Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 114: Nhất Cam một tay bắt Thôn Vân mãng! Ôn Tình viễn phó Linh châu báo thù!

Chương 114: Nhất Cam một tay bắt Thôn Vân mãng! Ôn Tình đi xa đến Linh Châu báo thù!
«Nhất Cam:
Tu vi: Kim Đan tầng chín đại viên mãn Vũ khí: Thiên sứ lưu quang chùy Công pháp: Bá Thiên Thần Quyết Thần thông phép thuật: Pháp Thiên Tượng Địa, Đại Lực Thần Quyền, thiên sứ lưu quang chùy pháp...»
... ...
Trong hạp cốc.
Nhất Cam chống lên pháp thiên tượng địa, hóa thân thành một tiểu cự nhân cao 300 trượng kim quang lóng lánh.
Giờ phút này, nàng đưa tay trái ra, ngón cái và ngón út nhẹ nhàng nắm lấy đuôi một con Thôn Vân mãng dài 300 trượng. Mặc cho nó nghiêng trời lệch đất giãy giụa thế nào, Nhất Cam vẫn đứng vững như bàn thạch.
"Ngỗng ngỗng ngỗng... Mãng xà nhỏ, ngươi mau động đậy đi chứ!"
Nhất Cam một tay bóp lấy cái eo tròn múp, nâng cái bụng lớn ra, tay trái nắm đuôi Thôn Vân Mãng lắc qua lắc lại, trên người thì run rẩy bần bật, dưới người cũng rung rinh theo.
Vảy trên mình Thôn Vân Mãng vỡ vụn tan tành, máu tươi từ trong miệng phun ra như suối. Toàn bộ cao hơn cả những ngọn núi cao mấy ngàn mét.
"Đại... Đại tỷ, tha... tha mạng a!" Thôn Vân Mãng khóc lóc.
Không dưng đi tranh giành địa bàn làm gì cơ chứ. Mình bắt đầu cứ an phận tu luyện mấy trăm năm, đến khi hóa rồng rồi đi thể hiện cũng đâu có muộn? =͟͟͞͞(●⁰ꈊ⁰● |||)
"Ngọa Tào! Đại vương của chúng ta bị con nhỏ mập này một tay bắt được rồi!!!"
"Đây là một tay đấy!!!"
"Không, chính xác là hai ngón tay thì hơn!!!"
Đối diện, mấy con đại yêu cùng một đám tiểu yêu đều phát ra tiếng thán phục kinh hãi không thể tin được.
Đột nhiên "Ầm ầm", đất rung núi chuyển, bầy yêu bị dọa cho quay đầu bỏ chạy tán loạn.
"Hỗn đản, bản vương còn ở đây này, mau quay lại cứu ta với!" Thôn Vân Mãng giận dữ gào thét.
Nhưng nghênh đón hắn lại là bàn tay nhỏ của Nhất Cam, "Bộp" một cái giáng xuống, đầu Thôn Vân Mãng bay luôn.
Nhất Cam, "??????"
"Con mãng xà nhỏ này nhìn to xác thế thôi, sao mà yếu vậy nha?"
"Ngỗng còn chưa dùng sức mà."
Nhất Cam gãi đầu, mặt đầy tủi thân.
"Mẹ nó!"
"Nhất Cam tỷ, ngưu bức!"
"Nhất Cam tỷ, uy vũ!"
"Nhất Cam tỷ, úc! úc! úc!"
13 yêu Tương Vừng Sơn thấy cảnh tượng này, đều phấn khởi đứng lên, vung tay hô lớn.
Lần này, bọn chúng thực sự bị Nhất Cam thần uy chiết phục rồi.
"Ngỗng ngỗng ngỗng ngỗng ngỗng..."
Nghe tiếng khích lệ của mười ba đại yêu quái, Nhất Cam đắc ý nhún nhún vai nhỏ, phát ra tiếng kêu "ngỗng" hào phóng như sấm động vang vọng.
... ...
Lúc chạng vạng.
Nhất Cam được mười ba đại yêu nâng lên bằng nghi thức long trọng nhất trở về.
Tiểu Bàn và thỏ đen cố sức kéo theo con mãng xà to lớn kia ở phía sau.
"Nhất Cam thật là uy phong!" Tiểu Bàn lau mồ hôi, trừng lớn mắt, một mặt ngưỡng mộ.
"Ừ, hôm nay Nhất Cam rất uy phong." Thỏ đen gật đầu phụ họa nói, "Con mãng xà to như vậy, vậy mà bị Nhất Cam vỗ một cái chết tươi luôn!". (^′ )
"Hừ, chờ ta trở thành Kim Đan Đại Yêu Vương, ta cũng muốn được oai phong như Nhất Cam." Tiểu Bàn bóp eo nhỏ, hống hách nói lớn.
"Ừ, Tiểu Bàn, ta tin ngươi, ngươi nhất định cũng sẽ oai phong như Nhất Cam." Thỏ đen động viên Tiểu Bàn.
... ...
Buổi tối.
Trên Ô Quy sơn lại bày một bữa tiệc rượu.
Mười ba con đại yêu nhao nhao mang bảo bối của mình ra hiếu kính Nhất Cam, cảm tạ Nhất Cam hôm nay đã cứu bọn chúng.
Quy tiên nhân cũng được mời đến dự tiệc.
Gió đêm nhè nhẹ thổi, đỉnh núi giăng đèn kết hoa, vui mừng hớn hở, vô cùng náo nhiệt.
Sau ba tuần rượu, Quy tiên nhân xoa cái bụng tròn căng, mặt mày hồng hào cười nói: "Tiểu hữu à, núi của ngươi trên này thật là náo nhiệt, vừa có sự tĩnh lặng của tiên nhân thoát tục, vừa có hơi người, có tình nghĩa."
Quy tiên nhân cũng chưa từng nghĩ tới, Tần Thú đường đường đại năng Hóa Thần cảnh vậy mà lại có thể hạ mình ngồi chung với lũ tiểu yêu này, vui vẻ uống rượu, không câu nệ tôn ti địa vị. Thậm chí có thể cùng chúng đùa giỡn, nói chuyện tào lao.
"Thật tốt! Thật tốt a!" Quy tiên nhân lại một lần cảm thán.
Ông chưa từng ở đâu trong nhân gian gặp được cảnh tượng như vậy.
Nhân và yêu chung sống hòa bình, một cảnh tượng vui vẻ hòa thuận.
...
"Ngỗng ngỗng ngỗng.... Sư phụ, nhìn ngỗng múa Túy Quyền cho người xem." Cao hứng đến tột đỉnh, Nhất Cam lại bắt đầu say sưa múa may quyền cước.
Mà Liệt Diễm Chu Cáp thấy vậy liền chủ động xin ra trận, nhảy nhót lên một tảng đá dưới ánh trăng, lớn tiếng đọc "Tam Tự Kinh" cổ vũ Nhất Cam.
"Hay!" Các đại yêu khác thấy vậy đều một mặt hâm mộ nhìn Liệt Diễm Chu Cáp. Học thuộc Tam Tự Kinh thật tốt. Chúng cũng muốn cổ vũ cho Nhất Cam tỷ.
"Nhất Cam tỷ, hay là ngươi giẫm mai rùa của ta để cổ vũ đi, mai rùa của ta rất cứng đấy." Một con rùa đen bò ra.
Hắn đứng thứ tám trong 13 đại yêu, tổ tiên họ Vương. Bởi vậy sau khi biến hóa, tự đặt tên cho mình là Vương Bát.
Nhất Cam lắc đầu cự tuyệt, "Tiểu Bát, ngỗng không giẫm đâu, ngỗng khỏe lắm, sẽ giẫm chết ngươi mất... nấc... rồi...".
"Nhưng mà Nhất Cam tỷ, ta muốn báo đáp ngươi, nhưng mà ta lại không có bảo vật như mấy ca ca tỷ tỷ để tặng ngươi."
"Nấc" Nhất Cam say sưa nấc một cái, vung tay lên.
"Hay là ngươi vào nồi đi, ngỗng vẫn chưa uống canh ô quy đâu."
Vương Bát: .....
"Ha ha ha, tiểu Vương Bát kia, ngươi lại đây, lão phu thấy ngươi có duyên với ta, hôm nay truyền cho ngươi một môn công pháp thổ nạp của tộc ta." Quy tiên nhân vẫy tay.
Tiểu Vương Bát "cộc cộc cộc" bò lại.
"Cảm ơn thượng tiên! Cảm ơn thượng tiên!" Tiểu Vương Bát mừng rỡ, đây chính là cơ duyên lớn của mình rồi.
... ...
Ba ngày sau.
Yến tiệc kết thúc.
Chúng yêu trở về với tinh tú.
Tần Thú đem ghế trúc đặt dưới cây đào, nằm lên đó.
Lấy ra một vò ngộ đạo rượu, thảnh thơi đối diện với mặt trăng trên đỉnh đầu, uống một mình.
Vầng ngân nguyệt như chiếc mâm tròn, tỏa ra từng trận ánh sáng lạnh lẽo, chiếu sáng nhân thế, chiếu sáng những cánh hoa đang bay trên đỉnh núi, và cả người đang nằm dưới những cánh hoa ấy.
...
Chỉ trong chốc lát, Tần Thú đã như lâm vào một cảnh giới huyền diệu.
... ...
Lúc này.
Linh châu, Thương Bắc tuyết vực.
Túy Tiên lâu, tầng thứ tám.
Ánh trăng sáng ngời xuyên qua cửa sổ sát đất, chiếu sáng gian phòng lộng lẫy như vàng ngọc.
Mấy vị công tử áo gấm, tiểu thư dung mạo xinh đẹp, đang nâng chén cụng ly, cười nói vui vẻ.
"Ha ha ha, nào, các huynh đệ, chúng ta cùng chúc mừng Thương Vũ huynh xuất quan, thành công đột phá lên Kim Đan tầng năm." Có người nâng chén.
"Đúng vậy a, đúng vậy a, Thương Vũ huynh năm nay mới 120 tuổi thôi, thiên phú như thế, ở Linh châu chúng ta, lớp trẻ có thể xếp vào ba vị trí đầu rồi."
"Ôi! Theo ta thấy, Thương Vũ huynh có thể lọt vào top 20 đấy."
"Không sai, phải biết Thương Vũ huynh từng lọt vào 'Bảng Kim Đan dưới 100 tuổi' và vị trí cao nhất là thứ 27."
"Ha ha ha, tiểu đệ cảm thấy, Thương Vũ huynh nhất định sẽ kết thành Nguyên Anh trong vòng 200 tuổi."
"Vũ ca, Tuyền Tuyền xin kính huynh một chén." Trong bữa tiệc, vô số thanh niên nam nữ quyền quý, nhao nhao nâng ly mời rượu người thanh niên áo gấm vàng ngồi ở vị trí chủ tọa.
"Ha ha ha, tốt, ta Thương Vũ xin kính mọi người một ly." Thanh niên áo gấm bưng chén rượu lên, chuẩn bị uống một hơi cạn sạch.
Nhưng đúng lúc này, một bóng người xuất hiện trên cửa sổ cao mấy mét.
Nàng dáng người cao gầy thon thả, nhẹ nhàng đứng trên khung cửa sổ, tay cầm một thanh kiếm, khoác áo choàng rộng màu đỏ tía bay trong ánh trăng.
Mặt mày như vẽ, diễm lệ mà lạnh lùng.
Nàng vừa mới xuất hiện, liền chặn hết ánh trăng phía sau.
Ôn Tình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận