Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 481: Một cam mới gặp sư tỷ đứa con yêu

"Chương 481: Một lần gặp lại, sư tỷ có thêm con nhỏ"
"Ôi chao, ai về đây vậy?" Tần Thú đẩy cửa phòng bước ra, cười nói.
"Sư phụ, là ngỗng, ngỗng về rồi." Nhất Chanh nâng cái bụng bầu chạy đến trước mặt Tần Thú, mắt nhỏ mở to ngạc nhiên nói: "A? Sư phụ, sao tóc lại trắng thế kia?"
"Ha ha, là vì nhớ ngươi đó."
"Nga nga nga... Sư phụ, ngỗng cũng nhớ người lắm đó." Nhất Chanh dang tay nhỏ định nhào tới. "Sư phụ ôm một cái."
"Thôi thôi, nhìn xem ngươi bẩn thỉu kìa, sắp thành cục than rồi." Tần Thú vẻ mặt ghét bỏ đưa ngón trỏ ra chống đỡ đầu Nhất Chanh đẩy ra, sau đó phất phất tay bảo nàng đi xuống nước rửa cho sạch sẽ.
"Hừ hừ, rửa thì rửa." Nhất Chanh chống nạnh, nghênh ngang khí phách dẫn Đại Bảo trực tiếp từ đỉnh núi nhảy xuống, cả người hóa thành một đường vòng cung, chính xác nhảy vào dòng sông dưới chân núi, bọt nước tung cao mấy trăm mét.
Ầm ầm ——
Dòng nước cuồn cuộn, Nhất Chanh cùng Đại Bảo ở trong đó lăn lộn vài vòng sau, liền không kịp chờ đợi chạy lên núi, miệng la hét muốn gặp sư tỷ Tể Tể.
"Ôi chao, ngươi còn biết trên núi có sư tỷ của ngươi đang ở cữ à!" Tần Thú lộ ra vẻ kinh ngạc, cười nói, tay áo vung lên, làm hơi nước trên người Nhất Chanh bốc lên hết.
"Ừm, sư tỷ báo mộng cho ngỗng, nói nàng đi nơi rất xa, dặn ngỗng chăm sóc tốt Tể Tể."
"Thật hả, vậy ngươi phải chăm sóc cẩn thận đó."
"Sư phụ cứ yên tâm đi, ngỗng sẽ dạy Tể Tể đọc sách viết chữ như sư tỷ đã dạy ngỗng."
"Chuyện này thì không cần thiết đâu." Vừa nói, Tần Thú vừa ôm từ trong phòng ra một đứa bé ấm áp. Từ khi bé ấm áp chào đời đến giờ vẫn luôn do Tần Thú một tay chăm sóc. Ban đầu Trường Sinh muốn giao cho Lĩnh Hậu Sơn nuôi, nhưng Tần Thú cự tuyệt, hắn muốn tự mình nuôi đứa bé này.
"Sư phụ, đây chính là Tể Tể của sư tỷ sao?" Nhất Chanh giẫm lên ghế nhỏ, kiễng chân lên, hiếu kỳ đánh giá bé ấm áp trong lòng Tần Thú.
"Ha ha ha..." Bé con trong n·g·ự·c mút ngón tay nhỏ, thấy mặt béo phì của Nhất Chanh, liền mê mẩn cười, khuôn mặt nhỏ nở rộ như đóa hoa.
"Sư phụ, Tể Tể đang cười với ngỗng kìa." Nhất Chanh nghiêng đầu nhỏ nhìn Tần Thú cười nói.
Tần Thú gật đầu đáp lời, "Vì ngươi là tam sư cô của bé mà."
"Sư phụ, cho ngỗng ôm Tể Tể một cái đi."
"Không được, Noãn Noãn còn nhỏ, sư phụ sợ ngươi ôm không vững, đợi khi nào bé chạy nhảy được rồi sẽ cho ngươi ôm thêm."
"Sư phụ yên tâm, ngỗng nhất định sẽ ôm thật vững." Nhất Chanh vỗ ngực thề thốt đảm bảo. "Sư tỷ mà ở đây, chắc cũng thấy ngỗng ôm vững được."
"... Thôi được." Tần Thú nhìn Nhất Chanh một mặt mong đợi, nghĩ một lát, vẫn là để bé vào tay nàng, đồng thời nhắc nhở cẩn thận một chút, đừng có lắc lư lung tung. Nhất Chanh hai tay xoa xoa quần áo, ôm bé vào lòng ngây ngô cười, ngây người ra căng thẳng đến nỗi một cử động nhỏ cũng không dám. Tần Thú nhìn dáng vẻ này, bỗng cảm thấy buồn cười.
"Oa ô ~"
Bỗng nhiên, bé con khóc lên.
"Sư phụ, sư phụ, mau ôm bé đi, Tể Tể khóc rồi." Nhất Chanh lập tức căng thẳng toát hết mồ hôi. Tần Thú nhận lấy bé, lắc lư một lát, bé liền không khóc nữa.
"Hô ~ sư phụ, trông trẻ thật là đáng sợ." Nhất Chanh tay nhỏ tùy tiện vỗ vỗ mặt mình, vẻ mặt vẫn còn sợ hãi. Càng nhớ đến chuyện Nguyên Bảo khi còn bé khóc, Nhất Chanh đều trực tiếp đập lên mặt nhỏ vỗ vỗ, Nguyên Bảo sẽ không khóc nữa, còn hướng Tần Thú khoe c·ô·ng, kết quả là ăn một trận đòn. Sau này Nhất Chanh mới biết, trẻ con khóc không thể đập vào mặt, đó là không đúng........
Giữa trưa. Đỉnh núi chuẩn bị một bữa đại yến, thiết tiệc chiêu đãi Nhất Chanh. Nhất Chanh ăn như hổ đói, gọi là hôn thiên hắc địa.
"Nhất Chanh, có phải dưới chân núi ngươi thường xuyên đói bụng không?" Tiểu Bàn cùng Thỏ Đen đau lòng nhìn dò hỏi.
Nhất Chanh miệng gặm một khúc xương lớn, vừa thì thầm C-K-Í-T...T..T... "Tiểu Bàn, Thỏ Đen, ngỗng kể cho non bọn họ nghe, ngỗng dưới chân núi lợi hại lắm đó, bị người x·ấ·u l·ừ·a làm không công mười năm, mười năm liền nếm qua có một miếng t·h·ị·t thôi đó, hay là kẹp ở màn thầu, mà có chút xíu thôi. Còn có người muốn đ·á·n·h gãy chân ngỗng, kết quả nhà hắn cả lũ đều bị đ·á·n·h gãy hết cả chân nga nga nga......."
Nhất Chanh cười lớn kể lại sự tích trâu bò của mình ở dưới núi. Thỏ Đen cùng Tiểu Bàn nghe mắt rưng rưng, còn đem hết chỗ thịt bên cạnh cho Nhất Chanh.
"Nhất Chanh ngươi ăn đi, hôm nay bọn ta không ăn thịt, tất cả đều cho ngươi."
"Cám ơn Tiểu Bàn và Thỏ Đen, Hấp Xích, háp, a ha...." Nhất Chanh ăn như gió cuốn mây tan, chưa đến nửa canh giờ, một nửa số yêu quái kim đan cảnh đã vào bụng. Cũng may, trên núi dự trữ đủ nhiều, đều là do một tháng trước, trước khi Tần Thú đi đón Nhất Chanh, cố ý dặn Tiêu Huyền chuẩn bị tới.
"Nhất Chanh, lần trước Tiểu Linh Đang trở về đã mang cho chúng ta nhiều đồ ngon từ mấy ngọn núi như vậy, còn có rất nhiều món mà ta với Thỏ Đen chưa từng ăn bao giờ, dù ở Bốn Không Gia cũng chưa từng được ăn đồ ngon như thế, Tiểu Linh Đang nói là nàng mang đặc sản từ nhiều nơi xa xôi về đó. Nhất Chanh cứ yên tâm, ta với Thỏ Đen có nghĩa khí lắm, bọn ta sẽ kiềm chế không ăn phần của ngươi đâu." Tiểu Bàn vỗ bộ ngực nhỏ mười phần nghĩa khí nói.
"Chi chi! Thỏ Đại Gia ta cũng rất giảng nghĩa khí." Thỏ Đen trừng mắt nhìn đôi mắt to trong veo.
"Tiểu Linh Đang!" Mắt nhỏ của Nhất Chanh lập tức sáng lên, "Tiểu Linh Đang về rồi sao?"
"Ừ, có về nhưng rồi lại đi rồi."
"À..." Nhất Chanh tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Bữa cơm này kéo dài đến bảy canh giờ, trời đã tối đen.
Ban đêm, Nhất Chanh nằm ở dưới mái hiên, cùng Thỏ Đen và Tiểu Bàn thổi phồng khoác lác.
"Nhất Chanh, dưới núi chơi vui không?" Tiểu Bàn hỏi.
"Không vui, không có non bọn họ và đại mỹ, chơi chán lắm, hơn nữa còn thường xuyên bị đói bụng." Nhất Chanh lắc đầu. Nàng cảm thấy trên núi vẫn tốt hơn, ngày nào cũng có thịt ăn. Còn ở dưới núi thì toàn là người, trong đó có nhiều người xấu, nhưng mà dưới núi cũng có người tốt, mà lại có tiền có thể mua được rất nhiều đồ ngon......
"Nhưng mà ở dưới núi rộng lớn bao la mà, ngỗng chạy rất lâu rất lâu, mà không tìm thấy sư tỷ nữa."
"Nhất Chanh, tỷ tỷ ta nói, Ôn tỷ tỷ c·hết rồi, c·hết là sẽ không bao giờ quay lại được nữa đó." Tiểu Bàn mở miệng giải thích.
Nhất Chanh lập tức sốt ruột. "Nói bậy, Tiểu Bàn Hồ Nộn nói. Sư tỷ của ngỗng chỉ nói là nàng đi nơi rất xa thôi, nàng sẽ trở về mà, non mà còn nói vậy nữa, thì ngỗng sẽ tuyệt giao đó."
Thấy Nhất Chanh nổi giận, Tiểu Bàn liền nhận lỗi ngay.
"Thật sao thật sao, vậy từ giờ ta không nói nữa, Nhất Chanh, bọn ta sẽ mãi mãi là bạn tốt mà."
"Hừ hừ, như vậy mới đúng chứ." Nhất Chanh một lần nữa nằm xuống, nhìn những ngôi sao trên trời, lấp lánh nhấp nháy có vẻ rất tinh nghịch.
"Ai... Quên hỏi sư tỷ khi nào thì nàng trở về." Nhất Chanh thở dài. "Không sao, tối đến ngỗng sẽ nằm mơ rồi hỏi lại, nga nga..."
Đêm càng lúc càng khuya. Nhất Chanh chạy đến phòng Tần Thú nói muốn ôm Tiểu Noãn đi ngủ. Tần Thú trực tiếp từ chối thẳng thừng. Nói đùa cái gì, nhỡ đêm đến nàng xoay người làm trấn áp cho tắt thở thì biết làm sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận