Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 516: Đại mỹ gặp phải nguy hiểm! Tặng đỏ hồ lô, thất bảo diệu tiên đăng!

Chương 516: Đại Mỹ gặp phải nguy hiểm! Tặng hồ lô đỏ, thất bảo diệu tiên đăng!
Bắc Minh Châu.
Ven rừng rậm vạn yêu, đang bộc phát một trận chiến tranh chủng tộc long trời lở đất. Nguyên nhân gây ra là mấy năm trước, một khối thiên thạch màu đen từ ngoài vũ trụ rơi xuống rừng rậm vạn yêu, yêu thú bị năng lượng quỷ dị phóng thích từ trong thiên thạch ăn mòn, đã mất đi linh trí, cho đến mấy tháng trước, rừng rậm vạn yêu phát sinh một trận siêu bạo động chưa từng có, ức vạn yêu thú mang theo năng lượng quỷ dị xâm lấn nhân gian, liên tục tàn sát mấy trăm tòa thành trì của Nhân tộc, trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, đã có mấy ngàn vạn sinh linh bỏ mạng trong bụng yêu quái. Trong thời gian đó, thư viện Nho gia không ngừng điều động đệ tử thư viện đi lại nhân gian, cứu giúp chúng sinh, Đại Mỹ chính là một trong những người dẫn đầu đội quân lần này.
"Tiểu sư muội, tuyến phòng thủ của chúng ta không chống đỡ được nữa, ngươi dẫn theo các đệ tử bị thương rút lui trước về tuyến phòng thủ tiếp theo, cùng Tam sư huynh bọn họ tập hợp."
Ánh tà dương đỏ rực như máu, trên đại địa hoang vu, một nữ tử cao gầy mặc trang phục màu đen đứng ở phía trước đám người, tay cầm trường thương, nhìn về phía đại quân yêu thú đang kéo đến như muốn che trời lấp đất, thần sắc lạnh lùng.
"Thất sư tỷ, ta sẽ không bỏ lại tỷ."
Đại Mỹ kiên quyết lắc đầu, sau đó ra lệnh cho một nho sinh dẫn đầu những nho sinh còn lại rút lui.
"Tiểu sư muội, nghe lời."
"Ta không chịu. Thất sư tỷ, chúng ta vẫn còn hy vọng, ta nguyện dùng linh chi thuật, đủ sức cầm chân chúng thêm nửa nén hương nữa, ta đã vừa mới bóp nát phù truyền tin mà chủ nhân cho ta, hắn cảm ứng được chẳng mấy chốc sẽ tới."
"Tiểu sư muội, ngươi nói tông môn của ngươi ở Vân Châu, nhưng nơi này cách Vân Châu mấy ngàn tỷ dặm, dù đối phương là độ kiếp cảnh, cũng không kịp đâu."
"Ta mặc kệ, Đại Mỹ sẽ không bỏ lại Thất sư tỷ."
Đại Mỹ nước mắt lưng tròng, kiên quyết chắn trước người nữ tử áo đen.
"Ai......"
Nữ tử mặc trang phục màu đen thở dài, nàng không ngờ tiểu sư muội ngày thường ngoan ngoãn nghe lời hôm nay lại cố chấp như vậy. Nhưng giờ phút này không cho phép nàng suy tư nhiều hơn, kết giới các nàng bày ra đã vỡ nát, yêu ma quỷ dị hung hăng lao tới, không thể không nghênh chiến.
"Tách!"
Nhưng mà, ngay khi nàng quyết định tử chiến, giữa trời đất ồn ào náo động bỗng nhiên vang lên một tiếng búng tay.
"Bành bành bành ——"
Ngay sau đó, từng yêu thú mạnh mẽ trước mắt nàng tan rã, hóa thành cảnh tượng huyết vụ.
"Đừng khóc ~"
Một giọng nói ôn hòa vang lên, một bàn tay lớn khớp xương rõ ràng từ trong hư không nhô ra, vỗ vỗ đầu Đại Mỹ an ủi: "Chủ nhân ở đây."
"Chủ —— nhân!"
Đại Mỹ hai mắt kinh ngạc, lập tức òa lên nhào vào trong ngực Tần Thú khóc lớn tiếng.
"Chủ nhân, ta còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại ngươi và muội muội nữa."
Đại Mỹ nức nở.
Tần Thú nhìn Đại Mỹ đã cao lớn hơn không ít, trong mắt vừa vui mừng lại vừa có chút đau lòng.
"Để ta xem nào, là ai làm cho Đại Mỹ nhà ta khóc vậy."
Tần Thú ngẩng mắt nhìn lên, thấy cả vùng trời đất một màu đen kịt, những yêu thú kia đồng tử đỏ quạch, tựa như phát điên, nhe răng, đánh giết mà đến.
"Mưa đến."
Tần Thú răng môi khẽ động, giữa trời đất ào ào đổ xuống một trận mưa lớn, mưa rơi bao phủ mấy ngàn vạn dặm, bao trùm toàn bộ yêu thú đang làm loạn ở Bắc Minh Châu, mông lung một mảnh.
"Kiếm lên."
Ngay sau đó, từ trên trời cao rơi xuống, mưa rơi mông lung trong nháy mắt biến thành từng luồng kiếm ý ngập trời, nước mưa hóa kiếm, bao phủ sơn hà ức vạn dặm, mặc cho ngươi là Hóa Thần cảnh, Động Hư cảnh, hay là mấy đại yêu thú hợp thể cảnh, sau khi bị trận mưa lớn càn quét, tất cả đều bị chém giết tại đại địa Bắc Minh Châu.
Ngày đó, cả tòa Bắc Minh Châu xác chết ngổn ngang. Nếu từ trên trời nhìn xuống, sẽ cảm thấy đại lục Bắc Minh Châu dưới trận mưa to mông lung giống như một cái tổ ong đầy những vết lõm, đại dương đỏ ngòm, đỏ tươi đến đáng sợ.
"Uy lực như vậy! E là không phải độ kiếp cảnh bình thường!"
Nữ tử áo đen tâm thần rung động.
Càng làm nàng kinh ngạc hơn là.....Nam tử trước mắt này lại sinh quá đẹp! Chẳng lẽ là nam hồ ly tinh biến thành?
Nữ tử áo đen trong lòng suy nghĩ, nhất thời có chút hưng phấn hơn, bởi vì bản thể của nàng vốn là một con yêu thú, hơn nữa còn chưa có đạo lữ.
Tần Thú hoàn toàn không để ý tới những suy tư trong lòng của nữ oa oa trước mắt, mà nhìn về phía Đại Mỹ cười nói: "Ngươi thấy đó, dưới núi nguy hiểm như vậy, tốt hơn là theo chủ nhân về núi đi."
Tần Thú chìa một bàn tay lớn ra.
"Chủ nhân, ta....."
Đại Mỹ nắm chặt góc áo, có chút khẩn trương.
Tần Thú thấy thế, ôn tồn nói: "Sao vậy?"
"Chủ nhân!"
Đại Mỹ bỗng ngẩng đầu, ngữ khí ấp úng nói: "Ta....Còn chưa muốn về núi."
"? Vì sao vậy?"
Tần Thú có chút ngoài ý muốn.
Đại Mỹ đáp: "Thế gian hỗn loạn, vạn linh đau khổ, ta muốn dùng năng lực của mình để giúp đỡ bọn họ."
"........."
Tần Thú trầm mặc.
Rất lâu sau, nói: "Đại Mỹ, thế giới này có lẽ không giống như ngươi tưởng tượng, nó không còn là thứ mà nhân lực có thể cứu vãn. Hiện tại thiên hạ sắp tiến vào thời đại mạt pháp, trật tự sẽ sụp đổ, tín ngưỡng sẽ đánh mất, không phải một chút thực lực Động Hư cảnh nhỏ bé như ngươi có thể khống chế được. Chúng sinh khó khăn, có thể cho dù ngươi làm bao nhiêu, cũng chỉ là vô ích thôi....."
Tần Thú đã cố gắng nói rất uyển chuyển.
Đại Mỹ lắc đầu, giọng nói khàn khàn nhưng vẫn trong trẻo: "Chủ nhân, ta biết được, cuối cùng ta chỉ là một con cá tu đạo thấp kém. Nhưng mà lão sư đã nói 'quân tử có việc nên làm có việc không nên làm', còn nói 'hãy làm theo tiếng gọi của trái tim', mà ta đọc sách thánh hiền, cũng đã nhìn thấy sự tình trong nhân thế, hiện tại ta cũng chỉ là đang làm theo tiếng gọi của trái tim, cảm thấy thoải mái thì làm thôi, muốn dùng chút sức lực nhỏ bé của mình để vá lại thế giới gió mưa phiêu diêu này một chút, dù chỉ là một chỗ thôi, ta cũng đã mãn nguyện."
Đại Mỹ ngẩng đầu, trong mắt rưng rưng, giọng điệu kiên định.
"Chủ nhân, ta không hiểu, một thế giới tốt đẹp như vậy vì sao nhất định phải bị phá hỏng....."
"Ta cũng không hiểu, những người phàm kia đã đủ đáng thương, vì sao còn phải gặp phải những tai họa bất ngờ này....."
"Sinh linh trong thế gian luôn miệng theo đuổi đại đạo rốt cuộc là cái gì? Vì sao nhất định phải dùng mạng người như cỏ rác để phụ trợ cho mình cao cao tại thượng? Những người như vậy rốt cuộc truy cầu, liệu có phải cũng chỉ là giấc mộng bọt nước thôi không......"
Đây là lần đầu tiên Đại Mỹ bày tỏ sự nghi ngờ với Tần Thú. Tần Thú hơi kinh ngạc, nhưng lại không cảm thấy bất ngờ. Hắn biết, cuối cùng Đại Mỹ sẽ đi đến bước này, hiện tại nàng đang ở trong cái mà tu sĩ hay gọi là "khấu tâm quan", nói tóm lại, nàng có "đạo" của riêng mình, chỉ là nàng còn chưa thể rõ ràng "đạo" của mình rốt cuộc là gì, vẫn còn trong giai đoạn mông lung. Chờ khi nào vượt qua được liền có thể "cá chép hóa rồng" thực hiện một bước nhảy vọt về chất.
So sánh với Đại Mỹ, Tần Thú đột nhiên cảm thấy Tiểu Bàn thật hạnh phúc, mỗi ngày vui chơi giải trí không cần dùng đến trí tuệ, tu luyện cũng theo quy trình bình thường mà đột phá.
"Bởi vì đây là thế giới tu tiên, kẻ có sức mạnh to lớn áp đảo trật tự, không bị khống chế, bọn họ sẽ 'loạn' mà khi những 'loạn' này xuất hiện nhiều liền sẽ trở thành một 'trạng thái bình thường'......Cái này giống như một quy luật tự nhiên không thể đảo ngược. Cũng phải nói lại, cho dù thế gian này người người tuổi thọ ngang nhau, người người không thể tu tiên, thì cũng vẫn sẽ có hắc ám, hỗn loạn, bất công xuất hiện, nó là thứ không thể loại bỏ, đó là nhân tính, thế gian có linh trí đều là như vậy, chỉ là những 'linh tính' đó có tốt có xấu thôi......."
Tần Thú nói rất nhiều, từng chút kiên nhẫn giải thích cho Đại Mỹ nghe cái nhìn của mình.
"Ừm, chủ nhân nói có lý."
Đại Mỹ đầu tiên gật đầu, sau đó lại ngẩng đầu nói: "Nhưng nguyên nhân chính là vì thế gian hỗn loạn, cho nên càng cần có người đứng ra, để làm những chuyện như vậy phải không?"
"Có lẽ vậy..."
Đối với câu nói này của Đại Mỹ, Tần Thú không phản bác. Chỉ là quan niệm của mỗi người khác nhau thôi. Tần Thú có thể trường sinh, lạnh nhạt nhìn thiên hạ, từ đầu đến cuối làm một người ngoài cuộc và khách qua đường, nhưng một khi người ta có tình cảm ràng buộc, sẽ rất khó để chỉ lo cho bản thân.
Nhưng mà.....Tần Thú cũng chỉ có thể vui vẻ chấp nhận.
"Vậy, Đại Mỹ, ngươi thực sự đã nghĩ kỹ rồi sao?"
Tần Thú nhìn Đại Mỹ.
"Nghĩ kỹ rồi. Ta muốn nhìn thế giới này một lần nữa, ta sẽ tận hết khả năng đi giúp đỡ những sinh linh đang cần giúp."
Đại Mỹ nở nụ cười rạng rỡ nói: "Nhưng mà chủ nhân yên tâm, ta cũng đâu có ngốc, nếu đánh không lại thì ta sẽ chạy. Cùng lắm thì ta trốn về trên núi, dù sao cũng có chủ nhân bảo vệ ta mà."
Đại Mỹ ôm cánh tay Tần Thú lắc lư.
"Vậy lần này sao ngươi không chạy?"
Tần Thú trợn mắt nói.
"Lần sau, lần sau ta nhất định sẽ không quay đầu mà chạy, cho dù Thất sư tỷ bị yêu thú 'oa ô' một tiếng cắn, ta cũng sẽ chạy."
Đại Mỹ giơ ngón tay út lên thề son sắt đảm bảo: "Chủ nhân đừng giận nha."
Thất sư tỷ đứng bên cạnh:............
"Ngươi nha ngươi, cũng bắt đầu lừa gạt ta, cho là ta là đồ ngốc sao."
Tần Thú gõ đầu Đại Mỹ, lập tức lấy ra một quả hồ lô đỏ và một chiếc đèn tiên.
"Về sau ngươi có thể cầm hồ lô đỏ này để thu thập những yêu thú làm ác, ngoài ra nó còn có thể luyện hóa các loại sát khí cùng năng lượng quỷ dị......"
"Hơn nữa, chiếc thất bảo diệu tiên đăng này có thể bảo vệ thần hồn của ngươi được chu toàn."
"Nhưng cho dù như vậy, ngươi vẫn phải cẩn thận, chuyện gì có thể sơ ý thì cứ sơ ý."
"Chủ nhân, ta biết rồi, cám ơn ngươi."
Trong lòng Đại Mỹ tràn đầy ấm áp và cảm động. Nàng có một chủ nhân tốt nhất trần đời!
"Chủ nhân, muội muội của ta đâu?"
Đại Mỹ chợt ngẩng đầu hỏi.
"Yên tâm, mỗi ngày ăn uống chơi ngủ, ngoài việc tu luyện, những cái khác dường như đều không thiếu cái gì cả."
"Ha ha ha......"
Đại Mỹ che miệng cười khẽ.
"Đúng rồi chủ nhân, ta vẫn chưa giới thiệu cho ngươi, vị này là Thất sư tỷ của ta."
Tần Thú ngước mắt nhìn, thấy cô nương này mắt không chớp nhìn chằm chằm vào mình, khóe miệng thỉnh thoảng còn nhếch lên, nói thế nào đây, một nụ cười kiểu "tiểu khả ái, cuối cùng tỷ tỷ cũng bắt được ngươi rồi".
Đại Mỹ thấy vậy, giật giật ống tay áo của Thất sư tỷ, sau đó ghé vào tai Tần Thú nhỏ giọng thì thầm nói: "Chủ nhân, Thất sư tỷ của ta là hoa si, ngươi đừng thấy lạ nha."
"Trách móc!"
Tần Thú lông mày lập tức dựng lên.
"Sao ta lại trách móc chứ! Đây là cỡ nào đáng yêu chứ!"
"Lần đầu gặp mặt, liền đưa cho cô nương một kiện Bán Tiên binh cùng một bản kinh văn đại đạo đi. Ừm... Bản thể cô nương là yêu thú, đi theo con đường thể tu, Bất Diệt Chi Thể chính là phù hợp nhất......"
"Khụ khụ, tiểu nữ Âu Dương Vãn Anh, đa tạ tiền bối."
"Không có gì. Còn phải trông cậy vào ngươi bảo hộ Đại Mỹ nhà ta đó."
Sau đó, Tần Thú lại nói chuyện phiếm với Đại Mỹ vài câu, còn ném ra ngoài mấy cái ấn phù.
"Đây đều là những ấn pháp tắc bảo ấn mà ta luyện chế khi rảnh rỗi, trước mắt chỉ có Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, gió, mưa, lôi tám viên, đều có công hiệu tương ứng, có thể hô phong hoán vũ, tu bổ sơn hà tan nát, ta nghĩ là ngươi cần."
"Vâng, tạ ơn chủ nhân."
"Còn cái này, ta mới luyện chế phù hàng hồn, một khi cảm thấy có chút nguy hiểm thì lập tức bóp nát nó, không cần do dự, cho dù chân thân của ta có việc, phân hồn của ta cũng sẽ giáng lâm trong nháy mắt."
"Chủ nhân memeda!"
"A, ở đây còn có chút đan dược này, linh thảo này, phù lục này....... "
"Đủ đủ rồi, chủ nhân không cần nhiều vậy đâu!"
Âu Dương Vãn Anh giật giật tay áo Đại Mỹ, "tiểu sư muội, người đẹp trai đưa lễ vật cho ngươi thì ngươi không được từ chối."
Tần Thú: "!!!"
Cô nương này không sai, vừa rồi quà tặng có hơi ít.
Tần Thú khi rời đi như nhớ ra điều gì đó, lại chợt quay đầu lại hỏi: "Đúng rồi Đại Mỹ, lão sư của ngươi ở học viện tên là gì? Hiện giờ người ở đâu?"
"Lão tú tài, mọi người đều gọi ông ấy là lão tú tài, bây giờ có lẽ ở thư viện Bạch Lộc, hoặc có thể là ở Tổng viện thư viện Nho Gia."
Âu Dương Vãn Anh giành đáp.
"Cám ơn."
"Có muốn ta dẫn ngươi đi không?"
"Không cần."
Tần Thú mỉm cười gật đầu, quay người rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận