Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 32: Luyện đan! Cực phẩm đan dược!

Chương 32: Luyện đan! Cực phẩm đan dược!« Giết Ngô Nhân Diệu, nhận thưởng "Ngự Phong Thuyền" »« Ngự Phong Thuyền: Pháp bảo hạ phẩm, bên trong thuyền khắc họa pháp trận phi hành, rót linh lực vào có thể cưỡi gió bay, một ngày đi được ba vạn dặm ». . .Trở về trên núi."Tiểu sư bá (sư tôn) ngươi trở về rồi" Ôn Tình và Trường Sinh chạy tới."Tiểu sư bá, ngươi xuống núi làm gì vậy?" Ôn Tình mở miệng hỏi.Trong ký ức của nàng, tiểu sư bá nhà mình vốn rất sợ chết, không bao giờ xuống núi.Không biết tại sao, hôm nay lại là lần đầu tiên xuống núi."Ừ, đã về" Tần Thú gật nhẹ đầu, "Đi báo thù cho sư gia và đại sư bá của các ngươi.""A—— tiểu sư bá, ngươi không bị thương chứ?" Ôn Tình lo lắng hỏi."Không có. . . ." Tần Thú vốn định nói mình không sao, nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt trở về."Khụ khụ," Tần Thú bỗng nhiên ôm ngực ho khan kịch liệt, sắc mặt tái nhợt nói: "Ai, nói ra thì dài, dưới núi thật sự quá nguy hiểm, ta suýt bị người đánh chết, về sau lại suýt nữa bị yêu thú ở Đại Hoang ăn thịt.""A, tiểu sư bá, vậy ngươi có sao không?""A, sư tôn, dưới núi nguy hiểm vậy sao?" Trường Sinh giật mình.Hắn biết, sư tôn của mình là đại tu sĩ Kim Đan đó."Không sao không sao, may ta chạy đủ nhanh" Tần Thú ôm ngực, vẻ mặt sợ hãi."Cho nên nói, các ngươi tuyệt đối không được tùy tiện xuống núi, bởi vì dưới núi thật sự quá nguy hiểm.""Biết, sư tôn, ta nhất định sẽ không xuống núi đâu" Trường Sinh thề son sắt bảo đảm."Ta cũng biết, tiểu sư bá, ta sẽ ở trên núi cố gắng tu luyện, tranh thủ sớm ngày trở thành đại năng Nguyên Anh, xong sẽ đi báo thù rửa hận cho phụ thân và mẫu thân." Ôn Tình cũng bày tỏ."Ừ, như vậy cũng tốt" Tần Thú hài lòng gật nhẹ đầu, chợt lấy ra từ không gian hệ thống hai chuỗi kẹo hồ lô."A, Trường Sinh, Tiểu Tình Nhi, đây là kẹo hồ lô ta mang về cho các ngươi""Oa! Cám ơn tiểu sư bá, ta lâu lắm rồi chưa ăn kẹo hồ lô nha" Ôn Tình vui vẻ nhận lấy kẹo mút cắn."Oa ٩(ˊᗜˋ )و! Ngọt quá!" Mắt to trong nháy mắt cong thành vầng trăng khuyết."Tạ. . . . . Cám ơn sư tôn" Trường Sinh nghiêm túc nhận lấy kẹo mút.Nhưng Tần Thú thấy trong mắt hắn cũng không phải là thực sự vui, ngược lại bỗng nhiên có chút cô đơn."Sao vậy, Trường Sinh? Sao không vui?" Tần Thú hỏi.Hốc mắt Trường Sinh đột nhiên đỏ lên, chỉ thấy một hán tử hai mươi mấy tuổi lau nước mắt nói:"Không có gì sư tôn, ta chỉ là nhớ đến muội muội thích ăn kẹo mút nhất, nhưng lúc đó nhà nghèo, nàng muốn rất lâu rất lâu mới có thể ăn được một miếng kẹo mút. Muội muội ta lúc mất, ở trong ngực ta, nói nàng muốn ăn một miếng kẹo mút, nhưng. . . nhưng ta lại không cách nào thỏa mãn được nguyện vọng cuối cùng của nàng.""Được rồi, nam nhi đường đường bảy thước, đừng khóc" Tần Thú lau nước mắt cho Trường Sinh, cười nói: "Ngươi không phải còn có sư phụ sao?""Dạ" Trường Sinh gật đầu mạnh.Sau đó, Tần Thú lại lấy ra rất nhiều đồ chơi mới lạ kỳ quái cho hai người."Lạp lạp lạp, tiểu sư bá, ngươi thấy ta đáng yêu không?" Ôn Tình mang mặt nạ hình heo, lắc lư trước mặt Tần Thú.Thỉnh thoảng còn lè lưỡi."Đáng yêu""Vậy cái này thì sao?""Cũng đáng yêu nữa""Ha ha ha, ta đã nói là ta đáng yêu rồi mà." . . .Buổi chiều.Tần Thú mang theo một vò rượu cùng hai cái đầu đến đỉnh hậu sơn.Nơi này có ba ngôi mộ đơn độc.Sư phụ, sư huynh, và Y Quan trủng mà sư tỷ của Tần Thú đã dựng lên."Sư phụ, sư huynh, ta báo thù cho các ngươi rồi đây" Tần Thú vứt hai cái đầu xuống đất, lại rót hai bát lớn rượu trước mộ bia."Sư phụ, sư tỷ đi rồi.""Đồ nhi bất tài, không bảo vệ được sư tỷ""Đồ nhi sai rồi" khóe mắt Tần Thú có nước mắt chảy xuống."Đúng rồi, sư phụ, sư huynh, sư tỷ có con gái, con bé tên là Ôn Tình, con bé gọi ta tiểu sư bá."". . .""Một trăm năm rồi, sư phụ, sư huynh, sư tỷ, ta thật rất nhớ các người" Tần Thú tự lẩm bẩm, cuối cùng buồn bã thở dài một tiếng, đổ rượu xuống chén.Chợt đầu ngón tay dấy lên một ngọn lửa, thiêu hai cái đầu.Gió nhẹ thổi qua, cỏ xanh cuốn sạch tro cốt, tung vào vực sâu không thấy đáy.Tà dương sắp lặn.Tần Thú mang vò rượu rỗng đi xuống núi."Sư tỷ, ta nhất định sẽ chăm sóc Tiểu Tình Nhi thật tốt, không để cho con bé bị bắt nạt." . . . .Đêm xuống, ánh nến leo lét.Tần Thú tay cầm quyển «Luyện Đan Thuật Yếu» quan sát.Bước vào cảnh giới Kim Đan, cảnh giới đề thăng chậm chạp, cho nên Tần Thú dự định sau khi tu luyện xong, sẽ học thêm một kỹ năng khác.Ví dụ như đan dược có thể hỗ trợ tu sĩ tu luyện.Luyện chế đan dược, quan trọng nhất ba điều kiện: Vật liệu, hỏa chủng, và linh hồn cảm giác lực.Vật liệu, Tần Thú đã bao hết toàn bộ Linh Bảo Các, không thiếu;Hỏa chủng, Tần Thú đã là đại tu Kim Đan, có thể thúc đẩy Kim Đan chân hỏa, không thiếu;Về phần linh hồn cảm giác lực, Tần Thú làm người ba đời, nếu luận về điểm này, lực lượng linh hồn so với người bình thường là không sánh bằng, huống hồ, mình còn có khí vận Tiên Đế che chở, tu luyện lại còn là công pháp tối cao của chư thiên «Hỗn Độn Tiên Kinh»."A, xem ra, ta có lẽ vẫn là kỳ tài luyện đan vạn người có một" mắt Tần Thú cong lên.Xuyên việt giả thì là xuyên việt giả, mở chút ít hack thì làm sao?Ngày hôm sau.Tần Thú liền bắt đầu hưng phấn luyện đan dược.Hắn đầu tiên là lấy từ Linh Bảo Các ra một cái đỉnh thuốc màu tím ba chân hai tai, trên đỉnh vẽ một vầng mặt trời.Tử Dương Đỉnh, thượng phẩm pháp khí, rất thích hợp với người mới học như Tần Thú.Xoát!Tần Thú rót một ít linh lực vào Tử Dương Đỉnh to cỡ bàn tay, chợt thân đỉnh biến lớn, được lực lượng của Tần Thú nâng lên, lơ lửng giữa không trung.Xùy!Ngay sau đó, Tần Thú xòe lòng bàn tay, tuôn ra một ngọn lửa màu vàng.Tần Thú hai tay kết ấn, ném ngọn lửa xuống dưới Tử Dương Đỉnh."Tiếp theo, sẽ phải luyện dược liệu, rút ra tinh hoa của dược liệu, sau đó bỏ vào trong đỉnh, thông qua linh hồn cảm giác lực khống chế, dựa theo tỉ lệ nhất định đem dung hợp lại, luyện thành đan dược" Đan dược đầu tiên mà Tần Thú muốn luyện là Tụ Khí Đan, là đan dược nhất phẩm, có thể có hiệu quả nâng cao và hỗ trợ cho tu sĩ Luyện Khí cảnh tu luyện.Hoa ——Tần Thú bỏ dược liệu đã chuẩn bị kỹ vào trong đỉnh, sau đó nhắm mắt lại, dùng lực lượng linh hồn cẩn thận cảm giác sự thay đổi của dược liệu trong đỉnh, luyện và rút tinh hoa của chúng.Dần dần, trên trán Tần Thú rịn từng giọt mồ hôi lạnh.Lần đầu luyện đan, đây là biểu hiện của việc linh hồn cảm giác lực khống chế chưa thuần thục, sử dụng quá độ.Nhưng đối với Tần Thú lúc này mà nói, vẫn còn trong phạm vi khống chế.Mấy canh giờ sau.Tần Thú mở mắt ra."╮(╯_╰ )╭ Ai, khổ sở, thật mẹ nó khổ sở.""Dựa vào cái gì vậy chứ!""Dựa vào cái gì lần đầu tiên luyện đan của ta liền thành công!""A! Thành công đã không nói, đằng này còn không cẩn thận luyện được cực phẩm đan dược mà chỉ có thiên tài luyện đan tuyệt thế mới có thể luyện ra""Ai, vậy thì để những người tự xưng là thiên tài luyện đan sống thế nào đây" Tần Thú thở dài, cầm trên tay một viên đan dược tròn trịa bóng loáng, trên đó còn rõ ràng một đạo vân văn màu vàng.Đan dược trên thế gian chia cửu phẩm, một phẩm một vân.Một đạo vân văn màu bạc là đan dược nhất phẩm,Hai đạo vân văn màu bạc là đan dược nhị phẩm,. . .Mà khi vân văn màu bạc diễn hóa thành vân văn màu vàng, thì có nghĩa là cực phẩm đan dược đã ra đời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận