Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 185: Đến lúc đó vi sư thông gia gặp nhau đến!

Chương 185: Đến lúc đó vi sư sẽ cùng nhau nghênh chiến!
Chu Tước hoàng triều, điện Kim Loan.
Tiêu Huyền ngồi trên ngai vàng cao, mắt rồng nhìn xuống phía dưới.
"Bẩm bệ hạ, đại trận hoàng thành đã xây dựng hoàn tất, hai năm sau, đến ngày bệ hạ Niết Bàn, thần sẽ trấn thủ đế đô, chấp chưởng đại trận, có thể ngăn cản cường giả Hóa Thần tầng chín." Lâu chủ Trích Tinh lâu khẽ cúi đầu.
Tiêu Huyền phục quốc, công lao của Trích Tinh lâu không thể bỏ qua, vì vậy đã phong lâu chủ Trích Tinh lâu làm quốc sư, đồng thời chấp chưởng Khâm Thiên giám, việc này tương đương với giao toàn bộ việc quan trắc khí vận của một nước vào tay hắn. Mà nhất mạch Trích Tinh lâu, công pháp tu luyện cực kỳ đặc thù, nếu dựa vào khí vận hoàng triều để tu luyện thì hiệu quả sẽ cao hơn rất nhiều, cho nên sau khi Tiêu Huyền dựng nước, tu vi của lâu chủ Trích Tinh lâu cũng phát triển không ngừng, đã đạt đến Hóa Thần tầng sáu. Người này khoác tinh bào, tay cầm tinh bàn, trấn thủ đế đô, hội tụ khí vận, có thể chiến với cường giả Hóa Thần tầng chín.
"Chỉ là thần lo lắng, đến lúc đó e rằng không chỉ có một vị đại năng Hóa Thần tầng chín đến." Lâu chủ Trích Tinh lâu hơi nhíu mày, trong ánh mắt lộ vẻ lo âu, "Quan trọng hơn là, gần đây bên ngoài vẫn luôn có lời đồn, dư nghiệt của Thiên Vũ hoàng triều đã liên lạc với vị lão hoàng chủ đã biến mất mấy ngàn năm kia, thuộc hạ lo rằng người đó rất có thể sẽ xuất hiện vào thời điểm mấu chốt bệ hạ Niết Bàn. Nếu hắn chỉ là Hóa Thần tầng chín thì còn dễ nói, nhưng nếu là đại năng Động Hư cảnh..." Lâu chủ Trích Tinh lâu muốn nói lại thôi, nhưng những người ở đây đều rất rõ ràng.
Thượng thư bộ binh đứng dậy, nói: "Bệ hạ, ngày sát tinh Chu Tước giáng thế, ngài mở đại trận Niết Bàn, động tĩnh quá lớn, đến lúc đó chắc chắn sẽ kinh động các thế lực khắp nơi, dẫn đến rất nhiều đạo chích đến đây ngăn cản ngài, nếu quá trình Niết Bàn bị gián đoạn, hậu quả khó lường. Hiện giờ, Chu Tước hoàng triều ta vừa mới thành lập, căn cơ bất ổn, vì vậy vi thần cảm thấy, với thiên phú của bệ hạ, chỉ cần từng bước tu luyện, chắc chắn có thể bước vào Hóa Thần, Động Hư, thậm chí Hợp Thể cảnh, không cần phải vội vàng tiến hành Niết Bàn phá cảnh như vậy."
Tiêu Huyền dừng tay, nói: "Sát tinh Chu Tước cùng Tử Vi Đế Tinh đồng thời giáng thế, một vạn năm mới có thể gặp được một lần, trẫm tuyệt đối không bỏ lỡ cơ hội lần này. Tu tiên giả vốn là tranh với trời, với chính mình, mà trẫm càng muốn tranh với cả thiên hạ này, nếu chỉ vì một vài địch nhân tiềm ẩn, cùng một số yếu tố không xác định, liền từ bỏ cơ duyên như thế, vậy trẫm còn có dũng khí gì đi tranh thiên hạ non sông, tranh đại đạo vạn cổ, tranh con đường phi thăng." Giọng điệu của Tiêu Huyền âm vang, mang theo một tia uy nghiêm không thể nghi ngờ.
Vút! Lúc này, một tiếng vỗ cánh vang lên, một con Loan Điểu màu xanh giương cánh bay đến, bay vào trong đại điện.
"Sư tôn gửi thư!" Mặt mày Tiêu Huyền khẽ động, gỡ xuống phong thư, xem xét.
«đến lúc đó vi sư cùng nhau nghênh chiến» Bảy chữ lớn, rồng bay phượng múa, bút lực mạnh mẽ, nhìn vô cùng ngang tàng.
"Ha ha ha..." Tiêu Huyền lúc này vô cùng vui mừng, cất tiếng cười lớn.
"Chư vị không cần lo lắng, sư tôn ta gửi thư nói, đến lúc đó lão nhân gia sẽ cùng nhau nghênh chiến, hộ đạo cho ta một phen." Nghe xong, chúng đại thần đều lộ vẻ vui mừng. Vị sư tôn của bệ hạ này từ trước đến nay vẫn luôn thần bí, chỉ nghe nói là một đại năng nhân tộc ẩn cư tại Đại Hoang, nhưng bọn họ vẫn không rõ gốc rễ, ngọn ngành, sâu cạn của người này.
"Xin hỏi sư tôn của bệ hạ có cảnh giới gì?"
"Trẫm cũng không biết." Tiêu Huyền lắc đầu.
????? Chúng đại thần thần sắc ngây người. Không biết mà ngài vẫn tự tin như vậy?
"Ha ha ha, chư vị cứ yên tâm, sư tôn nhà ta sợ chết nhất, đã người đáp ứng đến đây, thì chắc chắn là có nắm chắc tuyệt đối." Tiêu Huyền tâm tình sung sướng, cũng cho chúng đại thần ăn một viên t·h·u·ố·c an thần. Không khí nặng nề của buổi tảo triều ban đầu, giờ phút này cũng trở nên nhẹ nhàng hơn một chút.
Nghị sự kết thúc, chúng đại thần lui ra. Tiêu Huyền tiếp tục lật xem phong thư, mặt trước là bảy chữ lớn rồng bay phượng múa, còn mặt sau thì có hai hàng chữ nhỏ viết bình thường.
«Bất quá đồ nhi, vi sư nói trước cho ngươi biết, đến lúc đó nếu phát giác tình hình không ổn, vi sư sẽ dẫn đầu chạy trốn, không phải vì sợ chết, mà là muốn giữ lại thân thể hữu dụng để ngươi báo t·h·ù rửa hận. Đồ nhi ngươi cũng hẳn là biết rõ về thiên phú của vi sư, vô luận đối phương trâu bò thế nào, chỉ cần cho ta mấy trăm năm thời gian, ta sẽ có thừa tự tin đến mả hắn nhảy disco......»
Tiêu Huyền:...
"Cũng được, sư phụ lão nhân gia đã chịu xuống núi, ta đã rất hài lòng rồi." Tiêu Huyền thở dài. Giờ phút này hắn đã có chút hối hận, mấy chục năm trước, hắn từng lỡ chân vào một ngôi mộ lớn, bên trong có một lão yêu nữ sống gần vạn năm, đưa ra đề nghị chỉ cần Tiêu Huyền nguyện ý vui đùa với nàng mười năm, nàng sẽ bằng lòng hộ đạo cho Tiêu Huyền trăm năm, đáng tiếc khi đó tuổi trẻ, huyết khí phương cương, Tiêu Huyền đã cự tuyệt, chủ yếu là do đối phương quá x·ấ·u, không phải là gu của hắn. Ai, vậy mà bỏ qua một cái đùi vàng...
...
Một năm sau.
Trong biển pháp tắc.
Tần Thú mở hai mắt, toàn thân khí lưu phun trào, mơ hồ có lôi đình lóe lên.
"Hô" Tần Thú thở sâu một hơi, vẻ mặt có chút bất ngờ. Không ngờ chỉ dùng một năm, đã chạm được đến áo nghĩa của pháp tắc lôi đình. Nếu cho hắn thêm mấy năm, nói không chừng có thể lĩnh ngộ đến cảnh giới tiểu thành.
"Sư phụ, ngài xuất quan!" Tần Thú đi đến hậu sơn, Trường Sinh nghênh đón.
"Ừm." Tần Thú mỉm cười nhẹ gật đầu.
"Ha ha ha, chúc mừng đạo hữu, tiến thêm một bước, thành tựu Động Hư chi tôn." Quy tiên nhân mặt mày hớn hở chúc mừng. Tần Thú gật đầu tỏ ý đã hiểu, lấy ra một bình ngộ đạo tửu, hai người đối ẩm.
"Nga nga nga, Tiểu Bàn, hôm nay nhóc giỏi lắm nha, vậy mà có thể một mình đánh Hùng Đại, trưa nay nga cho phép nhóc ăn thêm vài miếng thịt ngỗng." Trên con đường nhỏ dẫn lên núi, Nhất Cam gánh một con hắc heo đã tắt thở, cái bụng nhỏ ưỡn lên, mang theo khí thế bá đạo mà đi tới.
"Thật sao! Nhất Cam, hiện giờ khí lực của ta cũng lớn lắm rồi, ngươi dạy ta Đại Lực Thần Quyền đi, một quyền của ta có thể nện nát một dãy núi đấy."
"Ừm, ta Hắc Thố lấy việc nghiên cứu thỏ làm chứng, Tiểu Bàn hiện giờ lợi hại lắm!" Hắc Thố một tay bóp một con ngỗng trắng lớn, sức sống dồi dào đi theo phía sau Nhất Cam, xin Nhất Cam dạy hắn Đại Lực Thần Quyền, Nhất Cam rất sảng khoái liền đáp ứng. Cứ như vậy, mấy tên nhóc vui vẻ chạy về phía hậu sơn.
"Sư —— phó ——" Đến hậu sơn, Nhất Cam thấy Tần Thú, hai mắt nhỏ sáng lên, ném đại hắc h·e·o xuống liền nhào tới. Tần Thú thuận tay nhấc Quy tiên nhân lên, chắn trước người.
Phanh —— đông!
Mai rùa chấn động, nổi lên từng vòng họa tiết gợn sóng. Tần Thú thả Quy tiên nhân xuống, Quy tiên nhân tại chỗ xoay vòng vài vòng, ngây ngô cười, sau đó bịch một tiếng, ngã xuống đất. Trái lại Nhất Cam, tuy bị đánh bay ra ngoài, nhưng không hề hấn gì, vẫn rất vui vẻ chạy tới, nhào vào trong n·g·ự·c Tần Thú.
"Nga nga nga, sư phó, nga cảm giác như đã mấy tháng rồi chưa gặp nhóc." Nhất Cam ngửa đầu nhìn Tần Thú bằng đôi mắt nhỏ.
"Đã mấy năm rồi." Tần Thú gõ lên đầu nàng cười nói.
"A, đã những mấy năm rồi a!" Nhất Cam thần sắc kinh ngạc, cái miệng nhỏ há thành hình chữ "O".
"Sư phó, trưa nay nhóc muốn ăn yến h·e·o nguyên con, hay là ngỗng lớn hầm trong nồi sắt?"
"Đúng rồi sư phụ, hay là nga đi bắt mấy con kiến về đi, lại nhổ thêm ít gốc cây, nga nhóm trưa nay ăn kiến leo cây ha"
"Nga một lần có thể ăn hết mấy trăm em kiến bé nhỏ đáng yêu nữa đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận