Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 176: Để cho người ta cảm động đại sư huynh. . . . ! Thu ý ấm lòng người!

"Chương 176: Đại sư huynh khiến người ta cảm động....! Thu ý ấm lòng người!"
"Đại sư huynh ơi, ô ô ô..." Tiêu Huyền trực tiếp bắt đầu khóc lóc om sòm làm trò, gào khóc đứng lên. Âm thanh bi thương, phảng phất như cha mẹ qua đời, khiến người ta trong nháy mắt không thốt nên lời.
Nam Cung Lưu Ly không vướng bụi trần, ngồi ngay ngắn dưới mái hiên, nhìn vị kia trí mưu vô song, sát phạt thiết huyết một đời đế vương, giờ phút này lại giống như một đứa trẻ con.....vẻ mặt không khỏi có chút kinh ngạc.
Trường Sinh không chịu nổi sư đệ mình kêu gào thảm thiết, cuối cùng vẫn lấy hết dũng khí ngẩng đầu nói: "Sư phụ, tiểu sư đệ khó khăn lắm mới trở về một chuyến, hay là ngài thả hắn ra, cùng nhau ăn bữa cơm đi ạ?"
Tần Thú nhìn về phía Trường Sinh, suy nghĩ một chút, nói: "Con muốn vì nó cầu xin?"
"Vâng ạ." Trường Sinh gật đầu. Nghĩ bụng, sư phụ chắc chắn sẽ nể mặt mình thôi.
"Ô ô ô, vẫn là đại sư huynh của ta tốt nhất, sư đệ cảm động quá đi a!" Tiêu Huyền nước mắt lưng tròng, thầm nghĩ, vẫn là đại sư huynh của mình tốt nhất, dù sao ta là người đầu tiên đem c** một tay nuôi lớn không phải sao.
Tần Thú thấy vậy, đặt bát đũa xuống, thở dài nói: "Được rồi, đã sư huynh Trường Sinh của con xin tha cho con....vậy hai sư huynh đệ các con cùng nhau làm bạn nhé."
Một giây sau, Trường Sinh còn đang ăn cơm chợt phát hiện mình bị trói treo trên cây.
? ? ? ? ?
Trường Sinh sững sờ một chút.
"Sư phụ, ngài làm gì vậy ạ, con là đại đồ đệ thân yêu nhất của ngài mà, con còn chưa ăn no đâu." Trường Sinh mắt to chớp chớp, nước mắt long lanh, định dùng sự đáng yêu để đánh thức tình thương của sư phụ, ai ngờ một giây sau liền bị gió lùa thổi xoay vòng vòng dưới cây hoa đào.
"Sư phụ, sư phụ, đừng quay nữa, con chóng mặt quá...." Trường Sinh kêu rên.
Tiêu Huyền thấy cảnh này, ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không nói gì nữa.
"Hắc hắc, Hắc Thố, mất đi một kẻ tranh giành thịt với nhóm ta rồi." Nhất Cam nhỏ giọng nói với Hắc Thố.
"Ừ, a a." Tiểu Hắc mập ngây ngô vui cười một tiếng, sau đó tiếp tục cắm đầu gặm thịt.
"Sư phụ, con báo cáo, cái con rùa đen này ăn thịt nhả xương, lãng phí quá đi, mau treo nó lên đi." Nhất Cam chỉ vào Quy tiên nhân kêu ầm lên.
Quy tiên nhân lúc này bối rối, thốt lên một tiếng: "Ghê thật.. ."
Sau bữa cơm trưa.
Nhất Cam chỉ huy Hắc Thố đi rửa chén, mình thì nằm dưới gốc cây dâu, hài lòng vỗ cái bụng nhỏ nhắn, hô a một tiếng rồi ngủ thiếp đi.
Tiểu Bàn sau khi buồn bã ăn hết 30 bát cơm to bằng cái tô, liền dán mình vào dưới cây ngủ thiếp đi. Dù sao, cá cũng cần phải nghỉ trưa.
Đại Mỹ thì yên tĩnh nép vào dưới gốc cây trên bàn đá, lặp đi lặp lại vẽ những vần thơ Tần Thú viết. Cô bé cảm thấy chữ của chủ nhân rất đẹp.
Trường Sinh nói, mình cõng tấm bia bị treo lên rất mệt, xương cốt sắp tan ra từng mảnh rồi, sư phụ người xem xét lại đi mà.
Tần Thú nghĩ cũng đúng, liền thả Trường Sinh xuống.
Còn Tiêu Huyền rất hiểu ý, cũng không cầu xin, liền chờ đến khi sư phụ tâm tình vui vẻ thì sẽ thả mình xuống.
Ánh nắng buổi chiều vẫn còn hơi ấm áp, Tiêu Huyền xòe chiếc váy hồng rộng dưới cây hoa đào chậm rãi đi qua đi lại, để cho Đại Mỹ đang nghiêm túc viết chữ bên dưới được bóng mát che chở.
Gió mát nhè nhẹ, thu ý bi thương. Nhưng mà trên Ô Quy sơn tình cảnh lại như mùa xuân đang về, một mảnh ấm áp.
Tần Thú nằm ngửa trên ghế trúc dưới mái hiên, thong thả ung dung đu đưa. Bên cạnh bếp lò đất nung nhỏ, ủ một bình rượu thanh mai.
"Thanh mai chín rụng vào chén rượu, mùi thơm ngây ngất trong lòng lay động."
Lúc xế chiều, mây đen che khuất Kiêu Dương, trên Ô Quy sơn mưa rào không chừng đã nổi lên mưa bụi.
Tần Thú cầm chén rượu lên, uống một ly rượu thanh mai ấm áp, sau đó dựa vào ghế trúc, chợp mắt một lát.
Đại Mỹ dưới gốc cây hoa đào tựa như quên hết sự đời, đắm mình trong những vần thơ tuyệt đẹp, mà Tiêu Huyền cũng không nhắc nhở, chỉ mở rộng chiếc váy hồng của mình, che chắn mưa bụi cho Đại Mỹ.
Tiểu Bàn thì không có vận may như vậy, bị gió tạt làm mưa bụi hắt ướt hết cả. Nhưng con cá Mộ thủy này lại càng ngủ ngon giấc.
Ngồi trên đầu cành trúc, Đại Bảo tay ôm một túi đồ ăn vặt còn chưa mở, nó đang chờ Nhất Cam đến để cùng nhau ăn. Bọn chúng đã hẹn, mỗi buổi chiều sẽ cùng nhau ăn.
Nhất Cam không đến, nó không được mở túi. Nhưng hôm nay Nhất Cam đến bây giờ vẫn chưa đến, thế là Đại Bảo "lẩm bẩm" rời khỏi rừng trúc, tìm thấy Nhất Cam đang nằm ngửa ngủ dưới gốc cây dâu, vỗ vỗ vào cái bụng nhỏ nhắn của nàng.
Có lẽ là Nhất Cam ngủ say quá, trong mơ còn "a a" cười khúc khích. Đại Bảo ngoẹo mông, đi hái một lá sen thật to trở về, ngồi dưới gốc cây dâu, che ô cho cái bụng nhỏ nhắn trần trụi của Nhất Cam...
Lúc chạng vạng tối, mưa rào tạnh hẳn.
Trên Ô Quy sơn có chút se lạnh.
Tần Thú thích sự thay đổi của bốn mùa, cho nên hắn không bao giờ cố gắng ngăn cách sự xâm nhập của bốn mùa đối với ngọn núi nhỏ này.
Có lẽ là ngày mưa dầm, người dễ buồn ngủ. Tần Thú đầu tiên là đi đến dưới gốc cây dâu, bế Tiểu Bàn đang treo xuống, thả vào trong linh trì, nàng liền tự động hóa thành một con cá chép, nhanh nhẹn bơi vào dưới hoa sen, tiếp tục ngủ. Sau đó đưa Nhất Cam và Đại Bảo về tổ của mình.
"Đại Mỹ, còn đang chép thơ sao?" Tần Thú đi đến dưới cây đào, nở nụ cười dịu dàng, còn đẹp hơn cả hoa đào khắp núi.
Đại Mỹ ngẩng đầu lên, duỗi cái lưng nhỏ mỏi, lúc này mới như vừa tỉnh giấc mộng, nhìn thấy bên dưới ngọn núi vừa có một trận mưa, mà mưa lại vừa tạnh.
"Tìm kiếm cô quạnh, vắng vẻ thê lương, buồn bã thảm thiết ưu tư. Lúc trời vừa ấm vừa lạnh, khó khăn nhất điều dưỡng.... Ngô Đồng (hoa đào) càng thêm mưa bụi, đến lúc hoàng hôn, từng li từng tí....."
Đại Mỹ vui vẻ lẩm bẩm, trong đôi mắt màu nâu đỏ ánh lên một vẻ đẹp khó tả.
Tần Thú nhìn cô bé, trong lòng vui mừng khôn xiết. Tính tình không thích tranh giành, điềm đạm nho nhã dịu dàng, vừa xinh đẹp lại thông minh. So với Tiểu Bàn kia, nặng 30 cân, lại mang 32 cân phản cốt thì hài lòng hơn nhiều.
"Đại Mỹ, chép thơ cả buổi chiều chắc mệt rồi, đi nghỉ ngơi đi." Tần Thú xoa đầu cô bé, mỉm cười nói: "Hôm nào ta dạy cho con đánh đàn nhé?"
"Vâng ạ." Đại Mỹ nhẹ gật đầu, cẩn thận gấp lại giấy mực trên bàn, nhanh nhẹn chạy đi.
Tần Thú cười đưa tiễn bóng dáng Đại Mỹ, quay người lại, mặt biến sắc.
"Nghịch đồ, xuống đây." Vẩy tay, giải bỏ cấm chế trên người Tiêu Huyền, thả Tiêu Huyền xuống.
Sau đó đi đến ghế trúc dưới mái hiên, nằm xuống lần nữa.
"Hắc hắc hắc, sư phụ, con biết là ngài thương con mà."
"Đến đây, đồ nhi đấm bóp vai cho ngài." Tiêu Huyền "cộc cộc cộc" nhấc chân, chạy đến sau lưng Tần Thú, rất chân chó xoa bóp cho hắn.
"Sư phụ, thế nào, lực tay của con được không?" "Muốn nặng một chút hay là muốn nhẹ một chút đây?"
"Sư phụ, đồ nhi cũng không sợ nói cho ngài, bàn về xoa vai đấm chân, đồ nhi thế nhưng là rất chuyên nghiệp đó ạ."
"..." Tần Thú trợn mắt trắng, ngươi không chuyên nghiệp mà còn đắc ý cái gì vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận