Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 82: Tương vừng sơn 13 yêu! Song dực ngân sư! Nhất Cam độc chiến bầy yêu!

Chương 82: Núi Tương Vừng 13 yêu! Song dực ngân sư! Nhất Cam độc chiến bầy yêu!
Cách núi Ô Quy về phía bắc bốn mươi dặm, có một dãy núi, tên là dãy núi Tương Vừng, nơi đây có mười ba con đại yêu trú ngụ, được gọi chung là "Tương Vừng 13 yêu".
Lúc này, ở giữa một thung lũng trong dãy núi Tương Vừng, hai phe đang đối đầu nhau. Một phe là Tương Vừng 13 yêu, phe còn lại là ba vị khách không mời mà đến của núi Ô Quy: Nhất Cam, Đại Mỹ và Tiểu Bàn.
Giữa hai phe có một khoảng đất trống rộng lớn, trên đất trống một người một yêu đang giao chiến. Đó là Nhất Cam đấu với thiết giáp ngạc.
"Rống!" Thiết giáp ngạc tức giận gầm lên một tiếng, nó phát hiện tiểu mập mạp này đã không còn như xưa, ngay lần đầu giao chiến, nó đã bị một cú tát suýt nữa choáng váng. Vì thế, trong cơn giận dữ, nó sử dụng ngay tuyệt kỹ nổi danh "tử vong cuồn cuộn".
Ầm ầm! Thung lũng rung chuyển, đất cát bay mù mịt. Thân thể yêu quái khổng lồ của thiết giáp ngạc như có uy lực lật núi, cuồn cuộn một hồi, giữa thung lũng, cái lòng chảo khổng lồ nứt ra từng khe rãnh kinh khủng.
"Tiểu mập mạp, ngươi sợ không? A ha ha ha!" Thiết giáp ngạc vừa cuồn cuộn vừa đắc ý gào to, kiệt kiệt kiệt, ta uy phong thế này, chắc chắn nàng sợ đến mức không dám động đậy.
"Nhất Cam, cẩn thận!" Đại Mỹ khẩn trương hét lên một tiếng, hai tay nắm chặt hạt châu ước hẹn, sẵn sàng ước hẹn bất cứ lúc nào. Tiểu Bàn thì trốn sau lưng tỷ tỷ, thò đầu ra rụt rè quan sát, nhưng trên khuôn mặt nhỏ lại lộ vẻ hung dữ, giơ nắm tay nhỏ lên ra vẻ khí thế, nói: "Nhất Cam, cố lên! Nhất Cam, cố lên!"
"Thập tam đệ, cẩn thận chút, đừng làm thương đồ đệ thượng tiên." Lúc này, trong số mười hai đại yêu ở đằng xa có một yêu quái đã hóa hình thành người truyền âm cho thiết giáp ngạc.
"Biết rồi, đại ca, ta hiểu rõ mà, ta chỉ hù dọa nàng một chút thôi, hắc hắc hắc... Dạ." Thiết giáp ngạc đang lăn lộn thì đột nhiên phát hiện mình như bị một lực lượng không thể cưỡng lại giữ chặt, tiếng cười cũng theo đó mà tắt ngấm.??? "Nani? Chuyện gì vậy?" Thiết giáp ngạc ngơ ngác, xoay cặp mắt nhỏ xíu của mình.
Chỉ thấy phía sau nó, cái tiểu mập mạp trông ngốc ngốc nghếch nghếch, đang một tay túm lấy đuôi nó, bằng một sức mạnh quái dị khủng bố, cưỡng ép cắt đứt chiêu tử vong cuồn cuộn của nó.
"Ngọa tào!"
"Đây là quái vật gì vậy!"
"Vậy mà một tay túm được Thập tam đệ!!!"
Bọn đại yêu lập tức kinh hãi. Phải biết, Thập tam đệ tuy chỉ là đại yêu Trúc Cơ tầng tám, nhưng chiêu tử vong cuồn cuộn của nó có sức cắn giết cực lớn, nếu trúng chiêu, thì cho dù là đại yêu Trúc Cơ tầng chín cũng sẽ bị giết trong vài nhịp thở.
Nhưng cái tiểu mập mạp nhìn hết sức bình thường này, vậy mà chặn được. Không chỉ chặn được, mà còn một tay bắt lấy!!! Đây là một tay đấy nhé!!!
"Tê!"
"Khủng bố vậy, khủng bố vậy a!"
"Không hổ là đệ tử của thượng tiên!!"
Bọn đại yêu hít sâu một hơi.
Cũng chính lúc bọn chúng hít một hơi khí lạnh đó thì cá sấu nhỏ suýt chút nữa đã bị lạnh run người.
Ầm ầm! Nhất Cam một tay nắm đuôi thiết giáp ngạc, dễ dàng quăng mạnh lên, rồi sau đó "Phanh phanh phanh" đập liên tục xuống thung lũng. Thiết giáp ngạc bị đập cho miệng phun máu tươi, nội tạng đảo lộn, cái lớp giáp vảy cứng như pháp khí trên người nó vỡ tan như thủy tinh, bay tứ tung.
=͟͟͞͞(●⁰ꈊ⁰●||| )"Mập mạp, tha mạng a, ta nhận thua!" Thiết giáp ngạc sợ đến tè cả ra quần, nó cảm thấy mình sắp không xong rồi, chịu thêm hai lần nữa thì không cần cứu chữa nữa.
"Nhất Cam, cố lên!"
"Nhất Cam, uy vũ!"
"Tỷ Nhất Cam, đánh nó đi!"
Thấy Nhất Cam chiếm thế thượng phong, một tay đánh cho con quái vật kia tả tơi, Tiểu Bàn lập tức hết sợ, hăng hái nhảy ra từ sau lưng Đại Mỹ, giơ hai nắm tay nhỏ, gân cổ, mặt đỏ bừng mà hét.
Đại Mỹ cũng không chịu kém cạnh, hô lớn hơn Tiểu Bàn: "Nhất Cam, ngươi thật lợi hại, chờ chúng ta trở về, ta sẽ biến ra một con gà quay lớn cho ngươi ăn."
"Ta cũng muốn, ta cũng muốn biến đồ ăn cho Nhất Cam." Tiểu Bàn reo lên.
"Hừ ( ̄︶ ̄)" Nghe tới ăn, Nhất Cam càng thêm đắc ý, ưỡn cái bụng nhỏ lên, một tay chống nạnh, vung cá sấu nhỏ xoay vòng vòng, ngông cuồng vô cùng.
"Oa oa oa, tiểu mập mạp, thả huynh đệ ta ra!" Lúc này, một con cóc khổng lồ toàn thân bốc cháy nhảy phốc một cái lao về phía Nhất Cam.
"Làm huynh đệ, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, Thập tam đệ, ta tới cứu ngươi đây." Liệt Diễm Chu Cáp hô lớn. Nhưng mà giây sau, vừa mới lao đến trước mặt Nhất Cam, liền bị Nhất Cam một bàn tay nhỏ quạt cho ngất xỉu, lật người nằm soài trên đất, tứ chi run rẩy, miệng sùi bọt mép.
"Ngọa tào, Cáp Cáp, ta cảm động quá, ô ô." Thiết giáp ngạc trong đôi mắt nhỏ rơm rớm một giọt nước mắt cá sấu cảm động.
"Đại ca, đại ca, chúng ta có nên cùng lên không, giết chết con nhỏ mập mạp loài người kia!" Một con Đại Hắc Hùng ồm ồm nói.
Bốp! Một đại yêu đã hóa hình thành người lúc này nhảy lên cao mấy chục trượng, vỗ một phát vào đầu Đại Hắc Hùng.
"Giết chết cái con mẹ ngươi giết, đây là cao đồ của thượng tiên đấy, ngươi giết chết nàng, thượng tiên sẽ giết chết chúng ta."
"Vậy đại ca, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
"Đúng vậy đúng vậy, đại ca, con người kia chúng ta giết không xong, chẳng lẽ để mặc cho nàng ta giết Chu Cáp với cá sấu nhỏ sao?"
"..."
Bọn đại yêu nhao nhao bàn tán, khổ não không thôi.
Lúc này, trên tầng mây ở dãy núi phía trên núi Tương Vừng, Tần Thú hiện thân, nhìn xuống tình cảnh phía dưới.
Ở giữa thung lũng kia, có mười ba con đại yêu, chính là mấy con yêu thú mà Tần Thú đã bắt tới dọa Đại Mỹ với thỏ đen trước đây. Trong đó có ba yêu thú đã hóa hình thành người, mà đều đã đạt tới cấp Kim Đan đại yêu.
Tần Thú nhìn ra bản thể của chúng, đại yêu dẫn đầu là một con song dực ngân sư, đại yêu thứ hai là một con tê giác trắng, thứ ba là một con toàn thân đen, giữa trán in hình một vầng trăng lưỡi liềm là Thiên Nguyệt Cẩu.
«Đã kiểm tra được huyết mạch thánh thú...» «Song dực ngân sư, Kim Đan tầng một, Độ Kiếp Kim Đan sau thức tỉnh huyết mạch ẩn tàng trong cơ thể, ẩn chứa một tia huyết mạch của Hoàng Kim Thánh Hồng tộc, trưởng thành Hoàng Kim Thánh Hồng có thể chém giết tu sĩ Đại Thừa... Kí chủ có thể thu nó làm chiến sủng, thưởng một viên huyết mạch đan, một bộ bảo thuật của Hoàng Kim Thánh Hồng tộc.»
"Chiến sủng! Thú vị!" Tần Thú mắt sáng lên. Đại Bảo kia tuy chiến lực mạnh, nhưng mà bề ngoài quá manh, cưỡi ra ngoài thế nào cũng sẽ hơi xấu hổ. Con song dực ngân sư này trông được đấy, sau này nếu huyết mạch tiến hóa, trưởng thành một con chiến sủng Hoàng Kim Thánh Hồng trưởng thành, vậy nhất định rất oai phong.
"Đại ca, vẫn là để ta lên, ta khỏe, ta sẽ giao đấu với nhân loại kia một lần." Tương Vừng 13 yêu chi Tứ, Đại Lực Kim Cương Hùng đấm ngực ầm ầm, chủ động xin ra trận.
"Tốt." Song dực ngân sư gật đầu, "Tứ đệ cẩn thận, ngươi đi hù dọa tiểu mập mạp kia một chút, dọa cho nàng sợ rồi là được, không cần đả thương nàng."
"Đại ca yên tâm." Đại Lực Kim Cương Hùng ầm ầm xông ra.
Đông! Đông! Đông! Sơn cốc rung chuyển.
"Rống, tiểu mập mạp, ta muốn so sức với ngươi!" Đại Lực Kim Cương Hùng đấm ngực, ngửa mặt lên trời gào thét, sau đó giơ nắm đấm to như cái nhà, hung hăng đánh xuống đỉnh đầu Nhất Cam.
"Oa! Thật là...thật là một nắm đấm lớn nha!" Nhất Cam kinh ngạc nháy đôi mắt hạt đậu xanh, rồi khuôn mặt nhỏ xẹt ngang, khí thế hừng hực hét lớn: "Đồ con vịt đen, nhìn chiêu Đại Lực Thần Quyền đây!" (-´ -
Bạn cần đăng nhập để bình luận