Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi
Chương 275: Tiểu Bàn chiến thắng! Sư phụ, không tốt rồi, nga người tuyết bị trộm đi. . . .
Chương 275: Tiểu Bàn chiến thắng! Sư phụ, không xong rồi, người tuyết của ta bị trộm đi rồi...
Buổi chiều.
Đỉnh núi lại có tuyết rơi.
Trong nhà chính, ánh nến sáng tỏ, trên bàn ăn bày đầy những món ngon vừa mới ra lò, nóng hôi hổi.
Mấy nhóc con ngay cả khi ăn cơm cũng không chịu yên, cứ trêu đùa nhau, cười nói rộn ràng.
"Sư phụ, hôm nay bọn con nặn được rất nhiều người tuyết."
"A, vậy các ngươi thật là giỏi."
"Nga nga nga... Đại Mỹ, ngày mai bọn mình cùng nhau nặn người tuyết có được không?"
"Được thôi, ta thích nặn người tuyết, ta muốn nặn một người tuyết thật xinh đẹp giống ta."
"Tỷ tỷ, vậy tỷ có thể nặn một người tuyết đáng yêu giống em không?"
"Không thành vấn đề, tỷ nặn người tuyết giỏi lắm."
"Chi chi, vậy Đại Mỹ, chị có thể nặn một người tuyết đen giống em không?"
"Ặc..."
Đại Mỹ á khẩu.
Hắc Thố bên cạnh vẫn đang mong chờ nhìn.
"Ha ha ha..."
Ngồi ở vị trí chủ tọa, Tần Thú nhìn thấy cảnh này thì cười ha hả vui vẻ.
...
Sau bữa cơm chiều.
Đỉnh núi hơi tối.
Dưới mái hiên treo mấy ngọn đèn lồng, ánh nến lung linh lay động trong đèn lồng, chiếu ra một vùng ánh sáng.
Mấy nhóc con xếp hàng ngay ngắn nằm rạp xuống, gác đầu nhỏ lên lan can, buồn chán đếm từng mảnh tuyết hoa từ bên ngoài bay vào.
Từng cái từng cái dáng vẻ nhỏ xíu, mà đếm lại cực kỳ nghiêm túc.
"Tỷ tỷ, tỷ đếm được bao nhiêu mảnh rồi?"
"387 mảnh."
"Oa! Tỷ giỏi quá! Em mới đếm được có ba mươi mấy mảnh thôi."
"Chi chi, chi chi, ta thỏ đại gia đã đếm được 65 mảnh rồi."
Hắc Thố gác đầu lên lan can, vui vẻ lăn qua lăn lại trên hành lang.
"Hừ hừ, ta đã đếm được hơn năm trăm mảnh rồi."
Nhất Cam nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm dán vào lan can, đắc ý cười, đôi mắt nhỏ phảng phất tràn đầy ánh sáng trí tuệ.
Tiểu Bàn nghe vậy, lập tức đứng lên phản bác: "Nói dối, Nhất Cam chỉ đếm được tới 99, sao ngươi có thể đếm nhiều hơn cả tỷ tỷ."
"Tỷ tỷ, Nhất Cam nói dối, nàng không phải là một đứa trẻ ngoan."
"Nga... Nga... Non nói xấu ta..."
Nhất Cam tức đỏ mặt, liền cãi nhau với Tiểu Bàn.
Cãi qua cãi lại không ai chịu ai, bụng nhỏ đụng phải bụng bự, không những bị thua hoàn toàn mà còn bị đẩy lùi từng bước một, lùi mãi đến tận sân thì ngã xuống, ăn đầy miệng tuyết.
"Ô ô, tỷ tỷ, Nhất Cam bắt nạt em."
Tiểu Bàn vui vẻ nhào vào lòng Đại Mỹ khóc, nói là ngày mai sẽ không chơi với Nhất Cam nữa, nếu như Nhất Cam không xin lỗi thì đời sau cũng không cần chơi với nàng.
Lần này, Hắc Thố chọn phe Tiểu Bàn, nói Nhất Cam không thể nào đếm được nhiều hơn cả Đại Mỹ.
Tần Thú đứng bên cạnh nhìn, cái thuyền hữu nghị trên đỉnh núi này đã lật đi lật lại cả vạn lần rồi, chỉ là lần nào cũng chỉ lật không quá mười hai tiếng thì lại lành.
"Trời sắp có tuyết rơi rồi, đáng tiếc hôm nay không có ai cùng ta uống rượu."
Tần Thú nâng chén rượu cười, sau đó uống cạn một hơi, ung dung đứng dậy gọi: "Tốt rồi, Nhất Cam, Tiểu Bàn, chúng ta chơi trò chơi đi."
Nghe thấy chơi trò chơi, Tiểu Bàn lập tức không khóc nữa, lau ba lau ba nước mắt chạy đến trước mặt Tần Thú hỏi: "Chủ nhân, chúng ta sẽ chơi trò gì ạ?"
"Chơi ném cầu tuyết." Tần Thú đáp.
"Tốt quá, nhưng lần này em không muốn cùng đội với Nhất Cam, nàng ngốc quá, em muốn cùng đội với tỷ tỷ." Tiểu Bàn khoanh tay tức giận nói, "Còn nữa, sau này em cũng không muốn cùng đội với Nhất Cam nữa, hừ hừ."
"Hừ, vậy ta cũng không cùng đội với non, ta muốn cùng sư phụ một đội."
Nhất Cam giơ bụng phệ chạy đến trước mặt Tần Thú, ngẩng đầu lên, kéo tay áo Tần Thú lắc lư hỏi: "Sư phụ, non nói chuyện có được không? Ta ném cầu tuyết giỏi lắm đó!"
Tần Thú xoa đầu nhỏ của nàng, cười nói: "Hôm nay chúng ta không ném loại cầu tuyết đó, chúng ta ném cái này."
Tần Thú đưa tay chỉ về phía xa, cái bóng đang treo lơ lửng dưới cây cổ thụ kia, chỉ thiếu một chút nữa thôi là không còn trượt xuống nữa rồi.
"Các ngươi cầm cầu tuyết ném hắn, Đại Mỹ làm trọng tài, ai ném trúng nhiều lần nhất thì năm mới ta sẽ thưởng cho một bộ đồ lót đẹp."
"Hả? Chủ nhân, ném người như vậy có phải không tốt không ạ?" Đại Mỹ hơi lo lắng nói.
Tần Thú trả lời: "Hắn là người xấu, còn dẫn người đến định giết ta."
"A!" Đại Mỹ nghe xong thì lập tức sốt sắng, khoanh tay chỉ huy nói: "Muội muội, muội mau ném hắn."
"Dạ, tỷ tỷ."
Nhận được lệnh của tỷ tỷ, Tiểu Bàn như nhận được thánh chỉ, "Cộc cộc cộc" chạy ra sân, lấy một cái chậu lớn, đào một chậu đầy tuyết, nặn thành từng quả cầu tuyết nhỏ rồi ném về phía Chu Hiển Thánh.
Vèo vèo — đinh Vèo vèo — đinh Vèo vèo — đinh Đáng thương cho Tiểu Bàn vụng về, ném liền mấy cái mà chẳng trúng cái nào.
"Ô ô, tỷ tỷ, em không ném trúng cái nào cả." Tiểu Bàn quay người nhào vào lòng Đại Mỹ, ngẩng đầu nhỏ lên, tủi thân bĩu môi nhìn Đại Mỹ.
"Nga nga nga... Tiểu Bàn, non thật là vô dụng mà, xem này, hì hì..."
Nhất Cam lớn tiếng cười nhạo Tiểu Bàn, tay nhỏ mũm mĩm luồn vào trong chậu muốn nặn một quả cầu tuyết thật lớn.
Tiểu Bàn thấy vậy liền nhào tới bảo vệ chậu tuyết của mình, tức giận nói: "Nhất Cam, đây là tuyết của ta đào được, ta còn chưa tha thứ cho ngươi đâu, không cho ngươi dùng."
Nhất Cam nghe xong liền nổi giận, khoanh tay nhỏ bé hét lớn: "Hừ, không cho thì không cho, Tiểu Bàn keo kiệt, ta tự mình đi đào, ta muốn đào được nhiều hơn cả non."
Nói rồi quay người chạy vào phòng bếp, ôm một cái thùng lớn chạy ra sân, cầm cái xẻng xúc tuyết.
"Oa, tỷ tỷ, Nhất Cam vừa phun nước bọt vào mặt em."
Tiểu Bàn lại nhào vào lòng Đại Mỹ cáo trạng.
Đại Mỹ đành phải ôn tồn an ủi cô em gái vừa vụng về lại ham chơi của mình.
"Ha ha..."
Rất nhanh, Nhất Cam liền ôm một thùng tuyết chạy ra dưới mái hiên, nhẹ nhàng nắn thành một quả cầu tuyết nhỏ, mắt nheo lại, ngắm Chu Hiển Thánh dưới cây phía xa, người hơi ngửa ra sau, "Đinh" một tiếng, quả cầu tuyết bay ra.
"Phanh!"
Quả cầu tuyết không sai lệch một ly nào nện trúng mũi Chu Hiển Thánh.
"Hô hô ha ha... A hô hô ha ha..."
"Sư phụ, sư phụ, người xem kìa, ta một phát đã ném trúng cái tên xấu xa kia rồi." Nhất Cam vui vẻ nhảy tưng tưng dưới mái hiên, dáng vẻ giống như trúng số độc đắc cả nhà vậy.
"Chi chi, chi chi, ta cũng tới."
"Hống hống hống, ta thỏ đại gia cũng ném trúng rồi!!!"
Hắc Thố cũng hưng phấn mặt mày đỏ bừng, theo sau Nhất Cam tràn đầy sức sống.
"Tỷ tỷ, vì sao em ném không trúng vậy?" Tiểu Bàn ngả nghiêng người, khuôn mặt nhỏ nhắn dán vào lòng Đại Mỹ lay động, miệng thì hừ hừ trong cổ họng.
Đại Mỹ hai tay ôm bụng nhỏ của Tiểu Bàn, ôm cô bé đứng dậy lắc lư, miệng thì an ủi: "Muội đừng nản, muội lại thử lần nữa đi, lần này chắc chắn muội sẽ ném trúng."
"Thật sao tỷ tỷ?" Tiểu Bàn trợn tròn mắt to nhìn Đại Mỹ.
"Thật mà, tỷ tỷ đã bao giờ lừa muội đâu."
"Dạ, tỷ tỷ." Tiểu Bàn thoát khỏi vòng tay của Đại Mỹ, lại lon ton chạy đi nắn cầu tuyết.
Đại Mỹ thì chạy vào trong phòng, lẩm bẩm khấn vái: "Xin tổ tiên vĩ đại phù hộ, em gái của con nhất định sẽ ném trúng..."
Rất nhanh, ngoài phòng liền vọng ra tiếng hoan hô của Tiểu Bàn.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, người xem kìa, em ném trúng thật rồi!"
Vèo — vèo — vèo ———— Rất nhanh, cả ngoài sân đã bị bao phủ bởi cầu tuyết.
Chu Hiển Thánh ngơ ngác nhìn cảnh này, giờ phút này hắn cũng chẳng biết tâm trạng mình thế nào nữa.
Mình đường đường là nửa bước Hợp Thể đại năng, là thiên tài trẻ tuổi ở Bắc Câu Lô Châu, một trong những kiếm đạo kiêu hùng tuổi trung niên, cả đời đã giao chiến với vô số kẻ địch mạnh, mà giờ phút này lại bị mấy con tiểu yêu, cùng với một cô bé loài người ở cảnh giới Hóa Thần, dùng cái phương thức này để làm nhục.
Bọn chúng không biết cái gì gọi là kính sợ sao? ? ?
"Nga nga nga, sư phụ, con ném trúng được rất rất nhiều quả rồi."
"Hống hống hống, ta thỏ đại gia cũng ném trúng được rất rất nhiều quả."
"Hừ hừ, tỷ tỷ, hiện tại em ném đâu trúng đó đó nha, Nhất Cam với Hắc Thố cộng lại cũng không nhiều bằng em đâu." Tiểu Bàn hiện tại đang hưng phấn, quả cầu tuyết trong tay cũng bắt đầu ném loạn lên, nhưng lần nào cũng xoáy một vòng rồi nện trúng mục tiêu, Nhìn Nhất Cam và Hắc Thố không ngừng kinh hô, cảm thấy Tiểu Bàn hôm nay lợi hại thật, xin cô bé chỉ dạy có kỹ xảo gì.
"..." Tiểu Bàn vụng về lại ham chơi hôm nay cuối cùng cũng được một lần rạng danh.
"Khốn kiếp, con bé da đen kia, mày ném vào chỗ nào đấy hả?" Lúc này, Chu Hiển Thánh đột nhiên tức giận gầm lên một tiếng, chấn động khiến gió tuyết trong sân như sấm rền.
Đáng ghét, cái con thỏ tinh da đen mập kia, lần nào nó cũng trợn trừng mắt, nhắm vào đầu quần đỏ của mình mà ném, sát thương không lớn mà tính vũ nhục thì quá cao.
"Chi chi, chi chi." Hắc Thố trong nháy mắt đó bị dọa đến, trực tiếp trốn sau lưng Nhất Cam.
"Nhất Cam, hắn hét ta."
"A, non dám hét Hắc Thố, ta đánh non bây giờ." Nhất Cam quơ cái xẻng nhỏ bên cạnh chạy đến dưới gốc cây, liền đập Chu Hiển Thánh túi bụi.
"A, gào, tiểu béo, ngươi đập đau quá!!!
"Ngọa tào! Sức lực đáng sợ quá!!!"
"Dừng tay, mau dừng tay!"
"Chú à, Tần thúc ơi, ngài giúp con với, cứu con với!!!" Chu Hiển Thánh khóc lóc.
Mặc dù hắn bị tiên thằng trói lại tu vi, nhưng nhục thân vẫn là nhục thân của nửa bước Hợp Thể, thế nhưng cô bé béo này ra tay không nặng không nhẹ, chỗ đó của hắn sắp sưng vù lên rồi.
"Nhất Cam, thôi, con phạm quy rồi." Cuối cùng vẫn là Tần Thú đi đến dưới gốc cây lôi Nhất Cam lại.
Hắc Thố theo Tần Thú, đợi đến khi Tần Thú lôi Nhất Cam đi dưới mái hiên rồi, bỗng nhiên nhảy ra đạp mạnh một phát vào chỗ hạ bộ của Chu Hiển Thánh.
Đạp xong lập tức phản xạ có điều kiện một cái rồi nhảy xa, chạy đến dưới mái hiên.
"Hừ, cho ngươi dám hung hăng với ta thỏ đại gia." Hắc Thố khoanh tay, đứng dưới mái hiên vô cùng ngạo mạn khiêu khích.
Sau đó lại tìm từng viên đá nhỏ bọc vào bông tuyết, ném tới tấp về phía Chu Hiển Thánh.
"Ô thảo nê mã nha..." Ngày hôm nay, là một ngày mà Chu Hiển Thánh vô ngữ nhất, nhục nhã nhất mà hắn từng trải qua.
Chỉ vì hắn gặp một kẻ lòng dạ xấu xa, lại còn là cầm thú và một đám nhóc con không biết sợ là gì.
Khinh tởm hơn là, cái kẻ cầm thú đó còn đứng bên cạnh giơ lưu ảnh thạch để ghi hình.
Cảnh này mà bị đăng lên thiên Cơ công báo, danh tiếng của Chu Hiển Thánh hắn chẳng phải tiêu đời hay sao.
Chơi hơn nửa canh giờ, cuối cùng thì Tiểu Bàn "mượn gió bẻ măng" đã giành chiến thắng.
Đây là lần đầu tiên vị "món ăn thần" trên đỉnh núi của chúng ta chiến thắng, vì thế Tần Thú trang trọng ban cho cô bé một phần thưởng.
"Tốt rồi Nhất Cam, trời đã tối, các con mau đi ngủ đi."
"Con không muốn, con còn muốn chơi." Tiểu Bàn lớn tiếng kêu ầm lên.
"Dạ dạ dạ, sư phụ, con còn chưa đã lỡ mà."
"Con cũng muốn, con cũng chưa chán." Nhất Cam và Hắc Thố cũng đang hào hứng.
"Được thôi, vậy chơi thêm nửa canh giờ nữa, chơi xong thì mau đi ngủ, ngày mai chúng ta sẽ chơi trò hay hơn nữa."
"✧*。٩(ˊωˋ* )و✧*。[ Oyen ] Chủ nhân người tốt!" Tiểu Bàn là người đầu tiên reo hò.
Chu Hiển Thánh dưới gốc cây ở đằng xa sau khi nghe xong thì lặng lẽ rơi lệ rên rỉ: "Đừng mà, ô ô ┭┮﹏┭┮"
Đêm nay, trên đỉnh núi vừa có tiếng cười đùa vui vẻ, cũng có tiếng quỷ khóc sói tru.
Vị thiên tài số một Bắc Câu Lô Châu, lần đầu tiên định nghĩa lại ý nghĩa của cụm từ "lòng người hiểm ác".
...
Ngày hôm sau, tuyết ngừng rơi.
Trời vừa tờ mờ sáng, một vầng mặt trời từ phương Đông chậm rãi nhô lên, rắc xuống từng mảnh kim quang.
Mấy nhóc con hôm qua chơi quá muộn, bây giờ vẫn còn đang ngủ say, nếu như đổi vào ngày thường, đã sớm xông ra khỏi phòng để đi tuần núi rồi.
Dưới cây dâu, Chu Hiển Thánh vẫn còn bị dán ở đó, hắn một đêm không ngủ.
Thực ra ở cảnh giới của hắn, đã sớm không biết ngủ là cái gì rồi.
"Tiểu Thánh à, tối hôm qua ở trên đỉnh núi của chú, làm khách vui không?"
"Vui." ^▼^ Chu Hiển Thánh gượng gạo nặn ra một nụ cười.
Tần Thú khẽ gật đầu: "Vui là được rồi, nếu không lần sau gặp lại cậu của ngươi, hắn lại nghĩ là ta không chiêu đãi cậu tử tế."
"Nào, xuống đây đi." Tần Thú gỡ Chu Hiển Thánh xuống.
"Cảm ơn Tần thúc." Chu Hiển Thánh mặt đầy cảm động.
"Khách sáo quá, hôm nay chúng ta chơi một trò mới." Tần Thú vỗ vỗ vai Chu Hiển Thánh, "Đừng hoảng, đều là chuyện nhỏ thôi, chịu chút là quen."
"Không... Không cần đi." Chu Hiển Thánh hai chân run lên, biểu cảm còn khó coi hơn cả khóc.
"Ai, Tiểu Thánh à, thực không dám giấu diếm, những năm này ở trên núi bế quan, thật sự là vô vị quá, cũng may cháu hiểu chuyện, có hiếu tâm, đặc biệt đến thăm chú, nên cũng đừng từ chối nha." Sau đó, Tần Thú cầm một đầu Khổn Tiên Thằng, kéo Chu Hiển Thánh từ từ đi xuống núi, đầu tiên là ở trên đỉnh núi chậm rãi lắc lư một vòng, đi tản bộ.
Ánh mắt Chu Hiển Thánh vô hồn nhìn lên trời cao.
Hắn thề, nếu lần này có thể thoát, lần sau hắn nhất định sẽ không đến nơi này nữa.
Rất nhanh, Tần Thú liền tìm một vị trí ở gần đầu đường xuống núi trên một đỉnh núi nhỏ, đối diện chính diện với ná cao su đã dựng trên sườn núi.
Tần Thú chặt hai cây đại thụ vô cùng cường tráng để làm thành hình chữ thập, cột Chu Hiển Thánh vào phía trên.
"A Meo.... Xin chủ nhân phù hộ ngài!" Tần Thú làm xong hết mọi việc, chắp tay trước ngực, thành kính bái lạy Chu Hiển Thánh.
"Đừng mà, Tần thúc thúc, ngài làm vậy con thấy hoảng lắm."
"Rốt cuộc ngài muốn chơi trò gì vậy, ngài thả con xuống đi, con phối hợp với ngài có được không?"
"Nếu như thiếu người, ngài thả cậu con ra, để ông ấy bồi ngài chơi cùng có được không..." Chu Hiển Thánh cầu xin.
Hắn thề, đây là lần đầu tiên trong đời hắn phát ra một lời cầu xin như vậy.
Bởi vì cái người trước mắt đang kéo quần của hắn.
"Ai, được rồi, nhỏ quá, vẫn nên che lại đi, dù sao trên núi vẫn còn có mấy đứa nhỏ, nhìn vào dễ bị lỡ."
"A di đà phật."
Tần Thú xoay người trở về trên núi.
Chỉ là vừa đến nơi đã nhìn thấy một bé mập đang kinh hoàng chạy ra từ trong phòng.
"Sư phụ, không xong rồi, hôm qua có trộm, người tuyết của con bị trộm đi rồi."
Buổi chiều.
Đỉnh núi lại có tuyết rơi.
Trong nhà chính, ánh nến sáng tỏ, trên bàn ăn bày đầy những món ngon vừa mới ra lò, nóng hôi hổi.
Mấy nhóc con ngay cả khi ăn cơm cũng không chịu yên, cứ trêu đùa nhau, cười nói rộn ràng.
"Sư phụ, hôm nay bọn con nặn được rất nhiều người tuyết."
"A, vậy các ngươi thật là giỏi."
"Nga nga nga... Đại Mỹ, ngày mai bọn mình cùng nhau nặn người tuyết có được không?"
"Được thôi, ta thích nặn người tuyết, ta muốn nặn một người tuyết thật xinh đẹp giống ta."
"Tỷ tỷ, vậy tỷ có thể nặn một người tuyết đáng yêu giống em không?"
"Không thành vấn đề, tỷ nặn người tuyết giỏi lắm."
"Chi chi, vậy Đại Mỹ, chị có thể nặn một người tuyết đen giống em không?"
"Ặc..."
Đại Mỹ á khẩu.
Hắc Thố bên cạnh vẫn đang mong chờ nhìn.
"Ha ha ha..."
Ngồi ở vị trí chủ tọa, Tần Thú nhìn thấy cảnh này thì cười ha hả vui vẻ.
...
Sau bữa cơm chiều.
Đỉnh núi hơi tối.
Dưới mái hiên treo mấy ngọn đèn lồng, ánh nến lung linh lay động trong đèn lồng, chiếu ra một vùng ánh sáng.
Mấy nhóc con xếp hàng ngay ngắn nằm rạp xuống, gác đầu nhỏ lên lan can, buồn chán đếm từng mảnh tuyết hoa từ bên ngoài bay vào.
Từng cái từng cái dáng vẻ nhỏ xíu, mà đếm lại cực kỳ nghiêm túc.
"Tỷ tỷ, tỷ đếm được bao nhiêu mảnh rồi?"
"387 mảnh."
"Oa! Tỷ giỏi quá! Em mới đếm được có ba mươi mấy mảnh thôi."
"Chi chi, chi chi, ta thỏ đại gia đã đếm được 65 mảnh rồi."
Hắc Thố gác đầu lên lan can, vui vẻ lăn qua lăn lại trên hành lang.
"Hừ hừ, ta đã đếm được hơn năm trăm mảnh rồi."
Nhất Cam nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm dán vào lan can, đắc ý cười, đôi mắt nhỏ phảng phất tràn đầy ánh sáng trí tuệ.
Tiểu Bàn nghe vậy, lập tức đứng lên phản bác: "Nói dối, Nhất Cam chỉ đếm được tới 99, sao ngươi có thể đếm nhiều hơn cả tỷ tỷ."
"Tỷ tỷ, Nhất Cam nói dối, nàng không phải là một đứa trẻ ngoan."
"Nga... Nga... Non nói xấu ta..."
Nhất Cam tức đỏ mặt, liền cãi nhau với Tiểu Bàn.
Cãi qua cãi lại không ai chịu ai, bụng nhỏ đụng phải bụng bự, không những bị thua hoàn toàn mà còn bị đẩy lùi từng bước một, lùi mãi đến tận sân thì ngã xuống, ăn đầy miệng tuyết.
"Ô ô, tỷ tỷ, Nhất Cam bắt nạt em."
Tiểu Bàn vui vẻ nhào vào lòng Đại Mỹ khóc, nói là ngày mai sẽ không chơi với Nhất Cam nữa, nếu như Nhất Cam không xin lỗi thì đời sau cũng không cần chơi với nàng.
Lần này, Hắc Thố chọn phe Tiểu Bàn, nói Nhất Cam không thể nào đếm được nhiều hơn cả Đại Mỹ.
Tần Thú đứng bên cạnh nhìn, cái thuyền hữu nghị trên đỉnh núi này đã lật đi lật lại cả vạn lần rồi, chỉ là lần nào cũng chỉ lật không quá mười hai tiếng thì lại lành.
"Trời sắp có tuyết rơi rồi, đáng tiếc hôm nay không có ai cùng ta uống rượu."
Tần Thú nâng chén rượu cười, sau đó uống cạn một hơi, ung dung đứng dậy gọi: "Tốt rồi, Nhất Cam, Tiểu Bàn, chúng ta chơi trò chơi đi."
Nghe thấy chơi trò chơi, Tiểu Bàn lập tức không khóc nữa, lau ba lau ba nước mắt chạy đến trước mặt Tần Thú hỏi: "Chủ nhân, chúng ta sẽ chơi trò gì ạ?"
"Chơi ném cầu tuyết." Tần Thú đáp.
"Tốt quá, nhưng lần này em không muốn cùng đội với Nhất Cam, nàng ngốc quá, em muốn cùng đội với tỷ tỷ." Tiểu Bàn khoanh tay tức giận nói, "Còn nữa, sau này em cũng không muốn cùng đội với Nhất Cam nữa, hừ hừ."
"Hừ, vậy ta cũng không cùng đội với non, ta muốn cùng sư phụ một đội."
Nhất Cam giơ bụng phệ chạy đến trước mặt Tần Thú, ngẩng đầu lên, kéo tay áo Tần Thú lắc lư hỏi: "Sư phụ, non nói chuyện có được không? Ta ném cầu tuyết giỏi lắm đó!"
Tần Thú xoa đầu nhỏ của nàng, cười nói: "Hôm nay chúng ta không ném loại cầu tuyết đó, chúng ta ném cái này."
Tần Thú đưa tay chỉ về phía xa, cái bóng đang treo lơ lửng dưới cây cổ thụ kia, chỉ thiếu một chút nữa thôi là không còn trượt xuống nữa rồi.
"Các ngươi cầm cầu tuyết ném hắn, Đại Mỹ làm trọng tài, ai ném trúng nhiều lần nhất thì năm mới ta sẽ thưởng cho một bộ đồ lót đẹp."
"Hả? Chủ nhân, ném người như vậy có phải không tốt không ạ?" Đại Mỹ hơi lo lắng nói.
Tần Thú trả lời: "Hắn là người xấu, còn dẫn người đến định giết ta."
"A!" Đại Mỹ nghe xong thì lập tức sốt sắng, khoanh tay chỉ huy nói: "Muội muội, muội mau ném hắn."
"Dạ, tỷ tỷ."
Nhận được lệnh của tỷ tỷ, Tiểu Bàn như nhận được thánh chỉ, "Cộc cộc cộc" chạy ra sân, lấy một cái chậu lớn, đào một chậu đầy tuyết, nặn thành từng quả cầu tuyết nhỏ rồi ném về phía Chu Hiển Thánh.
Vèo vèo — đinh Vèo vèo — đinh Vèo vèo — đinh Đáng thương cho Tiểu Bàn vụng về, ném liền mấy cái mà chẳng trúng cái nào.
"Ô ô, tỷ tỷ, em không ném trúng cái nào cả." Tiểu Bàn quay người nhào vào lòng Đại Mỹ, ngẩng đầu nhỏ lên, tủi thân bĩu môi nhìn Đại Mỹ.
"Nga nga nga... Tiểu Bàn, non thật là vô dụng mà, xem này, hì hì..."
Nhất Cam lớn tiếng cười nhạo Tiểu Bàn, tay nhỏ mũm mĩm luồn vào trong chậu muốn nặn một quả cầu tuyết thật lớn.
Tiểu Bàn thấy vậy liền nhào tới bảo vệ chậu tuyết của mình, tức giận nói: "Nhất Cam, đây là tuyết của ta đào được, ta còn chưa tha thứ cho ngươi đâu, không cho ngươi dùng."
Nhất Cam nghe xong liền nổi giận, khoanh tay nhỏ bé hét lớn: "Hừ, không cho thì không cho, Tiểu Bàn keo kiệt, ta tự mình đi đào, ta muốn đào được nhiều hơn cả non."
Nói rồi quay người chạy vào phòng bếp, ôm một cái thùng lớn chạy ra sân, cầm cái xẻng xúc tuyết.
"Oa, tỷ tỷ, Nhất Cam vừa phun nước bọt vào mặt em."
Tiểu Bàn lại nhào vào lòng Đại Mỹ cáo trạng.
Đại Mỹ đành phải ôn tồn an ủi cô em gái vừa vụng về lại ham chơi của mình.
"Ha ha..."
Rất nhanh, Nhất Cam liền ôm một thùng tuyết chạy ra dưới mái hiên, nhẹ nhàng nắn thành một quả cầu tuyết nhỏ, mắt nheo lại, ngắm Chu Hiển Thánh dưới cây phía xa, người hơi ngửa ra sau, "Đinh" một tiếng, quả cầu tuyết bay ra.
"Phanh!"
Quả cầu tuyết không sai lệch một ly nào nện trúng mũi Chu Hiển Thánh.
"Hô hô ha ha... A hô hô ha ha..."
"Sư phụ, sư phụ, người xem kìa, ta một phát đã ném trúng cái tên xấu xa kia rồi." Nhất Cam vui vẻ nhảy tưng tưng dưới mái hiên, dáng vẻ giống như trúng số độc đắc cả nhà vậy.
"Chi chi, chi chi, ta cũng tới."
"Hống hống hống, ta thỏ đại gia cũng ném trúng rồi!!!"
Hắc Thố cũng hưng phấn mặt mày đỏ bừng, theo sau Nhất Cam tràn đầy sức sống.
"Tỷ tỷ, vì sao em ném không trúng vậy?" Tiểu Bàn ngả nghiêng người, khuôn mặt nhỏ nhắn dán vào lòng Đại Mỹ lay động, miệng thì hừ hừ trong cổ họng.
Đại Mỹ hai tay ôm bụng nhỏ của Tiểu Bàn, ôm cô bé đứng dậy lắc lư, miệng thì an ủi: "Muội đừng nản, muội lại thử lần nữa đi, lần này chắc chắn muội sẽ ném trúng."
"Thật sao tỷ tỷ?" Tiểu Bàn trợn tròn mắt to nhìn Đại Mỹ.
"Thật mà, tỷ tỷ đã bao giờ lừa muội đâu."
"Dạ, tỷ tỷ." Tiểu Bàn thoát khỏi vòng tay của Đại Mỹ, lại lon ton chạy đi nắn cầu tuyết.
Đại Mỹ thì chạy vào trong phòng, lẩm bẩm khấn vái: "Xin tổ tiên vĩ đại phù hộ, em gái của con nhất định sẽ ném trúng..."
Rất nhanh, ngoài phòng liền vọng ra tiếng hoan hô của Tiểu Bàn.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, người xem kìa, em ném trúng thật rồi!"
Vèo — vèo — vèo ———— Rất nhanh, cả ngoài sân đã bị bao phủ bởi cầu tuyết.
Chu Hiển Thánh ngơ ngác nhìn cảnh này, giờ phút này hắn cũng chẳng biết tâm trạng mình thế nào nữa.
Mình đường đường là nửa bước Hợp Thể đại năng, là thiên tài trẻ tuổi ở Bắc Câu Lô Châu, một trong những kiếm đạo kiêu hùng tuổi trung niên, cả đời đã giao chiến với vô số kẻ địch mạnh, mà giờ phút này lại bị mấy con tiểu yêu, cùng với một cô bé loài người ở cảnh giới Hóa Thần, dùng cái phương thức này để làm nhục.
Bọn chúng không biết cái gì gọi là kính sợ sao? ? ?
"Nga nga nga, sư phụ, con ném trúng được rất rất nhiều quả rồi."
"Hống hống hống, ta thỏ đại gia cũng ném trúng được rất rất nhiều quả."
"Hừ hừ, tỷ tỷ, hiện tại em ném đâu trúng đó đó nha, Nhất Cam với Hắc Thố cộng lại cũng không nhiều bằng em đâu." Tiểu Bàn hiện tại đang hưng phấn, quả cầu tuyết trong tay cũng bắt đầu ném loạn lên, nhưng lần nào cũng xoáy một vòng rồi nện trúng mục tiêu, Nhìn Nhất Cam và Hắc Thố không ngừng kinh hô, cảm thấy Tiểu Bàn hôm nay lợi hại thật, xin cô bé chỉ dạy có kỹ xảo gì.
"..." Tiểu Bàn vụng về lại ham chơi hôm nay cuối cùng cũng được một lần rạng danh.
"Khốn kiếp, con bé da đen kia, mày ném vào chỗ nào đấy hả?" Lúc này, Chu Hiển Thánh đột nhiên tức giận gầm lên một tiếng, chấn động khiến gió tuyết trong sân như sấm rền.
Đáng ghét, cái con thỏ tinh da đen mập kia, lần nào nó cũng trợn trừng mắt, nhắm vào đầu quần đỏ của mình mà ném, sát thương không lớn mà tính vũ nhục thì quá cao.
"Chi chi, chi chi." Hắc Thố trong nháy mắt đó bị dọa đến, trực tiếp trốn sau lưng Nhất Cam.
"Nhất Cam, hắn hét ta."
"A, non dám hét Hắc Thố, ta đánh non bây giờ." Nhất Cam quơ cái xẻng nhỏ bên cạnh chạy đến dưới gốc cây, liền đập Chu Hiển Thánh túi bụi.
"A, gào, tiểu béo, ngươi đập đau quá!!!
"Ngọa tào! Sức lực đáng sợ quá!!!"
"Dừng tay, mau dừng tay!"
"Chú à, Tần thúc ơi, ngài giúp con với, cứu con với!!!" Chu Hiển Thánh khóc lóc.
Mặc dù hắn bị tiên thằng trói lại tu vi, nhưng nhục thân vẫn là nhục thân của nửa bước Hợp Thể, thế nhưng cô bé béo này ra tay không nặng không nhẹ, chỗ đó của hắn sắp sưng vù lên rồi.
"Nhất Cam, thôi, con phạm quy rồi." Cuối cùng vẫn là Tần Thú đi đến dưới gốc cây lôi Nhất Cam lại.
Hắc Thố theo Tần Thú, đợi đến khi Tần Thú lôi Nhất Cam đi dưới mái hiên rồi, bỗng nhiên nhảy ra đạp mạnh một phát vào chỗ hạ bộ của Chu Hiển Thánh.
Đạp xong lập tức phản xạ có điều kiện một cái rồi nhảy xa, chạy đến dưới mái hiên.
"Hừ, cho ngươi dám hung hăng với ta thỏ đại gia." Hắc Thố khoanh tay, đứng dưới mái hiên vô cùng ngạo mạn khiêu khích.
Sau đó lại tìm từng viên đá nhỏ bọc vào bông tuyết, ném tới tấp về phía Chu Hiển Thánh.
"Ô thảo nê mã nha..." Ngày hôm nay, là một ngày mà Chu Hiển Thánh vô ngữ nhất, nhục nhã nhất mà hắn từng trải qua.
Chỉ vì hắn gặp một kẻ lòng dạ xấu xa, lại còn là cầm thú và một đám nhóc con không biết sợ là gì.
Khinh tởm hơn là, cái kẻ cầm thú đó còn đứng bên cạnh giơ lưu ảnh thạch để ghi hình.
Cảnh này mà bị đăng lên thiên Cơ công báo, danh tiếng của Chu Hiển Thánh hắn chẳng phải tiêu đời hay sao.
Chơi hơn nửa canh giờ, cuối cùng thì Tiểu Bàn "mượn gió bẻ măng" đã giành chiến thắng.
Đây là lần đầu tiên vị "món ăn thần" trên đỉnh núi của chúng ta chiến thắng, vì thế Tần Thú trang trọng ban cho cô bé một phần thưởng.
"Tốt rồi Nhất Cam, trời đã tối, các con mau đi ngủ đi."
"Con không muốn, con còn muốn chơi." Tiểu Bàn lớn tiếng kêu ầm lên.
"Dạ dạ dạ, sư phụ, con còn chưa đã lỡ mà."
"Con cũng muốn, con cũng chưa chán." Nhất Cam và Hắc Thố cũng đang hào hứng.
"Được thôi, vậy chơi thêm nửa canh giờ nữa, chơi xong thì mau đi ngủ, ngày mai chúng ta sẽ chơi trò hay hơn nữa."
"✧*。٩(ˊωˋ* )و✧*。[ Oyen ] Chủ nhân người tốt!" Tiểu Bàn là người đầu tiên reo hò.
Chu Hiển Thánh dưới gốc cây ở đằng xa sau khi nghe xong thì lặng lẽ rơi lệ rên rỉ: "Đừng mà, ô ô ┭┮﹏┭┮"
Đêm nay, trên đỉnh núi vừa có tiếng cười đùa vui vẻ, cũng có tiếng quỷ khóc sói tru.
Vị thiên tài số một Bắc Câu Lô Châu, lần đầu tiên định nghĩa lại ý nghĩa của cụm từ "lòng người hiểm ác".
...
Ngày hôm sau, tuyết ngừng rơi.
Trời vừa tờ mờ sáng, một vầng mặt trời từ phương Đông chậm rãi nhô lên, rắc xuống từng mảnh kim quang.
Mấy nhóc con hôm qua chơi quá muộn, bây giờ vẫn còn đang ngủ say, nếu như đổi vào ngày thường, đã sớm xông ra khỏi phòng để đi tuần núi rồi.
Dưới cây dâu, Chu Hiển Thánh vẫn còn bị dán ở đó, hắn một đêm không ngủ.
Thực ra ở cảnh giới của hắn, đã sớm không biết ngủ là cái gì rồi.
"Tiểu Thánh à, tối hôm qua ở trên đỉnh núi của chú, làm khách vui không?"
"Vui." ^▼^ Chu Hiển Thánh gượng gạo nặn ra một nụ cười.
Tần Thú khẽ gật đầu: "Vui là được rồi, nếu không lần sau gặp lại cậu của ngươi, hắn lại nghĩ là ta không chiêu đãi cậu tử tế."
"Nào, xuống đây đi." Tần Thú gỡ Chu Hiển Thánh xuống.
"Cảm ơn Tần thúc." Chu Hiển Thánh mặt đầy cảm động.
"Khách sáo quá, hôm nay chúng ta chơi một trò mới." Tần Thú vỗ vỗ vai Chu Hiển Thánh, "Đừng hoảng, đều là chuyện nhỏ thôi, chịu chút là quen."
"Không... Không cần đi." Chu Hiển Thánh hai chân run lên, biểu cảm còn khó coi hơn cả khóc.
"Ai, Tiểu Thánh à, thực không dám giấu diếm, những năm này ở trên núi bế quan, thật sự là vô vị quá, cũng may cháu hiểu chuyện, có hiếu tâm, đặc biệt đến thăm chú, nên cũng đừng từ chối nha." Sau đó, Tần Thú cầm một đầu Khổn Tiên Thằng, kéo Chu Hiển Thánh từ từ đi xuống núi, đầu tiên là ở trên đỉnh núi chậm rãi lắc lư một vòng, đi tản bộ.
Ánh mắt Chu Hiển Thánh vô hồn nhìn lên trời cao.
Hắn thề, nếu lần này có thể thoát, lần sau hắn nhất định sẽ không đến nơi này nữa.
Rất nhanh, Tần Thú liền tìm một vị trí ở gần đầu đường xuống núi trên một đỉnh núi nhỏ, đối diện chính diện với ná cao su đã dựng trên sườn núi.
Tần Thú chặt hai cây đại thụ vô cùng cường tráng để làm thành hình chữ thập, cột Chu Hiển Thánh vào phía trên.
"A Meo.... Xin chủ nhân phù hộ ngài!" Tần Thú làm xong hết mọi việc, chắp tay trước ngực, thành kính bái lạy Chu Hiển Thánh.
"Đừng mà, Tần thúc thúc, ngài làm vậy con thấy hoảng lắm."
"Rốt cuộc ngài muốn chơi trò gì vậy, ngài thả con xuống đi, con phối hợp với ngài có được không?"
"Nếu như thiếu người, ngài thả cậu con ra, để ông ấy bồi ngài chơi cùng có được không..." Chu Hiển Thánh cầu xin.
Hắn thề, đây là lần đầu tiên trong đời hắn phát ra một lời cầu xin như vậy.
Bởi vì cái người trước mắt đang kéo quần của hắn.
"Ai, được rồi, nhỏ quá, vẫn nên che lại đi, dù sao trên núi vẫn còn có mấy đứa nhỏ, nhìn vào dễ bị lỡ."
"A di đà phật."
Tần Thú xoay người trở về trên núi.
Chỉ là vừa đến nơi đã nhìn thấy một bé mập đang kinh hoàng chạy ra từ trong phòng.
"Sư phụ, không xong rồi, hôm qua có trộm, người tuyết của con bị trộm đi rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận