Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 334: Sau khi ăn xong thường ngày hội đàm

Chương 334: Sau khi ăn xong thường ngày hội đàm
Sau bữa cơm trưa.
Nhất Cam dẫn mấy đứa nhóc con nằm ở dưới mái hiên phơi nắng. Tay nhỏ vỗ phình lên bụng lớn, khóe miệng nở một nụ cười thỏa mãn.
"Hắc Thố, ơ, hôm nay kẹp miếng thịt mỡ cho ta, ta lại đưa nó kẹp cho Nguyên Bảo, nói, có phải ngươi xem thường ta không?" Nhất Cam lại bắt đầu buổi kiểm điểm thường ngày sau bữa ăn.
"Chi chi, không có Nhất Cam, bây giờ ta không thích ăn thịt mỡ, ta thích ăn thịt nạc."
"Hắc, Hắc Thố sao lại kén ăn vậy, sư phụ nói, trẻ con là không được kén ăn."
"Nhưng mà Nhất Cam, ta thấy rõ ràng lúc ngươi ăn cơm, lén lút gắp hết rau trong chén của chủ nhân mà!"
"Ta… Sao ngươi lại thấy!" Mắt nhỏ Nhất Cam hoảng hốt.
Sau đó, tựa như nhớ lại một trong những binh pháp sư tỷ phu truyền cho mình. Thế là lập tức ngửa người ra sau, bật dậy, lớn tiếng hô: "Hắc Thố, có phải ngươi đang chèn ép ta không?"
"A? Không có... Không có mà." Hắc Thố mắt to hoảng hốt, giơ bụng tròn đen thui nằm đó, mắt to chớp chớp, mặt vô tội.
"Vậy ta hỏi ngươi, hôm nay ta còn gắp một miếng cà rốt cho ngươi, vì sao ngươi cũng không ăn, còn kẹp cho Nguyên Bảo." Nhất Cam chỉ vào Hắc Thố khí phách hiên ngang nói: "Thỏ không ăn củ cải thì còn ra thể thống gì!"
"Ta... Ta là muốn cho Nguyên Bảo ăn mặn với chay kết hợp, như vậy mới khỏe mạnh lớn lên được, ta có lỗi gì?" Hắc Thố nhỏ giọng cãi lại.
"Ngươi còn già mồm!" Nhất Cam chỉ vào Hắc Thố thở phì phì gào lên: "Tiểu Bàn, ngươi nói cho hắn nghe, bang quy điều thứ nhất là gì?"
"Ta... ta..." Tiểu Bàn vỗ bụng nhỏ khẩn trương một hồi, sau đó chớp mắt to nghi ngờ nói: "Nhất Cam, chúng ta có bang quy hả?"
"Ta biết, ta biết." Tiểu Nguyên Bảo giơ tay nhỏ giành trả lời: "Bang quy thứ nhất, tiểu sư cô ta là đại ca, các ngươi đều phải nghe theo lời tiểu sư cô, dù tiểu sư cô kêu các ngươi đánh cha ta, các ngươi cũng phải đi."
"Đúng không, tiểu sư cô." Tiểu Nguyên Bảo ngẩng đầu nhỏ mong chờ tiểu sư cô khen.
"Hiên ngang!" Nhất Cam hắng giọng hai tiếng. Sau đó vỗ vỗ bụng nhỏ của Tiểu Nguyên Bảo, vui vẻ ra mặt khen ngợi một phen.
"Nga nga nga… tiểu sư cô lại khen Nguyên Bảo rồi!" Tiểu Nguyên Bảo vui vẻ nằm lăn trên đất kêu nga, còn muốn xin tiểu sư cô cho hắn gia nhập đoàn 'Tứ tiện khách' Ô Quy Sơn, đồng thời cam đoan nhất định sẽ nghe lời tiểu sư cô.
Nhưng Nhất Cam cự tuyệt, nói đợi Tiểu Nguyên Bảo lớn lên, có thể đánh lại rồi tính.
"Vậy... vậy ta biết sai rồi." Hắc Thố cúi đầu nhỏ, ồm ồm nói: "Nhất Cam, vậy lần sau có thể đợi ta ăn xong thịt không, rồi ngươi mới kẹp cà rốt cho ta, chứ không phải ta ăn cà rốt xong thì thịt đều bị ngươi với Tiểu Bàn ăn hết."
"Cái gì! Ngươi nói gì vậy! Ta Nhất Cam là người như thế sao!" Nhất Cam trợn tròn mắt nhỏ, mặt đỏ bừng gầm lên.
"Là..."
"Là..." Hắc Thố và Tiểu Bàn không chút do dự gật đầu.
"Ngươi... Các ngươi..." Nhất Cam khó thở, lại quay ánh mắt về phía Nguyên Bảo: "Nguyên Bảo ngươi nói xem."
"A..." Nguyên Bảo nhìn tiểu sư cô giận đến bụng lớn cũng đang run rẩy, chớp chớp mắt to, sau đó nghiêng đầu nhỏ một cái: "Ây da, tiểu sư cô, Nguyên Bảo ngủ rồi, Nguyên Bảo hôm nào trả lời vấn đề của ngươi nha."
"Hả? Nguyên Bảo sao lại ngủ nhanh vậy nữa rồi?" Nhất Cam gãi đầu, mở to cặp mắt tràn đầy trí tuệ nhìn Nguyên Bảo giả vờ ngủ.
