Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 178: Tiên thiên hồn phách không được đầy đủ! Bát Nhã canh!

"Sư tôn, rốt cuộc là tiểu sư tỷ bị làm sao vậy?"
"Vì sao thân thể của nàng không phát triển?"
"Vì sao tâm trí của nàng cứ mãi dừng lại ở khi còn bé?"
Tiêu Huyền nhìn bóng lưng Nhất Cam rời đi rồi hỏi.
"Thần hồn tiểu sư tỷ ngươi không được đầy đủ."
"Thần hồn không được đầy đủ?" Tiêu Huyền nhíu mày nhìn về phía Tần Thú, "Sư tôn có biết nguyên nhân cụ thể là gì không? Có cách nào giải quyết không?"
"Không biết." Tần Thú lắc đầu, mày giãn ra rồi lại có chút nhíu lại.
"Lần trước xuống núi đón nhị sư tỷ ngươi về núi, vi sư còn cố ý đi khắp mấy chục tông môn, gấp gáp hỏi mượn bọn họ rất nhiều điển tịch liên quan, cũng dựa theo điển tịch thử qua rất nhiều cách, nhưng đều vô dụng. Thần hồn tiểu sư tỷ ngươi không được đầy đủ hình như là bẩm sinh, có điều nàng lại không giống người bình thường chỉ là thiếu một hồn hoặc vài phách. Nếu đem linh hồn ví như một món đồ sứ, thì linh hồn tiểu sư tỷ ngươi giống như một mảnh vỡ từ món đồ sứ vỡ tan... Về lý thuyết, với tình huống như nàng thì không thể nào bình an sinh ra, đồng thời sống đến bây giờ."
Trong mắt Tần Thú thoáng u sầu.
Nàng không lo Nhất Cam không lớn, không cao, cũng không lo tâm trí nàng không thành thục, mà là lo trạng thái hồn phách này của nàng, sau này sẽ xảy ra chuyện. Dù sao đối với tu sĩ mà nói, linh hồn hoàn chỉnh là vô cùng quan trọng. Vì tu luyện cuối cùng cũng là cầu được một cái "Viên mãn" mà sự viên mãn này đương nhiên bao gồm cả linh hồn.
Thật ra, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, Tần Thú lại hi vọng Nhất Cam cứ như vậy mãi, mỗi ngày trừ ăn ra thì ngủ hoặc chơi đùa, mỗi ngày đều mở lòng vui vẻ, vô ưu vô lo.
"Được rồi, sư tôn, sau khi con về con sẽ bảo người thu thập các điển tịch liên quan đưa lên núi." Tiêu Huyền gật đầu, nói: "Sư tôn, con từng ở một bí cảnh lấy được một bình 'Dược thủy' giống như một loại rượu, nhưng không biết là loại rượu gì, con biết sư tôn ngài rất am hiểu về rượu nên đặc biệt mang đến cho ngài xem qua."
Nói rồi, Tiêu Huyền từ trong ngực lấy ra một cái bình thủy tinh màu xanh nhạt cỡ bàn tay, bên trong "Dược thủy" hiện ra ba loại sắc thái, vừa hòa vào nhau lại vừa phân biệt rõ ràng, lững lờ trôi trong bình.
"Thật sao, để ta xem." Tần Thú nhận lấy bình thủy tinh ngửi ngửi, nhìn một chút, rồi trực tiếp tiện tay ném một cái xuống sườn núi.
"Rượu gì chứ, đó là một loại độc dược, mà còn sắp hết hạn nữa chứ." Tần Thú trợn trắng mắt, "Người lớn từng này mà một chút kiến thức cũng không có, cái gì rách rưới cũng mang về như báu vật, nói ra, vi sư có còn mặt mũi nào không?"
"À... ra vậy..." Tiêu Huyền gãi đầu, "Con thấy nó được giấu ở chỗ cực kỳ kín đáo nên cứ tưởng là bảo vật gì ghê gớm lắm. Mà nghĩ lại thì, người chủ mộ kia hình như là một vị 'Dược sư'..."
"Đi thôi, đêm càng khuya rồi, mau về nghỉ ngơi đi." Tần Thú vung tay áo, nhắm mắt nằm xuống ghế trúc thiếp đi.
"Sư tôn, ngủ ngon." Tiêu Huyền đứng dậy, làm lễ, rồi hướng hậu sơn đi đến. Ở đó có phòng trúc nhỏ của hắn...
Đêm càng về khuya.
Vạn vật tĩnh mịch.
Tần Thú lặng lẽ mở một mắt ra, đợi thấy Tiêu Huyền đi hẳn rồi thì "Vèo" một cái bật dậy từ ghế trúc, nhảy xuống sườn núi, nhặt cái bình thủy tinh màu xanh nhạt kia về.
Rồi đi đến dưới mái hiên, nâng bình thủy tinh tỉ mỉ quan sát, vẻ kích động không giấu được trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
"Quả nhiên không nhìn lầm, cái này rõ ràng là 'Phật Đà Tam Mộng' rượu trong truyền thuyết, còn có tên 'Bát Nhã canh', uống vào có thể Mộng quá khứ, thấy được hiện tại, nhìn thấu tương lai."
"Đây chính là 'Tiên nhưỡng' thật sự a!"
"Ha ha ha..." Tần Thú nhún vai, đắc ý cười gian.
Cái tên đồ nhi ngốc nghếch này, bảo vật ngay trước mắt lại không nhận ra. Cũng phải, nếu Tần Thú không từng đọc qua trong «Thượng cổ cất rượu bí thuật» thì cũng chẳng nhận ra được.
"Đồ nhi ngoan, tu vi ngươi còn thấp, không nắm giữ được, vi sư tạm thời thay ngươi cất giữ vậy." Tần Thú cất "Bát Nhã canh" vào trong ngực, rồi nằm lại lên ghế trúc, tâm trạng vui sướng ngân nga.
"La la la, ta là một con chim nhỏ vui vẻ..."
...
Ngày hôm sau, mặt trời lên cao.
Tần Thú đặt mấy cái đỉnh lớn trong sân.
Một đỉnh đựng dược dịch màu vàng óng cho Nhất Cam.
Một đỉnh đựng dược dịch màu đen cho Hắc Thố.
Còn có hai đỉnh đựng dược dịch thất thải là để cho Đại Mỹ và Tiểu Bàn.
"Nhất Cam, Hắc Thố, Đại Mỹ, Tiểu Bàn, mau lại ngâm dược dịch." Tần Thú lần lượt gọi.
"Dạ sư phó." Nhất Cam dẫn đầu chạy tới, "ùm" một tiếng nhảy vào đỉnh lớn, vui vẻ bơi lên.
Ngâm đã nhiều năm, nàng sớm đã quen. Không như lần đầu tiên, cứ tưởng Tần Thú muốn nấu mình nên sống c·h·ết không chịu ngâm, cuối cùng Tần Thú dùng cái nồi đen chụp lên đầu mới nhốt được vào đỉnh, sau đó nàng lại ngược đời uống sạch hết dược dịch, ngủ li bì trong đó mấy ngày.
"Chủ nhân, dược dịch của Hắc Thố sao lại màu đen vậy ạ?" Đại Mỹ lo lắng hỏi, "Hắc Thố đã đen như vậy rồi, có phải sẽ ngâm càng đen hơn không?"
Tần Thú giải thích: "Sẽ không, hắn đã đen như vậy rồi, còn đen vào đâu nữa chứ."
"Dạ." Đại Mỹ nghe lời nhảy vào trong đỉnh dược, bắt đầu vận chuyển Cẩm Lý Bảo Điển luyện hóa dược dịch.
Một bên, Tiểu Bàn nhìn dược dịch sôi sùng sục, sống c·h·ết không chịu vào. Nàng cảm thấy chủ nhân xấu tính chắc là thấy mình không nghe lời nên muốn nấu mình, còn Nhất Cam và tỷ tỷ sở dĩ không bị nấu là vì da các nàng dày, còn da của mình mỏng, non nớt.
Tần Thú thấy vậy liền gọi: "Tứ Vô."
"Dạ, sư phó." Tiêu Huyền cười lớn một tiếng, trực tiếp túm lấy gáy Tiểu Bàn, nhấc lên rồi ném vào trong đỉnh lớn.
"Tứ Vô, Tứ Vô, ta là Tiểu Bàn mà." Tiểu Bàn gào khóc, tưởng Tứ Vô nhận nhầm người. Mình và Tứ Vô quan hệ tốt như vậy, mình còn là tiểu tướng quân thân phong của hắn, sao Tứ Vô lại nấu mình chứ.
Vẫy vùng! Vẫy vùng!
Nhưng mỗi lần Tiểu Bàn cố vẫy vùng để bơi lên, đều bị Tiêu Huyền dùng ngón út nhấn xuống.
"A a a, đồ Tứ Vô xấu xa, đồ Tứ Vô thối tha, ta không thích ngươi, hu hu hu..." Nước mắt Cẩm Lý lấp lánh màu thất thải, dưới ánh mặt trời rực rỡ, chiếu ra vẻ "Đau khổ tột cùng".
"Hắc hắc, Tiểu Bàn ngoan, tắm nhiều bọt, rửa cho trắng trẻo mập mạp, mới càng đáng yêu." Tiêu Huyền còn xối dược dịch lên đầu Tiểu Bàn.
Rầm!
Tần Thú tiến lên một cước liền đá bay Tiêu Huyền.
"Thật là, Tiểu Bàn đáng yêu thế này, sao ngươi lại đối xử với nàng như thế hả." Tần Thú phẫn nộ nói.
"Đúng vậy, đúng vậy, ta đáng yêu như thế Cẩm Lý mà." Tiểu Bàn chu môi nhỏ căm giận nói, rồi đôi mắt to lấp lánh nhìn Tần Thú.
"Chủ nhân là tốt nhất, người thật là tốt!"
Tiêu Huyền: ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận