Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 61: Tiểu Bàn Độ Kiếp, hóa hình!

"Chương 61: Tiểu Bàn Độ Kiếp, hóa hình!"Non.... Non nhóm chờ đấy, nga cũng đi gọi người" Nhất Cam mất đi lang nha bổng, ủy khuất ba ba đi lên trên núi. Trên núi, trong vườn trúc. Đại Bảo đang gặm măng. "Đại Bảo, Đại Bảo, có người khi dễ nga" Nhất Cam khí thế hùng hục chạy vào, miệng há to, oa oa kêu lớn. "Non mau cùng nga đến, đánh chúng nó" Xoát! Đại Bảo nghe xong bạn bè thân thiết của mình bị ức hiếp, lập tức mất đi măng trong tay, liền theo Nhất Cam chạy xuống núi. Chỉ là vừa chạy mấy bước, lại quay đầu chạy trở về, nhặt lên măng vứt trên mặt đất, lần nữa hướng xuống núi phóng đi. "Hắc hắc hắc, đại ca, cái kia tiểu phì nữu trở về gọi người" "Ha ha ha, chúng ta huynh đệ nhiều, sợ cái gì" "Chính là, chỉ cần thượng tiên không ra tay, bắt mấy con tiểu yêu này còn không phải dễ dàng sao" "Kiệt kiệt kiệt... ." Ầm ầm! Lúc này bầu trời bỗng nhiên một tiếng nổ vang, Đại Bảo ngậm măng loé sáng leo núi. "Đại ca, đây là loài gì?" "Không biết a, bất quá nhìn cái dáng vẻ ăn cây trúc ngốc nghếch của nó, cũng không phải yêu lợi hại gì" "Vậy đại ca, chúng ta có muốn lên không?" "Lên, chỉ là không được đả thương linh sủng của thượng tiên" "Ừ, đại ca nói đúng" "Hống hống hống... . Các tiểu khả ái, mau vào trong bụng các thúc thúc, kiệt kiệt kiệt... ." Bọn đại yêu nhao nhao gầm thét, muốn dùng khí thế dọa Nhất Cam các nàng. "Đại Bảo, đó là bọn chúng" Nhất Cam chỉ vào đám yêu kêu ầm lên: "Đó là bọn chúng khi dễ nga" Ầm ầm! Đại Bảo trực tiếp đứng lên chạy, xông vào trong đám đại yêu, tay trái vả một cái, tay phải tát một phát, bất quá trong vòng vài nhịp thở, mấy tên đại yêu này đều tê liệt trên mặt đất, toàn thân xương cốt không biết nát bao nhiêu cái, một mặt hoảng sợ cùng sống không còn gì luyến tiếc. "Hừ hừ, để non nhóm khi dễ nga, a. . . . Thối(ρ" )" Nhất Cam một cước giẫm lên đầu đại yêu, ý khí hăng hái hướng về bọn chúng nhổ nước miếng. "Thỏ đen, Đại Mỹ, các ngươi cũng đến nhổ nước miếng, vừa vặn rất là vui" Thỏ đen: "Chi chi C-K-Í-T..T...T (thối, thối, thối, thối... .)" Đại Mỹ: Ta là một con cá chép văn minh... . Hướng tiên tổ hứa hẹn, Nhất Cam giúp ta nhổ nước miếng ""Thối thối thối thối thối thối thối thối thối thối thối thối thối... ... .." Nhất Cam miệng trong nháy mắt giống như súng máy, phun ra không ngừng, phun đến đại não thiếu oxy hôn mê bất tỉnh. "Ai nha, Nhất Cam, ngươi không sao chứ" Đại Mỹ chạy tới, nâng Nhất Cam lên. "Thật xin lỗi Nhất Cam, đều tại ta" Đại Mỹ tự trách. "Rống!" Lúc này Đại Bảo gầm thét, bắt lấy hai chân của Liệt Diễm Chu Cáp, đang chuẩn bị xé cóc bằng tay, may mắn Tần Thú cảm ứng được động tĩnh dưới chân núi, kịp thời xuất hiện, mới ngăn lại bi kịch xảy ra. "Ô ô, thượng tiên, linh sủng ngài nuôi hung tàn quá rồi" "Van cầu ngài, buông tha chúng ta huynh đệ a" Liệt Diễm Chu Cáp ôm lấy bắp đùi Tần Thú khàn cả giọng rên rỉ, nó suýt nữa thì gặp ma ma rồi! "Sư phó, non tới rồi, mấy người quái dị này đánh nga với Đại Mỹ, còn có cả thỏ đen nữa" Nhất Cam khí phách cáo trạng, "Sư phó, bọn chúng đánh không lại nga nhóm còn gọi người, nga cũng gọi Đại Bảo, hừ hừ (@ ̄ - ̄@ ) gọi người, ai sợ ai nha" "Ai.... ." Tần Thú xoa xoa mi tâm, đưa rất nhiều đan dược cho những đại yêu này chữa thương, cũng dặn dò bọn chúng về sau không được chạy xuống chân núi đi lung tung nữa, sau đó, mang theo Nhất Cam và Đại Bảo về núi. Linh sủng lớn lên, cũng bắt đầu có thể náo loạn rồi. Trở lại trên núi, Tần Thú giáo huấn một phen Nhất Cam và mấy con sủng vật, để bọn chúng ngoan ngoãn ở trên núi chơi đùa cùng tu luyện, không nên quá nghịch, sau đó lại tiếp tục bế quan tu luyện.... . Hai năm sau. Tần Thú đem hỏa linh căn tu luyện đến Kim Đan tầng chín. Một ngày này, hắn duỗi lưng một cái nằm trên ghế trúc, mở « cột bạn tốt » xem tình hình gần đây của Ôn Tình. « Đồ đệ Ôn Tình của ngươi kết thân với chân truyền đệ tử của Tinh Thủy Tông, hai người trở thành khuê mật » « Đồ đệ Ôn Tình của ngươi bị khuê mật phản bội, bị thương nặng, phản sát khuê mật » « Đồ đệ Ôn Tình của ngươi vào Huyễn Linh bí cảnh, bị yêu thú công kích × 33 » « Đồ đệ Ôn Tình của ngươi ở Huyễn Linh bí cảnh, có được bí cảnh chi tâm Thủy Linh châu, bị tu sĩ truy sát × 99 » « Đồ đệ Ôn Tình của ngươi chém giết tất cả tu sĩ truy sát mình, chạy ra khỏi Huyễn Linh bí cảnh » « Đồ đệ Ôn Tình của ngươi ở bên ngoài bí cảnh, bị một đám lão quái Kim Đan vây quanh, muốn nàng giao ra Thủy Linh châu, người bị thương nặng, trong lúc nguy cấp tế ra Linh Khôi lỗi, phản sát ba vị tu sĩ Kim Đan, bỏ trốn mất dạng » « Đồ đệ Ôn Tình của ngươi tao ngộ các đại tông môn truy sát × 36 » « Đồ đệ Ôn Tình của ngươi bị một lão quái Nguyên Anh cứu, muốn thu nàng làm đồ đệ, thực chất là muốn vì tôn nữ của hắn đoạt hồn, Ôn Tình mượn nhờ thất thải Linh Lung bảo tháp thành công bỏ chạy, còn lấy đi Đoạt Hồn châu của lão quái Nguyên Anh » « Đồ đệ Ôn Tình của ngươi cảm ngộ đại đạo, nhưng mà cách Kim Đan còn xa một khoảng cách » « Đồ đệ Ôn Tình của ngươi... ... » "Ta tích cái mẹ ruột ai, dưới núi vậy mà nguy hiểm như vậy! !" Sau khi kinh hãi, Tần Thú có chút lo lắng, hắn sợ đồ nhi của mình ngày nào đó đi lung tung là không xong. "Nhất Cam, Nhất Cam, hái một giỏ nho đến cho ta an ủi một chút" Tần Thú gọi Nhất Cam đang ở trong sân chơi đùa với Đại Mỹ, thỏ đen một tiếng. "A a, nga biết rồi" Nhất Cam gật đầu, chỉ huy thỏ đen, "Thỏ đen, non đi hái một giỏ nho cho sư phó của nga đi" "Chi chi, chi chi (được)" Chỉ một lát, thỏ đen liền mang đến một sọt nho đã hái xong. Tần Thú đắc ý ăn. Ầm ầm! Sau một khắc, mây đen dày đặc trên núi Ô Quy, lôi đình lập loè. Tần Thú ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy bên trên bầu trời, có một xoáy lôi chậm rãi hình thành. Mà dưới cây dâu trong hồ cá, thì sáng lên từng vòng ánh sáng bảy màu, tùy theo đó một con cá chép mập mạp bay lên. "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ta muốn Độ Kiếp rồi" Tiểu Bàn hưng phấn. Nàng Độ Kiếp xong là có thể hóa thành hình người, cùng tỷ tỷ chơi đùa rồi. Tần Thú thấy thế, vui vẻ cười cười. Có « Cẩm Lý Bảo Điển » cùng « cá chép chi mộng » phụ trợ tu luyện, đầu Tiểu Bàn cá này rốt cục muốn Trúc Cơ rồi. Oanh két! Lôi kiếp trên trời giáng xuống, Tiểu Bàn vừa bừng tỉnh, từ trong vui sướng lui ra, bị dọa đến oa oa khóc lớn. "Oa. ゜゜(´O )゜゜. tỷ tỷ, tỷ tỷ, ta sợ" "Muội muội đừng sợ, muội muội đừng sợ, tỷ tỷ ở đây" Đại Mỹ sốt ruột, đối với bảo châu hứa hẹn, "Úm ma ni bá mễ hồng, hướng tiên tổ hứa hẹn.... Không được đánh muội muội của ta" Nhưng mà, nguyện lực của Đại Mỹ dưới thiên kiếp không có tác dụng gì. "Chủ nhân, chủ nhân, ngài mau giúp muội muội ta một chút đi, nàng nhát gan, sắp bị dọa đến khóc rồi" Đại Mỹ gấp gáp nhảy nhót. Xoát! Tần Thú sớm đã hành động, khi lôi kiếp giáng xuống thì vứt chiếc hắc oa kia ra. Thời gian chừng đốt nửa nén nhang. Lôi kiếp tiêu tán. Trên thân Tiểu Bàn dâng lên từng vòng linh quang bảy màu, sau đó hóa thành hình người. Đó là một cái búp bê mập mạp nhìn khoảng bốn, năm tuổi, trắng nõn nà, mập ú, mặc yếm cá chép nhỏ, đáng yêu không chịu được. Tần Thú vừa nhìn thấy, tim cũng sắp tan chảy. "Oa! Tiểu Bàn, ngươi đáng yêu quá đi, nào, để chủ nhân ôm một cái ( ̄︶ ̄)" Tần Thú giang hai cánh tay. Tiểu Bàn trốn sau lưng Đại Mỹ, rụt rè. Nhất Cam đôi mắt nhỏ đảo một vòng, nắm chặt cổ áo Tiểu Bàn, cộc cộc cộc chạy đến trước mặt Tần Thú. "Sư phó, non ôm" Nhất Cam nhét Tiểu Bàn vào trong ngực Tần Thú. Tiểu Bàn: ... . Đại Mỹ: ... . Thỏ đen: C-K-Í-T..T...T... C-K-Í-T..T...
Bạn cần đăng nhập để bình luận