Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 179: Đêm hôm ấy, ta động tình!

Chương 179: Đêm hôm ấy, ta động tình!
Ba ngày sau, Tiêu Huyền rời đi.
Hắn lúc đi là một buổi tối, mây đen gió lớn, giống con mèo ăn vụng, thân người cong lại, vụng trộm chạy vào phòng luyện đan, vung ống tay áo, không để lại một viên đan dược nào. À, còn cố ý để lại một cái đan đỉnh hắn thiên tân vạn khổ tìm được, đẳng cấp cũng không tệ.
"Hy vọng sư phụ lão nhân gia ngài có thể mỗi ngày luyện đan, tranh thủ sớm ngày luyện ra tiên đan." Tiêu Huyền thật lòng cầu nguyện.
Sau đó, hắn rón rén đi ra sân, bắt đầu đào hố tìm rượu, rồi lại đi một chuyến ra hậu sơn, tượng trưng vào xem mấy khu dược viên.
Cuối cùng, khi rời đi, hắn chạy vào trong rừng trúc, thừa dịp Đại Bảo ngủ say liền ôm lấy nó chạy, chỉ tiếc nửa đường Đại Bảo tỉnh, ôm một cây trúc hỗn độn sống chết không buông.
"Đại Bảo ca, ta dẫn ngươi đi xem thế giới bên ngoài."
"Lẩm bẩm lẩm bẩm." Không đi.
"Đại Bảo ca, ta mua cho ngươi thật nhiều đồ ăn ngon."
"Lẩm bẩm lẩm bẩm." Không có trúc hương của ta.
"Ô ô ô, Đại Bảo ca, ngươi đi theo ta đi mà, không có ngươi ta sống không nổi a!" Tiêu Huyền ôm lấy bắp đùi Đại Bảo khóc rên, vô cùng thảm thiết.
Nhưng Đại Bảo căn bản không để ý đến hắn, lẩm bẩm lắc lắc cái mông nhỏ, bắp chân đạp đạp, phanh một tiếng, đem Tiêu Huyền đạp bay ra ngoài, hóa thành một ngôi sao biến mất trong bóng đêm đỉnh núi.
"A, ta còn sẽ trở về." Một tiếng kêu rên truyền đến.
"Lẩm bẩm lẩm bẩm." Thật là, làm phiền người ta ngủ.
Đại Bảo dụi dụi đôi mắt gấu mèo còn buồn ngủ, uốn éo mông bò lại vào ổ ngủ tiếp.
Lúc này, trên không Ô Quy sơn, Tần Thú cười một tiếng, chậm rãi thu hồi thần thức, lại tiến vào trạng thái tu luyện...
"Sư phụ, hắn không sao chứ?" Ngày hôm sau, Nhất Cam chạy đến hỏi.
"Hắn có việc, bận đi rồi."
"A, vậy cũng được." Nhất Cam gãi gãi đầu, thở dài.
"Haizz... Sư phụ, nga vẫn muốn tìm cái lý do đem Tứ Vô treo lên đánh một trận, như vậy nga sẽ có thể để hắn bồi nga ăn gà quay, còn có thật nhiều thật nhiều đồ ăn ngon khác nữa, haizz...."
Tần Thú: "..."
Con bé mập này, phải tăng IQ lên thôi!
"Hay là sư phụ hiện tại đi bắt hắn trở lại, để ngươi đánh một trận?"
"Thôi được rồi sư phụ, Tứ Vô thống lĩnh nhiều tiểu đệ như vậy, mỗi ngày đều bận rộn, lần sau nga lại đánh hắn. Bất quá nga phải về suy nghĩ thật kỹ, sư tỷ có thể tìm lý do gì từ tiểu sư đệ đâu. Dù sao sư tỷ đã nói, làm người là phải giảng đạo lý, nếu như không có lý do tương đối, thì không thể tùy tiện đánh người lung tung." Nhất Cam nhíu đôi mày nhỏ lại, suy nghĩ sâu xa, sau đó rời đi.
Tần Thú nhìn bóng lưng nàng, ngẩn người một chút....
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Lại một năm sau, Nam Cung Lưu Ly rời đi.
Trước khi đi, nàng còn ngủ Tần Thú.
Tần Thú rất bất đắc dĩ, hắn có thể làm gì, hắn cũng rất hưởng thụ mà, hắc hắc hắc....(¬◡¬ )✧
Nói lại –
Đó là một đêm trăng khuyết, gió lớn.
Trăng sáng treo cao, tỏa xuống hào quang trong trẻo, bao phủ cả tiểu viện trên đỉnh núi, cùng mấy gian phòng trúc trong viện.
Két!
Cửa phòng Tần Thú bị đẩy ra.
Tần Thú đang tu luyện mở mắt, nhìn thấy một mỹ nhân tuyệt thế từ ngoài phòng khoan thai đi vào.
Sau lưng nàng là vầng trăng sáng treo trên cao, nàng mặc một bộ sa y trắng như tuyết, mái tóc dài đen nhánh xõa tung trên vai, sau lưng, buông xuống tận hông, đôi mắt linh động đảo quanh còn lấn át cả ánh sao, chiếc mũi ngọc tinh xảo, đôi môi đỏ tươi.
Nàng bước tới chậm rãi, giống như một tiên tử tuyệt mỹ từ Quảng Hàn cung bước ra, mang theo một nét phong hoa khuynh thế, sà xuống nhân gian, để lại một mảnh kinh diễm rung động.
Ánh nến hơi lay.
Yết hầu Tần Thú khẽ động, hai mắt trợn tròn.
Đây là làm cái gì vậy!
Kiếp trước kiếp này của hắn, chưa từng gặp qua người đẹp như vậy.
Bây giờ hắn mới hiểu câu "Từ đó quân vương không tảo triều".
Haiz, cái này không tốn mạng già sao.
"Nam Cung cung chủ đây là...?"
"Chẳng phải ngươi muốn Bạch, chơi gái à, bản cung thành toàn cho ngươi." Nam Cung Lưu Ly khẽ cong mày, nở nụ cười.
Thân thể nàng nghiêng về phía trước, từ từ đến gần Tần Thú, một tay chống lên, trực tiếp ấn Tần Thú xuống giường.
"A, cái này cái này cái này... thích hợp sao?"
"Ta...ta thật là khó xử quá mà!" Tần Thú tay nhỏ nắm lấy chăn, lộ ra đôi mắt to, đầy vẻ thẹn thùng nhìn chằm chằm người con gái trước mắt.
Ánh mắt phượng hơi cong ẩn chứa sự mạnh mẽ, đôi môi đỏ thắm như anh đào.
Không thể không nói, Nam Cung Lưu Ly thực sự rất đẹp, đẹp không tì vết, đẹp động lòng người, đẹp đến kinh diễm.
Đặc biệt là cái nhíu mày, nụ cười đều như đang câu hồn phách người ta vậy.
Tần Thú thừa nhận.
Một đêm này, hắn đã động tình.
". . ." (đang xét duyệt)
Theo sự vận động của sinh mệnh bắt đầu, Tần Thú vừa đau đớn vừa hưng phấn mà rên lên.
Mặt trăng vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa lớn, nàng nghe lời mẹ dặn, trẻ con không thể nhìn những chuyện xấu hổ, thế là một trượt xúc, trốn sau đám mây đen, chỉ lộ ra chút ánh trăng ở bên rìa, nhìn trộm những chuyện tu nhan ở nhân gian. . .
...(Nơi này tỉnh lược 10 vạn chữ.). . .
"Rét đông qua đi, vạn vật hồi sinh, lại đến mùa động vật giao phối."
Ngày hôm sau, Tần Thú tỉnh dậy, nằm trên giường ngẩn người, hai mắt vô thần, không biết tại sao, trong đầu cứ lặp đi lặp lại câu nói kia.
"Đời ta lần đầu tiên a..."
Hai hàng nước mắt trong suốt trong nháy mắt trượt xuống từ má Tần Thú, nhỏ xuống đầu giường, làm ướt gối.
Hắn nghiêng đầu nhìn bàn tủ bên giường, phía trên trống không, lập tức phát ra một tiếng kêu rên khàn giọng.
"Cầm thú a, chơi xong ta liền chạy, ngay cả tiền cũng không đưa sao!!"
Nhất Cam đang chơi đùa trong sân nghe thấy động tĩnh, "Cộc cộc cộc" chạy vào, nhìn thấy dáng vẻ sư phụ, lập tức hỏi han: "Sư phụ sao lại khóc thế?"
"Sư phụ bị người bắt nạt a, ô ô ô" Tần Thú ôm mặt khóc lớn.
"A?" Nhất Cam lúc này biến ra hai cây đại kim chùy, mặt mày dữ tợn hét lên: "Sư phụ, ai bắt nạt ngươi, ngươi nói cho nga, nga đi đánh hắn."
"Ngoan, ngươi đi chơi đi." Tần Thú cảm động, đưa tay sờ đầu Nhất Cam.
"Vâng sư phụ." Nhất Cam lại "Cộc cộc cộc" chạy ra ngoài.
"Tiểu Bàn, Hắc Thố, nga bọn tiếp tục chơi «bụng nhỏ bụng, đụng chút đụng» nga muốn một cái, nhóm con hai cái." Tần Thú duỗi tay đứng giữa không trung, sờ soạng một cái không.
"... "
«Chúc mừng kí chủ, cáo biệt đồng tử thân, trở thành nam nhân chân chính, ban thưởng "Trưởng thành đại lễ bao" một phần, xin hỏi có mở ra không? »
Tần Thú: ...
Ta nghi ngờ hệ thống này không đứng đắn!
Bất quá đại lễ bao...chắc chắn rất thơm.
"Mở ra."
« Hoa đào tiên kinh: Tiên giai công pháp, bí thuật song tu, có thể điều hòa âm dương, cùng chứng kiến đại đạo, nâng cao tu vi, không có di chứng. . . »
« Trú nhan đan: Đan dược cửu phẩm, có thể giữ mãi tuổi thanh xuân, dung nhan không già... »
«** áo ×100: Đủ màu sắc hình dạng không lặp lại, có thể gia tăng mị hoặc điểm.... »
Bạn cần đăng nhập để bình luận