Trực giác nói cho nàng biết, Nguyên Bảo không hề ngủ. Nguyên Bảo chắc chắn cảm thấy, nếu nói thật, sẽ làm Tiểu Bàn và Hắc Thố mất mặt. Ừm, chắc chắn là vậy.
"Nhất Cam đại ca, nếu ta giơ tay biểu quyết ngươi không phải là người như vậy, buổi chiều ngươi có cho ta diễn Kim Luân đại Pháp Vương không?" Lúc này, U Minh Bạch Hổ đi đến với dáng vẻ ung dung, uyển chuyển.
"Được thôi, được thôi." Nhất Cam gật gù cái đầu nhỏ. U Minh Bạch Hổ lập tức giơ tay nhỏ lên thề: "Mọi người phải tin tưởng, ta lấy danh dự hổ thề, Nhất Cam đại ca không phải là người tham ăn như vậy."
"Hừ, đồ chân chó." Tiểu Bàn khinh thường hừ một tiếng.
"Đúng đó đúng đó." Hắc Thố phụ họa.
"A, Tiểu Bạch đều nói như vậy rồi, sao các ngươi vẫn không tin." Nhất Cam giận, biểu hiện rõ ràng là trừng mắt hai mắt nhỏ, kỹ năng diễn xuất giống hệt Tiểu Long Nữ khi diễn với Tiểu Bàn. Hắc Thố và Tiểu Bàn rụt người, hai cái nhóc đen và trắng cẩn thận dựa sát vào nhau.
"Nhất Cam, muội muội, sao các ngươi lại cãi nhau vậy?"
"Mau đến ăn nho đi!" Lúc này, Đại Mỹ kéo một sọt nho đã rửa sạch, vui vẻ đi tới.
Vừa thấy Đại Mỹ đến, Nhất Cam lập tức hạ cờ bỏ trống. "Nha! Ăn nho rồi! Ăn nho rồi!"
Vừa nghe đến nho, Nguyên Bảo vừa mới giả ngủ liền nhảy lên, một tay cầm quả nho lớn, ngọt ngào ăn ngấu nghiến. Mắt to cong cong, hạnh phúc híp lại thành vành trăng khuyết. Miệng nhỏ cũng ngọt ngào.
"Cảm ơn dì Đại Mỹ."
"Nguyên Bảo không khách sáo." Đại Mỹ hơi ngồi xổm xuống, sờ đầu Tiểu Nguyên Bảo, nở một nụ cười ngọt ngào.
Dưới góc nhìn của Nguyên Bảo, dì Đại Mỹ cười rộ lên còn rạng rỡ hơn cả ánh nắng sau lưng nàng.
"Hấp! Tỷ tỷ, nho của ta!" Nói đến nho, đây là món Tiểu Bàn yêu thích nhất, từ lúc còn là cá trong ao nàng đã thích rồi.
Trên núi hàng năm có rất nhiều nho, một mình Tiểu Bàn đã hái hết hơn phân nửa. Thậm chí có mấy lần, Đại Mỹ nửa đêm tỉnh dậy, phát hiện muội muội không thấy đâu, cuối cùng tìm thấy ở vườn linh quả, nàng cứ thế ngồi dưới gốc nho, hái một quả ăn một quả, rồi nhả vỏ, lại hái một quả, lại ăn một quả, lại nhả vỏ... Tần Thú quát mắng, cấm nàng về sau ban đêm không được ăn vụng, phải cố gắng đi ngủ tu luyện. Bởi vì đối với Tiểu Bàn, mỗi ngày ban ngày đều là vui chơi, chỉ có đêm đến mới dựa vào giấc mơ trong Cẩm Lý chi để tu luyện, nếu ngay cả vậy cũng lười biếng, thì thật là lãng phí dòng máu Chân Long của nàng.
Kết quả, Tiểu Bàn nhất quyết cứng miệng nói rằng, nàng không có ăn vụng, là đang mộng du, mà việc mộng du thì không liên quan đến nàng. Hầy...
Mỗi lần đến đây, Tần Thú liền tức đến bật cười. Hắn biết phải làm sao, chỉ có thể treo nàng lên đánh cho một trận, để nàng biết vì sao hoa lại đỏ như vậy. Tuổi còn nhỏ đã dám giảo biện, sau này thì còn đến đâu nữa!
"Nhất Cam, mau đến ăn món tráng miệng sau cơm đi." Tiểu Bàn vẫy tay. Nhất Cam trong nháy mắt đã ném những tranh chấp vừa rồi ra sau đầu, bụng lớn lại lạch cạch bò tới, cầm lấy quả nho, đắc ý ăn.
"Tiểu Bạch, ngươi cũng ăn đi." Đại Mỹ còn đưa chút nho cho U Minh Bạch Hổ.
"Cám ơn Đại Mỹ." Đối với Đại Mỹ, U Minh Bạch Hổ vẫn rất lễ phép, bởi vì nhìn quanh cả ngọn núi này, ngoại trừ Tiểu Ôn, hắn thấy Cẩm Lý có dáng người tròn trịa, xinh đẹp này là tốt nhất. So với con Cẩm Lý mập thường xuyên một lời không hợp đã mách lẻo với con phì nữu kia, thì còn tốt hơn nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận