Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 284: Giao thừa khói lửa! Đem lão thiên bắt trở lại khi tiểu đệ, để hắn mỗi ngày thực hiện ta một cái nguyện vọng

Chương 284: Giao thừa pháo hoa! Bắt lão t·r·ờ·i về làm tiểu đệ, để hắn mỗi ngày thực hiện một nguyện vọng cho ta.
Đêm vừa buông xuống. Đỉnh núi Ô Quy bị những ánh pháo hoa sáng rực bao phủ, màn đêm đen kịt trong nháy mắt trở nên lấp lánh ánh sáng, chiếu sáng rực rỡ. Những chùm pháo hoa kia còn thỉnh thoảng biến ảo thành đủ loại hình dạng, khiến mấy đứa nhóc trên đỉnh núi nhảy tưng tưng, hưng phấn kêu la.
"Tỷ tỷ nhìn kìa, đó là hình dáng của ta đó, đáng yêu không?" Trong màn đêm đen kịt, một đám pháo hoa màu đỏ rực nổ tung, hóa thành một hình búp bê mập mạp trắng trẻo, chống nạnh, nghểnh đầu, bộ dáng nhỏ nhắn lại rất ngạo kiều. Mà ở trên đầu nàng, còn có một đám pháo hoa màu sắc nổ tung, phác họa ra một hình vẽ cá chép mập. Điều này khiến Tiểu Bàn vô cùng thích thú.
"Chi chi, chi chi, chủ nhân, hình dáng của ta đâu?" Hắc Thố lay tay Tần Thú, ngửa đầu hỏi.
Tần Thú nhìn cục than đen xì này, đáp: "Vừa nãy ngươi bắn rồi đó, chỉ là ngươi quá đen nên không thấy được."
"Chi chi?" Hắc Thố gãi đầu, CPU như đang bốc cháy dữ dội.
Mà bữa tiệc pháo hoa trên trời vẫn tiếp tục, biến ảo thành từng bóng người trên núi Ô Quy, Tần Thú, Trường Sinh, Ôn Tình, Nhất Cam, Tiêu Huyền, Đại Mỹ, Hắc Thố... cùng cả Quy tiên nhân.
Điều này khiến Quy tiên nhân đang nằm ở giếng sau núi nhớ nhà xem đến cảm động. Hôm nay lão nhân uống chút rượu, say khướt, lúc nửa tỉnh nửa mê, hình như đang nhớ lại chuyện cũ... Trong mơ là một ngôi làng phàm tục, lão gặp một thiếu niên, trong đêm năm mới, thiếu niên cầm một chùm pháo hoa mời lão thả.
"Sông núi tươi đẹp, thời thái thịnh trị."
"Một năm mới, một khởi đầu mới."
"Nguyện nhân gian không tai không nạn, nguyện mọi người thuận lợi bình an, trong lòng được toại nguyện."
Tần Thú ngắm nhìn màn đêm lưu ly lộng lẫy, mỉm cười dịu dàng. Tiên nhân cười một tiếng, chiến thắng cả vạn loại phồn hoa của nhân gian.
"Được rồi, Nhất Cam, Tiểu Bàn, mau ước nguyện đi." Tần Thú cất tiếng gọi.
Mấy đứa nhỏ đang nô đùa lập tức dừng lại, chắp tay trước ngực, bắt đầu nghiêm túc ước nguyện.
"Sư phụ, nguyện vọng của người là gì vậy?" Sau khi cầu nguyện xong, Nhất Cam ngẩng đầu hỏi.
"Nguyện vọng của sư phụ là thế giới hòa bình." Tần Thú chắp tay sau lưng, nhàn nhạt nói. Bóng lưng mang theo chút gì đó xa cách kia trong màn pháo hoa, bị kéo dài vô tận, cao vô hạn.
"Sư phụ ơi, người đoán thử xem nguyện vọng của con là gì?"
"Là gì?"
"Sư phụ đoán đi mà?"
"Ta đoán là mỗi ngày đều có thịt ăn không hết."
"Không phải mà, sư phụ đoán sai rồi." Nhất Cam ngẩng cái đầu nhỏ, khóe miệng đắc ý cong lên một đường cong lớn. "Nguyện vọng của con là Tứ Vô và sư tỷ hàng năm đều có thể về, mang thật nhiều đồ ăn ngon cho con. Như vậy, con vừa được gặp sư tỷ, vừa có thịt ăn không hết. Sư phụ, con thông minh đúng không, con gọi đây là nhất cử lưỡng tiện."
"Là nhất cử lưỡng tiện." Tần Thú sửa lại.
"Hừ hừ, đều như nhau cả mà..."
Bữa tiệc pháo hoa kéo dài đến nửa canh giờ, cuối cùng từ vô số ngọn lửa rực rỡ trên trời vẽ thành hình một con rồng vàng khổng lồ rồi chậm rãi kết thúc. Năm rồng, đại cát!
Tiếp đó, chính là lúc canh gác đêm. Tần Thú mang bàn cờ vào trong nhà, lại hâm nóng một bình rượu Đồ Tô, tiếp tục cùng đồ đệ chơi ván cờ ban ngày chưa xong. Vừa uống rượu, vừa trò chuyện. Tần Thú kể về sự tĩnh tại trên đỉnh núi, Tiêu Huyền kể về sự bấp bênh dưới chân núi. Cứ như vậy, trong men rượu và những câu chuyện, hai thầy trò đi hết một nước cờ này đến nước cờ khác.
"Sư phụ, lần này con đến là định để Vũ Nhi ở lại trên núi, vì sư phụ dạy dỗ hắn tu luyện sau này, xây cho hắn một nền tảng vững chắc." Tiêu Huyền đặt một quân cờ xuống, chậm rãi nói, "Bây giờ giang sơn hỗn loạn, các châu đều có loạn thế hoành hành, con sinh ra trong loạn thế, tất nhiên phải hướng tới vô địch, nhìn ngắm phong cảnh trên trời. Mà con tự biết, có dã tâm sẽ có mầm tai họa, bản thân con không sợ mọi nhân quả trên thế gian, chỉ lo cho đứa trẻ này. Vì vậy để hắn ở bên sư phụ con mới yên tâm. Chờ hắn không quá hai mươi tuổi, con sẽ sai người đón về. Sư phụ thấy sao ạ?" Tiêu Huyền nhìn Tần Thú.
"Cạch!"
Tần Thú chậm rãi đặt một quân cờ xuống, nói một câu, "Được."
"Đa tạ sư phụ." Tiêu Huyền mỉm cười.
"À ơi à ơi, con ngoan ngủ một giấc ngon." Bên ngoài mái hiên, Yêu Nguyệt ôm Tiêu Vũ, dịu dàng hát ru, dỗ đứa bé đi ngủ, trên mặt tràn đầy nụ cười từ ái. Mà ở đằng xa, mấy người Nhất Cam thì đang ngồi dưới gốc cây dâu già, mỗi người cầm một cái chân giăm bông lớn, ăn ngon lành say sưa. Mấy đứa nhỏ thì thầm trò chuyện.
"Tiểu Bàn, vừa nãy con ước nguyện điều gì vậy?" Nhất Cam liếm môi, hỏi.
"Nhất Cam, ước nguyện nói ra sẽ mất thiêng." Tiểu Bàn lắc đầu.
"A!" Nhất Cam lập tức ngừng gặm giăm bông lại, "Thế nhưng con vừa mới nói với sư phụ..."
"Cộp cộp cộp!"
Nhất Cam dựng mông nhỏ bò dậy, mặt đầy hoảng hốt chạy đến trước mặt Tần Thú.
"Sư phụ, không ổn rồi, Tiểu Bàn nói ước nguyện nói ra sẽ mất thiêng, thế nhưng con vừa mới nói với người."
Tần Thú ngẩng đầu, "Tiểu Bàn lừa ngươi."
"Thật sao?" Nhất Cam trợn tròn mắt nhỏ hỏi.
"Thật." Tần Thú đáp.
"Vậy sư phụ, sang năm Tứ Vô và sư tỷ sẽ về, mang cho con thật nhiều thịt ăn ngon sao?"
"Trên người con không phải cũng có thịt à."
"Đúng ha." Mắt nhỏ của Nhất Cam trong nháy mắt sáng ngời, như vừa phát hiện ra đại lục mới vậy. "Sư phụ, thịt của con cũng ăn được sao?"
"... " Tay cầm quân cờ của Tần Thú hơi khựng lại giữa không trung.
"Sư phụ, người cảm thấy thịt con thơm không?"
"? ? ? ?"
"Nga nga nga, sư phụ con đùa người thôi, chỉ có đồ ngốc mới ăn thịt của mình thôi, con đâu có ngốc... Sư phụ người thật là ngốc." Nhất Cam chỉ vào Tần Thú cười lớn.
"? ? ? "
"Nhất Cam à, cuối năm ngươi đừng để vi sư đánh vào mông đó nha." Tần Thú dùng giọng điệu dịu dàng nhất để đe dọa.
"Hừ, con không sợ, thực ra mỗi lần sư phụ đánh con con không đau chút nào, con chỉ cố tình khóc thật to, như vậy người sẽ ít đánh con hơn."
"Còn nữa, vừa nãy con ước mười cái nguyện vọng, một cái mất linh cũng không sao, con hớ hớ..." Nhất Cam đắc ý khoe khoang trí thông minh của mình.
Điều này làm Tần Thú vừa bất lực vừa buồn cười.
"Khụ khụ, Nhất Cam à, một mình ngươi ước nhiều nguyện vọng như vậy quá tham lam rồi, ông trời sẽ không đáp ứng ngươi đâu."
"Sư phụ, ông trời là ai vậy ạ?"
"Đó là người giúp con thực hiện nguyện vọng đó."
"A, sư phụ, nhà hắn ở đâu vậy, con có thể đi bắt hắn về thu làm tiểu đệ không? Con muốn để hắn mỗi ngày đều thực hiện một nguyện vọng cho con, hừ hừ (▰˘◡˘▰ )" ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận