 2 ức linh thạch cực phẩm, còn có thể cho ta mượn một tên tu sĩ Hóa Thần cảnh! ! !"
"Hả?" Lúc này đến lượt Lãng Tam Sinh bối rối, liếc nhìn Tiêu Huyền, không mấy tin tưởng nói: "Ngươi thật không mượn của ai 2 ức linh thạch cực phẩm à? Ngươi tốt nhất nên suy nghĩ lại đi, vị tiền bối kia tu vi siêu tuyệt, thấp nhất cũng phải là Động Hư cảnh đó. Tiền bối như vậy không có lý gì lại gạt ta chứ."
"Động Hư cảnh?" Tiêu Huyền suy tư một chút, lắc đầu, nói: "Động Hư cảnh ta cũng quen mấy người, ta làm gì phải đi mượn linh thạch của họ? Hơn nữa, Lão t·ử đây có tiền như vậy, còn cần đi mượn à?" Tiêu Huyền xem thường liếc Lãng Tam Sinh một cái.
"Điểm khác biệt lớn nhất giữa chúng ta là, ta có một vị sư tôn tốt, Lão t·ử bái sư một khắc này là đã đứng ở vạch đích của ngươi rồi."
"Lãng huynh à, trí thông minh của ngươi như này, không phải là bị người khác lừa rồi đó chứ?"
"Nằm — rãnh!" Lãng Tam Sinh ném chén rượu một cái, hét lớn: "Cầm thú, mẹ nó, người kia quả thực là cầm thú mà! Đường đường là một đại năng Động Hư cảnh, vậy mà dám lừa tiền của một tên tu sĩ Nguyên Anh cảnh như ta! "
"Ô ô ô, số tiền đó đều là mồ hôi nước mắt của ta cả đấy! !" Lãng Tam Sinh vừa khóc lóc vừa kể lể, nước mắt nước mũi tèm lem. Bờ vai nhỏ run lên bần bật, trông thật đáng thương.
"Vậy... Lãng huynh ngươi đừng khóc nữa, ngươi nói cho ta nghe người kia tên gì, biết đâu sau này ta cường đại rồi còn có thể giúp ngươi đòi lại, tiện thể cho ngươi xả giận nữa chứ." Tiêu Huyền vỗ vỗ vai Lãng Tam Sinh, an ủi.
"Ta không biết mà!" Lãng Tam Sinh ngẩng đầu lên, nước mắt to như hạt đậu chực trào ra.
"Ta chỉ biết người kia lớn lên rất đẹp trai, đẹp trai đến mức ta muốn cong luôn á."
"Khoa trương vậy sao!" Tiêu Huyền kinh ngạc một hồi, "Trên đời này còn có người so với ngươi ta còn đẹp trai hơn à! ! !?"
"Ừ, cái tên c·ẩ·u đó đúng là đẹp trai đến không chấp nhận nổi."
"Lãng huynh, hắn còn có đặc điểm gì khác không? Ví dụ như họ gì? Ở đâu?"
"À, đúng rồi, hắn nói hắn họ Tần, tên Tần người tốt, chỗ tu luyện của hắn ở Đại Hoang Vân Châu."
"Họ Tần, trong Đại Hoang…" Tiêu Huyền ngơ ngác. Nếu ta không đoán sai thì cái tên c·ẩ·u mà hắn nói có lẽ là vị sư tôn tiêu sái, đẹp trai không ai bì nổi của ta sao??
"Vậy Lãng huynh, số linh thạch đó coi như là không lấy lại được nữa."
"Tại sao!" Âm lượng Lãng Tam Sinh đột ngột tăng cao.
"Khụ khụ, nếu ta không đoán sai thì người ngươi nói có thể là sư tôn của ta đấy."
"Ngươi nói cái gì! Đó là sư tôn của ngươi! ! !" Lãng Tam Sinh không thể tin nổi trừng lớn mắt.
"Ngọa tào! Sư tôn của ngươi thật là c·ẩ·u mà!"
"Hừ, sư tôn ta đúng là đẹp trai hết phần người khác nha! ! !"
….
Linh Châu, phủ quan trọng trong hoàng cung.
Đêm xuống, trăng sáng treo cao. Trong ngự hoa viên rực rỡ sắc màu, Ôn Tình đang cùng Đại Mỹ và mấy đứa nhóc chơi trò Lão Ưng bắt gà con. Ôn Tình là Lão Ưng, Đại Mỹ là gà mẹ, cố sức che chở cho Tiểu Bàn, Hắc Thố và cả một Tiểu Bạch Hổ hiếu động ở phía sau.
"Ôn tỷ tỷ, đừng cù lét ta nữa, da của ngươi ráp quá." Đại Mỹ vừa tránh bàn tay to của Ôn Tình, vừa cười trêu.
"Cáp, cáp cáp, tỷ tỷ, tỷ tỷ, người bảo vệ ta nhé, nàng sắp bắt được ta rồi." Đôi mắt to của Tiểu Bàn hưng phấn lóe sáng, cái đầu nhỏ trốn sau lưng Đại Mỹ, tay nhỏ túm lấy vạt áo tỷ tỷ né tránh, mặt nhỏ của Tiểu Bàn kích động đỏ bừng.
Còn Hắc Thố ở phía sau Tiểu Bàn, do bụng quá to, thêm nữa là trước đó đã nói là không được dùng linh lực, nên động tác khá chậm chạp, lạch bạch né tránh cùng đoàn quân được một hồi liền lộ sơ hở, bị Ôn Tình bắt ngay lập tức.
"A, Hắc Thố, ta bắt được ngươi rồi." Ôn Tình đắc ý nhấc bổng Tiểu Hắc bàn t·ử lên xoay một vòng.
"Tỷ tỷ xem này, Hắc Thố thật là vô dụng a, lần nào cũng bị bắt đầu tiên." Tiểu Bàn chống nạnh đắc ý, "Hừ hừ, ta thì chưa lần nào bị bắt đâu nha."
"Muội muội giỏi quá!" Đại Mỹ khen ngợi xoa đầu Tiểu Bàn, khiến Tiểu Bàn vui vẻ, đầu liền dụi vào trong n·g·ự·c Đại Mỹ cọ cọ.
"Nhất Cam, sao con không ra chơi hả?" Ở trên một tòa cung điện ngay trước ngự hoa viên, trên mái ngói lưu ly màu xanh biếc, Trương Đoan và Nhất Cam đang ngồi sóng đôi, Đại Bảo thì nằm bên cạnh Nhất Cam vừa gặm cây trúc vừa đung đưa hai chân, tự tìm niềm vui cho mình. Trên đầu bọn họ, trăng tròn đang lơ lửng.
"Sư tỷ phu, ta không muốn đi chơi, ta muốn nghe người kể chuyện." Nhất Cam nháy mắt nhỏ nói: "Chuyện "Nhất Cam cùng sư tỷ" mà người kể hay quá, ta vẫn chưa nghe đủ đâu, người kể tiếp cho ta nghe được không?"
"Được thôi, lần trước chúng ta kể đến đoạn nào rồi nhỉ?"
"Kể đến khi vào rừng rậm hắc ám, người bị một đám người x·ấ·u bao vây, sắp c·h·ế·t."
"À, rừng rậm hắc ám à." Trương Đoan nhã nhặn cười một tiếng, giọng nói ôn hòa chậm rãi vang lên.
"Nói rằng, ngày đó, ta ở trong Rừng Rậm Hắc Ám bị một đám hơn mấy trăm người vây g·iết, bọn chúng từng tên đều h·u·n·g ·á·c b·ạ·o ngược, muốn g·i·ế·t c·h·ế·t ta. Mà ta thì liều m·ạ·n·g chém g·iết, chém đến mức toàn thân xương cốt đều vỡ vụn, trên người m·á·u chảy gần hết, đáng tiếc, ta vẫn bại, bọn chúng phế tu vi của ta, đ·á·n·h gãy gân mạch của ta, còn muốn sỉ nhục ta trước khi g·iết…
Và ngay khi ta tuyệt vọng thì, ta nhìn thấy một bóng dáng từ trên trời hạ xuống dưới ánh trăng tròn. Nàng che một cây dù đen lớn, mặc một bộ đồ màu đỏ tía, trong ngực còn ôm một bé mèo Kitty trắng như tuyết, tóc xanh xõa tung, khuôn mặt lạnh lùng, giống như một tiên nữ trong truyền thuyết vậy.
"Ấm... ... Ôn tỷ tỷ…" Trương Đoan đổi giọng nỉ non nói.
"Trong khoảnh khắc đó, m·á·u tươi làm nhòe mặt ta, nhưng ánh mắt của ta lại vô cùng sáng, cũng vô cùng nôn nóng. Ta vui vẻ, vui vẻ vì trước khi c·h·ế·t còn có thể nhìn thấy gương mặt của Ôn tỷ tỷ mà ta luôn nhung nhớ. Nhưng ta cũng sợ, sợ Ôn tỷ tỷ xuất hiện lúc này sẽ gặp nguy hiểm. Hưng phấn cùng sợ hãi khiến ta như hồi quang phản chiếu, dồn chút sức lực cuối cùng gầm lên như m·ã·nh hổ: Ôn tỷ tỷ, đi mau!
Nhưng theo tiếng gầm của ta, Ôn tỷ tỷ lại không hề rời đi, mà nhíu mày, ánh mắt có chút ghét bỏ nói: 'Sên nhỏ, sao ngươi lại thê thảm đến thế hả! Nhìn ngươi là biết ngay là không có một vị sư tôn tốt.' Một khắc đó, ta hơi ngẩn ra, không biết nên khóc hay nên cười.
Sau đó, ta thấy bóng hình nhỏ bé che chắn cho ta, nói với đám người hung dữ đang vây công ta: 'Con sên nhỏ này là tùy tùng của bản tiểu thư, không phục thì cứ lên!'
Khi cuộc chiến ngày càng gay go, lúc đó ta mới biết được, hóa ra Ôn tỷ tỷ của ta lợi hại như vậy. Lợi hại đến mức ta căn bản không cần cố gắng biến cường để bảo vệ nàng nữa. Ta yên tâm nhắm mắt.
Và trong khoảnh khắc mà ý thức của ta chìm vào bóng tối, ta nghe thấy bên tai những tiếng gọi vội vã, 'Sên nhỏ, sên nhỏ, sên nhỏ…' Khi ta tỉnh lại lần nữa thì, ta thấy mình đã là một phế nhân rồi.
Ta cười nói với Ôn tỷ tỷ, 'Ôn tỷ tỷ, có thể gặp lại nàng thật tốt.'
Ôn tỷ tỷ xị mặt khiển trách: 'Ta nói sên nhỏ, ngươi dù gì cũng là hoàng t·ử, sao lại để bản thân thảm đến mức này vậy, nếu Vân thẩm biết, nhất định sẽ đau lòng mất.' Vân thẩm mà Ôn tỷ tỷ nói đến là mẫu thân ta, khi còn bé, bà rất thích Ôn tỷ tỷ, mỗi lần Ôn tỷ tỷ đến nhà chơi thì, mẹ ta đều chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon cho nàng, thậm chí lúc nàng về, còn muốn cho nàng mang chút đồ về nhà. Mỗi lần túi nhỏ của Ôn tỷ tỷ đều là rỗng đến và thắng lợi trở về.
Bởi vậy, trong xóm, người mà nàng thích nhất chính là mẫu thân ta. Có lẽ, cũng vì lý do này mà mỗi khi ta bị bắt nạt, Ôn tỷ tỷ đều sẽ đứng ra đánh đuổi mấy đứa trẻ kia. Ha ha ha, lúc nhỏ ta không hiểu chuyện gì, chỉ biết đi theo sau lưng Ôn tỷ tỷ chạy, nàng bảo ta xuống sông bắt tôm ta liền xuống sông bắt tôm, nàng sai ta trèo cây lấy tổ chim ta liền trèo cây lấy tổ chim. Ta sợ Ôn tỷ tỷ không chơi cùng ta. Và khi đó, ta hay chảy nước mũi, luôn luôn thò lò ra, nên Ôn tỷ tỷ cũng thường hay gọi ta là sên nhỏ. Khoảng thời gian đó là khoảng thời gian vui vẻ và vô tư nhất trong cuộc đời của ta.
Khi đó, trong lòng ta liền thầm hạ quyết tâm, đợi ta trưởng thành, ta nhất định phải trở nên thật lợi hại, so với Ôn tỷ tỷ còn phải lợi hại hơn, như vậy ta mới có thể bảo vệ nàng. Đáng tiếc, khi ta gặp lại Ôn tỷ tỷ thì ta đã trở thành một phế nhân, một gánh nặng rồi. Ta nói, 'Ôn tỷ tỷ, ta đã thành một phế nhân rồi, người hãy để ta ở lại đây đi, thực ra có thể gặp lại nàng là ta đã rất vui rồi.' Bởi vì ta biết, đại hoàng huynh của ta sẽ không bỏ qua cho ta, ta sợ Ôn tỷ tỷ gặp nguy hiểm khi mang theo ta.
Nhưng Ôn tỷ tỷ lại cự tuyệt, đưa tay lên, vung một cái túi vải, đ·ậ·p ta ngất đi.
"U, đ·ậ·p mạnh quá." Đây là câu nói cuối cùng ta nghe được trước khi bất tỉnh.
Và khi ta tỉnh lại lần nữa thì, Ôn tỷ tỷ đã cõng ta đi khắp nơi để tìm thầy thuốc. Thế nhưng linh mạch đứt đoạn, đạo cơ phá vỡ, tu vi tiêu tán, làm sao dễ dàng chữa khỏi được chứ. Ta từng vô số lần bảo Ôn tỷ tỷ từ bỏ, ta không muốn nàng phải thêm một chút ưu phiền vì ta, nhưng Ôn tỷ tỷ lại cố chấp nói nhất định sẽ chữa khỏi cho ta, bảo ta tin nàng.
Cứ như vậy, 3 năm nhanh chóng trôi qua, chúng ta không có thu hoạch gì. Mãi cho đến cuối cùng, Ôn tỷ tỷ như đã hạ quyết tâm, vi phạm với ước định của một vị tiền bối, truyền cho ta ma công nghịch t·h·i·ê·n để thử. Ha ha ha, trời xui đất khiến, ta vậy mà đánh thức được ma cốt thuần khiết trong cơ thể. Cũng chính lúc đó, ta mới biết được, hóa ra ta, người con riêng luôn bị chỉ trích là điềm xui lại là nguyên nhân này.
Từ đó về sau, không những linh mạch của ta phục hồi, tái tạo đạo cơ, mà tu vi của ta còn tiến bộ nhanh chóng, chỉ dùng vài chục năm đã vượt qua cả Ôn tỷ tỷ, chứng đạo Hóa Thần..."
Trên trời, vầng trăng sáng vẫn lơ lửng, mà dưới ánh trăng, khuôn mặt vị hoàng đế trẻ tuổi nở nụ cười, ôn nhuận như ngọc, ánh mắt hắn từ đầu đến cuối đều hướng về bóng hình đang vui đùa trong ngự hoa viên.
"A? Hết rồi sao? Sư tỷ phu, giữa người và sư tỷ còn có câu chuyện khác nữa không?" Nhất Cam nháy mắt nhỏ chưa thỏa mãn nói.
"Có chứ, còn nhiều lắm." Trương Đoan cười ha hả nói: "Chúng ta từng đi đến vùng Bắc Cực băng hàn, ở đó phát hiện ra một bộ xương t·h·i·ê·n sứ nửa thật nửa giả... Chúng ta từng đến Nam Hải tìm kiếm một cổ mộ giao long dưới đáy biển, tận mắt nhìn thấy một cảnh tượng giao hóa long được chiếu lại từ hàng ngàn năm trước... Chúng ta còn từng vô tình lạc vào bí cảnh tinh linh, ở đó quen biết một tiểu tinh linh rất đáng yêu..." Trương Đoan một hơi miêu tả rất nhiều. Hắn nói rất chi tiết, sinh động như thật, rất giàu tính hình tượng, hơn hết là hắn còn bắt chước được đủ các loại âm thanh, nghe Nhất Cam mở tròn mắt nhỏ, sùng bái vô cùng. Lúc này, trong lòng Nhất Cam, vị sư tỷ phu này kể chuyện còn hay hơn cả sư phụ và sư tỷ kể.
Thời gian chậm rãi trôi đi, vầng trăng cũng đã ngả về tây. Nghe được một hồi, Nhất Cam cùng Đại Bảo tựa lưng vào nhau mà ngủ th·iế·p đi.
"Tiểu sư muội ngủ rồi sao?" Ôn Tình đi nhẹ trên mái ngói nói nhỏ. Lúc này, ở dưới ngự hoa viên, mấy đứa nhỏ đã chơi mệt, ngã vật ra ngủ trên bãi cỏ. Mỗi đứa trên người đều được phủ một chiếc khăn nhỏ.
"Ừ, ngủ rồi." Trương Đoan hiền hòa cười, nắm lấy tay Ôn Tình, hai người ngồi vai sát vai, cùng nhau ngắm vầng trăng tròn trên đỉnh đầu.
"Ôn tỷ tỷ, nàng nói xem, nếu chúng ta cứ như vậy mãi thì tốt biết bao!"
Trong hoàng cung, Tiêu Huyền mở tiệc khoản đãi Lãng Tam Sinh. Đây là người bạn chân chính đầu tiên mà hắn quen biết khi mới bước chân vào giới tu tiên. Ban đầu, hai người quen nhau là do cùng đến một kỹ viện tán gái, nhưng ai nấy đều thích ra vẻ, kết quả không ngoài dự đoán là bị đánh ra ngoài. Sau đó lại đánh cược với nhau, nửa đêm lẻn vào Bách Hoa cốc, thấy Bách Hoa tiên tử đang tắm, kết quả Tiêu Huyền chạy chậm, bị Bách Hoa tiên tử bắt được, dán lên cổng núi. Khoảnh khắc ấy, nhìn Lãng Tam Sinh nhanh như chớp đã chạy mất hút, trong lòng Tiêu Huyền hiện lên 1 vạn tiếng "Ngọa Tào".
Nhưng nguyên nhân cuối cùng khiến hai người trở thành bạn chí cốt là vì Tiểu Bạch đầu Lãng, kẻ đã chạy trốn khỏi Bách Hoa cốc kia, vậy mà lại quay về vụng trộm cứu hắn. Kết quả là hai người cùng nhau bị dán trước cổng núi, phơi nắng suốt một tháng. Khoảnh khắc này, khiến Tiêu Huyền vô cùng cảm động, liền kết nghĩa huynh đệ với hắn.
"Ngọa tào, Tiêu lão đệ, rượu ngon quá! Cái này quả thực còn ngon hơn cả son phấn nước mắt ở Túy Tiên lâu nữa!"
"Ha ha ha, đây đều là rượu ngon sư phụ ta tự ủ, không chỉ cải thiện thể chất mà còn tăng thêm linh lực nữa. Nếu ngươi thích, ta còn một ít, lát đi ta cho ngươi thêm mấy vò mang về."
"Lão đệ thật đáng tin!" Lãng Tam Sinh giơ ngón tay cái lên, trực tiếp bưng vò rượu lên uống thả ga.
Sau đó lại nói với Tiêu Huyền: "Tiêu lão đệ, tục ngữ có câu, thân huynh đệ cũng phải phân minh tiền bạc, lần này Lão t·ử giúp ngươi trả 2 ức linh thạch thì sao đây?"
"Linh thạch gì cơ?" Tiêu Huyền ngớ người.
"Chính là số linh thạch cực phẩm 2 ức mà ngươi nợ một vị tiền bối Động Hư cảnh đó! Sau đó ta giúp ngươi trả bằng 2 ức linh thạch hạ phẩm, mẹ kiếp, hắn còn bảo chỉ đủ tiền lãi, ngươi có biết ta đã vất vả ngày đêm, kiếm chác bao nhiêu mới có không?" Lãng Tam Sinh lau nước mắt, "Ô ô, ta dành dụm lâu lắm mới có, vốn định trở về mời ngươi đến Phi Tiên lâu chơi đùa một chút…"
Tiêu Huyền thấy vậy, liền trợn mắt, phất tay nói: "Được rồi được rồi Lãng huynh, đừng diễn nữa. Nhưng mà diễn xuất của ngươi ngược lại so với trước tiến bộ hơn mấy phần đấy."
"Cái mẹ gì mà diễn!" Lãng Tam Sinh trừng mắt, lập tức cuống lên, "Cẩu Tiêu Huyền, ngươi có phải không muốn trả tiền không hả? Hả!?"
Lần này Tiêu Huyền có chút bối rối, nhìn vành mắt tên này đỏ hoe, có vẻ không giống diễn.
"Mẹ nó ta làm gì nợ ai 2 ức linh thạch cơ chứ, còn mẹ nó linh thạch cực phẩm nữa, đầu ngươi bị lừa đá rồi à, cái hạng người gì có thể có được 2 ức linh thạch cực phẩm, còn có thể cho ta mượn một tên tu sĩ Hóa Thần cảnh! ! !"
"Hả?" Lúc này đến lượt Lãng Tam Sinh bối rối, liếc nhìn Tiêu Huyền, không mấy tin tưởng nói: "Ngươi thật không mượn của ai 2 ức linh thạch cực phẩm à? Ngươi tốt nhất nên suy nghĩ lại đi, vị tiền bối kia tu vi siêu tuyệt, thấp nhất cũng phải là Động Hư cảnh đó. Tiền bối như vậy không có lý gì lại gạt ta chứ."
"Động Hư cảnh?" Tiêu Huyền suy tư một chút, lắc đầu, nói: "Động Hư cảnh ta cũng quen mấy người, ta làm gì phải đi mượn linh thạch của họ? Hơn nữa, Lão t·ử đây có tiền như vậy, còn cần đi mượn à?" Tiêu Huyền xem thường liếc Lãng Tam Sinh một cái.
"Điểm khác biệt lớn nhất giữa chúng ta là, ta có một vị sư tôn tốt, Lão t·ử bái sư một khắc này là đã đứng ở vạch đích của ngươi rồi."
"Lãng huynh à, trí thông minh của ngươi như này, không phải là bị người khác lừa rồi đó chứ?"
"Nằm — rãnh!" Lãng Tam Sinh ném chén rượu một cái, hét lớn: "Cầm thú, mẹ nó, người kia quả thực là cầm thú mà! Đường đường là một đại năng Động Hư cảnh, vậy mà dám lừa tiền của một tên tu sĩ Nguyên Anh cảnh như ta! "
"Ô ô ô, số tiền đó đều là mồ hôi nước mắt của ta cả đấy! !" Lãng Tam Sinh vừa khóc lóc vừa kể lể, nước mắt nước mũi tèm lem. Bờ vai nhỏ run lên bần bật, trông thật đáng thương.
"Vậy... Lãng huynh ngươi đừng khóc nữa, ngươi nói cho ta nghe người kia tên gì, biết đâu sau này ta cường đại rồi còn có thể giúp ngươi đòi lại, tiện thể cho ngươi xả giận nữa chứ." Tiêu Huyền vỗ vỗ vai Lãng Tam Sinh, an ủi.
"Ta không biết mà!" Lãng Tam Sinh ngẩng đầu lên, nước mắt to như hạt đậu chực trào ra.
"Ta chỉ biết người kia lớn lên rất đẹp trai, đẹp trai đến mức ta muốn cong luôn á."
"Khoa trương vậy sao!" Tiêu Huyền kinh ngạc một hồi, "Trên đời này còn có người so với ngươi ta còn đẹp trai hơn à! ! !?"
"Ừ, cái tên c·ẩ·u đó đúng là đẹp trai đến không chấp nhận nổi."
"Lãng huynh, hắn còn có đặc điểm gì khác không? Ví dụ như họ gì? Ở đâu?"
"À, đúng rồi, hắn nói hắn họ Tần, tên Tần người tốt, chỗ tu luyện của hắn ở Đại Hoang Vân Châu."
"Họ Tần, trong Đại Hoang…" Tiêu Huyền ngơ ngác. Nếu ta không đoán sai thì cái tên c·ẩ·u mà hắn nói có lẽ là vị sư tôn tiêu sái, đẹp trai không ai bì nổi của ta sao??
"Vậy Lãng huynh, số linh thạch đó coi như là không lấy lại được nữa."
"Tại sao!" Âm lượng Lãng Tam Sinh đột ngột tăng cao.
"Khụ khụ, nếu ta không đoán sai thì người ngươi nói có thể là sư tôn của ta đấy."
"Ngươi nói cái gì! Đó là sư tôn của ngươi! ! !" Lãng Tam Sinh không thể tin nổi trừng lớn mắt.
"Ngọa tào! Sư tôn của ngươi thật là c·ẩ·u mà!"
"Hừ, sư tôn ta đúng là đẹp trai hết phần người khác nha! ! !"
….
Linh Châu, phủ quan trọng trong hoàng cung.
Đêm xuống, trăng sáng treo cao. Trong ngự hoa viên rực rỡ sắc màu, Ôn Tình đang cùng Đại Mỹ và mấy đứa nhóc chơi trò Lão Ưng bắt gà con. Ôn Tình là Lão Ưng, Đại Mỹ là gà mẹ, cố sức che chở cho Tiểu Bàn, Hắc Thố và cả một Tiểu Bạch Hổ hiếu động ở phía sau.
"Ôn tỷ tỷ, đừng cù lét ta nữa, da của ngươi ráp quá." Đại Mỹ vừa tránh bàn tay to của Ôn Tình, vừa cười trêu.
"Cáp, cáp cáp, tỷ tỷ, tỷ tỷ, người bảo vệ ta nhé, nàng sắp bắt được ta rồi." Đôi mắt to của Tiểu Bàn hưng phấn lóe sáng, cái đầu nhỏ trốn sau lưng Đại Mỹ, tay nhỏ túm lấy vạt áo tỷ tỷ né tránh, mặt nhỏ của Tiểu Bàn kích động đỏ bừng.
Còn Hắc Thố ở phía sau Tiểu Bàn, do bụng quá to, thêm nữa là trước đó đã nói là không được dùng linh lực, nên động tác khá chậm chạp, lạch bạch né tránh cùng đoàn quân được một hồi liền lộ sơ hở, bị Ôn Tình bắt ngay lập tức.
"A, Hắc Thố, ta bắt được ngươi rồi." Ôn Tình đắc ý nhấc bổng Tiểu Hắc bàn t·ử lên xoay một vòng.
"Tỷ tỷ xem này, Hắc Thố thật là vô dụng a, lần nào cũng bị bắt đầu tiên." Tiểu Bàn chống nạnh đắc ý, "Hừ hừ, ta thì chưa lần nào bị bắt đâu nha."
"Muội muội giỏi quá!" Đại Mỹ khen ngợi xoa đầu Tiểu Bàn, khiến Tiểu Bàn vui vẻ, đầu liền dụi vào trong n·g·ự·c Đại Mỹ cọ cọ.
"Nhất Cam, sao con không ra chơi hả?" Ở trên một tòa cung điện ngay trước ngự hoa viên, trên mái ngói lưu ly màu xanh biếc, Trương Đoan và Nhất Cam đang ngồi sóng đôi, Đại Bảo thì nằm bên cạnh Nhất Cam vừa gặm cây trúc vừa đung đưa hai chân, tự tìm niềm vui cho mình. Trên đầu bọn họ, trăng tròn đang lơ lửng.
"Sư tỷ phu, ta không muốn đi chơi, ta muốn nghe người kể chuyện." Nhất Cam nháy mắt nhỏ nói: "Chuyện "Nhất Cam cùng sư tỷ" mà người kể hay quá, ta vẫn chưa nghe đủ đâu, người kể tiếp cho ta nghe được không?"
"Được thôi, lần trước chúng ta kể đến đoạn nào rồi nhỉ?"
"Kể đến khi vào rừng rậm hắc ám, người bị một đám người x·ấ·u bao vây, sắp c·h·ế·t."
"À, rừng rậm hắc ám à." Trương Đoan nhã nhặn cười một tiếng, giọng nói ôn hòa chậm rãi vang lên.
"Nói rằng, ngày đó, ta ở trong Rừng Rậm Hắc Ám bị một đám hơn mấy trăm người vây g·iết, bọn chúng từng tên đều h·u·n·g ·á·c b·ạ·o ngược, muốn g·i·ế·t c·h·ế·t ta. Mà ta thì liều m·ạ·n·g chém g·iết, chém đến mức toàn thân xương cốt đều vỡ vụn, trên người m·á·u chảy gần hết, đáng tiếc, ta vẫn bại, bọn chúng phế tu vi của ta, đ·á·n·h gãy gân mạch của ta, còn muốn sỉ nhục ta trước khi g·iết…
Và ngay khi ta tuyệt vọng thì, ta nhìn thấy một bóng dáng từ trên trời hạ xuống dưới ánh trăng tròn. Nàng che một cây dù đen lớn, mặc một bộ đồ màu đỏ tía, trong ngực còn ôm một bé mèo Kitty trắng như tuyết, tóc xanh xõa tung, khuôn mặt lạnh lùng, giống như một tiên nữ trong truyền thuyết vậy.
"Ấm... ... Ôn tỷ tỷ…" Trương Đoan đổi giọng nỉ non nói.
"Trong khoảnh khắc đó, m·á·u tươi làm nhòe mặt ta, nhưng ánh mắt của ta lại vô cùng sáng, cũng vô cùng nôn nóng. Ta vui vẻ, vui vẻ vì trước khi c·h·ế·t còn có thể nhìn thấy gương mặt của Ôn tỷ tỷ mà ta luôn nhung nhớ. Nhưng ta cũng sợ, sợ Ôn tỷ tỷ xuất hiện lúc này sẽ gặp nguy hiểm. Hưng phấn cùng sợ hãi khiến ta như hồi quang phản chiếu, dồn chút sức lực cuối cùng gầm lên như m·ã·nh hổ: Ôn tỷ tỷ, đi mau!
Nhưng theo tiếng gầm của ta, Ôn tỷ tỷ lại không hề rời đi, mà nhíu mày, ánh mắt có chút ghét bỏ nói: 'Sên nhỏ, sao ngươi lại thê thảm đến thế hả! Nhìn ngươi là biết ngay là không có một vị sư tôn tốt.' Một khắc đó, ta hơi ngẩn ra, không biết nên khóc hay nên cười.
Sau đó, ta thấy bóng hình nhỏ bé che chắn cho ta, nói với đám người hung dữ đang vây công ta: 'Con sên nhỏ này là tùy tùng của bản tiểu thư, không phục thì cứ lên!'
Khi cuộc chiến ngày càng gay go, lúc đó ta mới biết được, hóa ra Ôn tỷ tỷ của ta lợi hại như vậy. Lợi hại đến mức ta căn bản không cần cố gắng biến cường để bảo vệ nàng nữa. Ta yên tâm nhắm mắt.
Và trong khoảnh khắc mà ý thức của ta chìm vào bóng tối, ta nghe thấy bên tai những tiếng gọi vội vã, 'Sên nhỏ, sên nhỏ, sên nhỏ…' Khi ta tỉnh lại lần nữa thì, ta thấy mình đã là một phế nhân rồi.
Ta cười nói với Ôn tỷ tỷ, 'Ôn tỷ tỷ, có thể gặp lại nàng thật tốt.'
Ôn tỷ tỷ xị mặt khiển trách: 'Ta nói sên nhỏ, ngươi dù gì cũng là hoàng t·ử, sao lại để bản thân thảm đến mức này vậy, nếu Vân thẩm biết, nhất định sẽ đau lòng mất.' Vân thẩm mà Ôn tỷ tỷ nói đến là mẫu thân ta, khi còn bé, bà rất thích Ôn tỷ tỷ, mỗi lần Ôn tỷ tỷ đến nhà chơi thì, mẹ ta đều chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon cho nàng, thậm chí lúc nàng về, còn muốn cho nàng mang chút đồ về nhà. Mỗi lần túi nhỏ của Ôn tỷ tỷ đều là rỗng đến và thắng lợi trở về.
Bởi vậy, trong xóm, người mà nàng thích nhất chính là mẫu thân ta. Có lẽ, cũng vì lý do này mà mỗi khi ta bị bắt nạt, Ôn tỷ tỷ đều sẽ đứng ra đánh đuổi mấy đứa trẻ kia. Ha ha ha, lúc nhỏ ta không hiểu chuyện gì, chỉ biết đi theo sau lưng Ôn tỷ tỷ chạy, nàng bảo ta xuống sông bắt tôm ta liền xuống sông bắt tôm, nàng sai ta trèo cây lấy tổ chim ta liền trèo cây lấy tổ chim. Ta sợ Ôn tỷ tỷ không chơi cùng ta. Và khi đó, ta hay chảy nước mũi, luôn luôn thò lò ra, nên Ôn tỷ tỷ cũng thường hay gọi ta là sên nhỏ. Khoảng thời gian đó là khoảng thời gian vui vẻ và vô tư nhất trong cuộc đời của ta.
Khi đó, trong lòng ta liền thầm hạ quyết tâm, đợi ta trưởng thành, ta nhất định phải trở nên thật lợi hại, so với Ôn tỷ tỷ còn phải lợi hại hơn, như vậy ta mới có thể bảo vệ nàng. Đáng tiếc, khi ta gặp lại Ôn tỷ tỷ thì ta đã trở thành một phế nhân, một gánh nặng rồi. Ta nói, 'Ôn tỷ tỷ, ta đã thành một phế nhân rồi, người hãy để ta ở lại đây đi, thực ra có thể gặp lại nàng là ta đã rất vui rồi.' Bởi vì ta biết, đại hoàng huynh của ta sẽ không bỏ qua cho ta, ta sợ Ôn tỷ tỷ gặp nguy hiểm khi mang theo ta.
Nhưng Ôn tỷ tỷ lại cự tuyệt, đưa tay lên, vung một cái túi vải, đ·ậ·p ta ngất đi.
"U, đ·ậ·p mạnh quá." Đây là câu nói cuối cùng ta nghe được trước khi bất tỉnh.
Và khi ta tỉnh lại lần nữa thì, Ôn tỷ tỷ đã cõng ta đi khắp nơi để tìm thầy thuốc. Thế nhưng linh mạch đứt đoạn, đạo cơ phá vỡ, tu vi tiêu tán, làm sao dễ dàng chữa khỏi được chứ. Ta từng vô số lần bảo Ôn tỷ tỷ từ bỏ, ta không muốn nàng phải thêm một chút ưu phiền vì ta, nhưng Ôn tỷ tỷ lại cố chấp nói nhất định sẽ chữa khỏi cho ta, bảo ta tin nàng.
Cứ như vậy, 3 năm nhanh chóng trôi qua, chúng ta không có thu hoạch gì. Mãi cho đến cuối cùng, Ôn tỷ tỷ như đã hạ quyết tâm, vi phạm với ước định của một vị tiền bối, truyền cho ta ma công nghịch t·h·i·ê·n để thử. Ha ha ha, trời xui đất khiến, ta vậy mà đánh thức được ma cốt thuần khiết trong cơ thể. Cũng chính lúc đó, ta mới biết được, hóa ra ta, người con riêng luôn bị chỉ trích là điềm xui lại là nguyên nhân này.
Từ đó về sau, không những linh mạch của ta phục hồi, tái tạo đạo cơ, mà tu vi của ta còn tiến bộ nhanh chóng, chỉ dùng vài chục năm đã vượt qua cả Ôn tỷ tỷ, chứng đạo Hóa Thần..."
Trên trời, vầng trăng sáng vẫn lơ lửng, mà dưới ánh trăng, khuôn mặt vị hoàng đế trẻ tuổi nở nụ cười, ôn nhuận như ngọc, ánh mắt hắn từ đầu đến cuối đều hướng về bóng hình đang vui đùa trong ngự hoa viên.
"A? Hết rồi sao? Sư tỷ phu, giữa người và sư tỷ còn có câu chuyện khác nữa không?" Nhất Cam nháy mắt nhỏ chưa thỏa mãn nói.
"Có chứ, còn nhiều lắm." Trương Đoan cười ha hả nói: "Chúng ta từng đi đến vùng Bắc Cực băng hàn, ở đó phát hiện ra một bộ xương t·h·i·ê·n sứ nửa thật nửa giả... Chúng ta từng đến Nam Hải tìm kiếm một cổ mộ giao long dưới đáy biển, tận mắt nhìn thấy một cảnh tượng giao hóa long được chiếu lại từ hàng ngàn năm trước... Chúng ta còn từng vô tình lạc vào bí cảnh tinh linh, ở đó quen biết một tiểu tinh linh rất đáng yêu..." Trương Đoan một hơi miêu tả rất nhiều. Hắn nói rất chi tiết, sinh động như thật, rất giàu tính hình tượng, hơn hết là hắn còn bắt chước được đủ các loại âm thanh, nghe Nhất Cam mở tròn mắt nhỏ, sùng bái vô cùng. Lúc này, trong lòng Nhất Cam, vị sư tỷ phu này kể chuyện còn hay hơn cả sư phụ và sư tỷ kể.
Thời gian chậm rãi trôi đi, vầng trăng cũng đã ngả về tây. Nghe được một hồi, Nhất Cam cùng Đại Bảo tựa lưng vào nhau mà ngủ th·iế·p đi.
"Tiểu sư muội ngủ rồi sao?" Ôn Tình đi nhẹ trên mái ngói nói nhỏ. Lúc này, ở dưới ngự hoa viên, mấy đứa nhỏ đã chơi mệt, ngã vật ra ngủ trên bãi cỏ. Mỗi đứa trên người đều được phủ một chiếc khăn nhỏ.
"Ừ, ngủ rồi." Trương Đoan hiền hòa cười, nắm lấy tay Ôn Tình, hai người ngồi vai sát vai, cùng nhau ngắm vầng trăng tròn trên đỉnh đầu.
"Ôn tỷ tỷ, nàng nói xem, nếu chúng ta cứ như vậy mãi thì tốt biết bao!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận