Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 54: Sư đồ tỷ thí! Sư phó, đại bảo đánh nga!

"Ha ha ha, lại đến giờ rút thưởng mỗi ngày rồi, thật sự là hưng phấn a!" Tần Thú xoa xoa tay, hôm qua đạt được một tấm «Thẻ khí vận màu bạc» không biết hôm nay dùng nó có thể rút ra bảo vật gì. Lần trước rút ra tuyệt thế tiên khí, lần này nghĩ đến cũng sẽ không quá kém."Rút thưởng!" Tần Thú khẽ nhúc nhích suy nghĩ, trong đầu đĩa quay khí vận chư thiên bắt đầu chậm rãi chuyển động. «Chúc mừng ngươi, rút trúng "Tứ linh thánh trận" » «Tứ linh thánh trận: Tiên nhân không đến, trận pháp không phá, có thể ngăn cản Đại Thừa Tán Tiên toàn lực công kích, bên trong thánh trận còn ẩn chứa một sợi tinh phách của tứ linh thánh thú, người cầm trận có thể triệu hồi ra pháp tướng tứ linh để đối chiến địch nhân. Chú: Phạm vi bao phủ trận pháp không giới hạn, có thể căn cứ quy mô thành lập tông môn để bao trùm toàn diện.»"Tứ linh thánh trận!" Mắt Tần Thú sáng lên, "Không tệ không tệ, tứ linh thánh trận này mặc dù không trân quý bằng Tru Tiên cổ kiếm, nhưng xét về giá trị và tác dụng của nó đối với ta thì lại vượt xa Tru Tiên kiếm kia." "Ha ha ha, hiện tại chỉ cần ta nằm trong đại trận này, thì trong nhân gian giới này, không ai có thể làm gì được ta." Tần Thú biết, trần nhà của nhân gian giới bao la này cũng bất quá là Đại Thừa cảnh. Bởi vì một khi vào Đại Thừa cảnh là phải phi thăng lên giới, chỉ có hút tiên khí mới có thể tiếp tục phá cảnh tu luyện."La la la, la la la..." Tần Thú ngân nga điệu hát dân gian, thần thức chui vào trong đại trận. Trong trận pháp tự thành một mảnh thiên địa, chằng chịt khắp nơi, ngân hà sáng chói, sừng sững 4 vị linh thú khổng lồ."Đây ứng với là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ tứ linh thánh thú." Tần Thú rung động nhìn một màn trước mắt, tự lẩm bẩm. Thần thú trong thần thoại cổ xưa phương Đông, hôm nay vậy mà xuất hiện trước mắt mình, mặc dù không phải là chân thân, nhưng vẫn khó nén được rung động. Tần Thú kích động vỗ tay một cái. Ổn! Thỏa! Mình tu luyện tới Đại Thừa cảnh trước đó tất cả đều ổn thỏa. "Tiếp đó, ta chỉ cần yên tĩnh cẩu thả tu luyện là có thể.""Hắc hắc hắc..." Khi Tần Thú đang đắc ý thì bên tai bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu khẽ. "Sư phó, xem chiêu!" Giữa không trung, một mảnh kiếm quang từ trên trời rơi xuống, bao phủ về phía Tần Thú. Tần Thú mở to mắt, đầu ngón tay khẽ búng ra một đạo pháp quyết, chỉ thấy trước người chỗ không gian ba thước xuất hiện một vòi rồng, thanh thế của vòi rồng to lớn, nghiền nát toàn bộ kiếm khí của Ôn Tình. Xùy! Ngay sau đó, một thanh trường kiếm xuyên thủng vòi rồng, đâm về phía mặt Tần Thú. Tần Thú thấy thế, khẽ cười một tiếng, mũi chân nhẹ nhàng chạm đất, thân hình trong nháy mắt bay về phía sau vài trăm mét, mang theo từng đạo tàn ảnh. "Tốc độ xuất kiếm quá chậm, linh lực vận chuyển không cân đối, đối với kiếm đạo cảm ngộ còn chưa đủ." Tần Thú đứng ở bên vách núi, chắp hai tay sau lưng, nhàn nhạt nhận xét. Gió nhẹ thổi trong vách núi, thổi lên trường bào của Tần Thú, Ôn Tình kinh ngạc nhìn, cảm thấy sư phụ giống như người trong chốn thần tiên vậy, đẹp không chân thực. Thế nhưng rất nhanh, thiếu nữ đã kịp phản ứng, thở phì phì nói: "Sư phó, lại đến, ta muốn ngươi ở cùng cảnh đánh với ta một trận.""Tốt." Tần Thú lên tiếng. Xoát! Kiếm quang xoắn nát tầng mây, Ôn Tình ngự một thanh trường kiếm chém về phía áo bào của Tần Thú. Thân hình Tần Thú lóe lên, thi triển Kinh Long Bộ, không ngừng di chuyển nhảy vọt giữa biển mây, tránh né công kích của Ôn Tình. Nói là ở cùng cảnh, nhưng thực tế Tần Thú chỉ vận dụng lực lượng Trúc Cơ sơ kỳ. Không còn cách nào, ngộ tính của hắn max cấp, đối với rất nhiều pháp thuật cảm ngộ thực sự quá sâu, dù là những pháp thuật cao thâm huyền ảo đó, hắn cũng chỉ dùng một vài tháng ngắn ngủi là lĩnh ngộ được tới cảnh giới viên mãn. Phải biết rằng, lấy tu vi luyện khí, Trúc Cơ mà đi lĩnh ngộ những pháp thuật lục giai mà chỉ có tu sĩ Nguyên Anh, Hóa Thần mới có thể tu luyện là khó đến mức nào. Ôn Tình chính là một ví dụ, tiểu nha đầu thiên phú không tệ, ngộ tính cũng không phải phàm, nhưng vẫn phải dùng vài chục năm mới có thể đưa « Thái Hư Huyễn Linh kiếm quyết » mà Tần Thú truyền cho nàng tu luyện đến cảnh giới tiểu thành. Nhưng đó là còn dưới sự chỉ đạo tu luyện của Tần Thú. Bởi vì pháp thuật lục giai dính đến một chút lý giải về đại đạo, bình thường mà nói chỉ có tu sĩ bước vào Kim Đan, Nguyên Anh, có hiểu biết nhất định về đại đạo mới có thể tu luyện. Cho nên Ôn Tình có thể dùng tu vi Trúc Cơ, tu luyện môn kiếm thuật này đến cảnh giới này đã là rất lợi hại rồi. "A a a, sư phó đáng ghét, sư phó hư, ta không tin ta chém không được ngươi!" Ôn Tình sốt ruột, kiếm pháp cũng loạn, cuối cùng còn trực tiếp bỏ kiếm thuật, cầm đại bảo kiếm đuổi theo Tần Thú chém lung tung trên tầng mây. "Ối, Tiểu Tình Nhi, đây là con muốn xé xác vi sư ra thành tám mảnh hay sao, vi sư thật đau lòng nha." Tần Thú nâng ống tay áo, lau những giọt nước mắt không hề tồn tại. "A a a, sư phó đáng ghét, ngươi nói, ngươi có phải đã vận dụng tu vi Trúc Cơ cảnh trở lên không?" Ôn Tình gầm lên. Tần Thú liếc mắt, "Nếu như vậy mà có thể khiến ngươi dễ chịu chút thì cứ cho là như thế đi..." "A a a, ta chém, ta chém, ta bổ, ta bổ..." Ôn Tình phát điên, có chút dáng vẻ tiểu mẫu hổ. "Tỷ tỷ Tiểu Tình, cố lên!" Đại Mỹ huyễn hóa thành hình người, ngồi bên linh trì cổ vũ cho Ôn Tình. Cuối cùng, trận chiến này kết thúc khi Tần Thú chỉ bị kiếm quang quệt lên một vết xước nhỏ. "Sư phó, sao ngươi lợi hại thế!""Vì sao khi ở cùng cảnh, ta ngay cả góc áo của ngươi cũng không chạm được!" Ôn Tình chu miệng, bị đả kích sâu sắc."Bởi vì vi sư dung nhan phi phàm, lại soái ca nữa, ngay cả thiên đạo cũng vì ta mà bật hack." "Phụt!" Ôn Tình trực tiếp phun ra một ngụm máu già. "Hừ, sư phó đáng ghét, ngươi chắc chắn đã học lén pháp thuật lợi hại nào rồi, mau truyền cho ta!" Ôn Tình dữ tợn nói: "Còn cả thân pháp vừa rồi của ngươi, ta cũng muốn học.""Ngươi đó nha, tham thì thâm không biết sao?" Tần Thú xoa nhẹ mũi Ôn Tình."Không cần, ta cứ muốn học, sư phó, người truyền cho ta đi mà." Ôn Tình ôm lấy cánh tay Tần Thú làm nũng. Tần Thú chịu không được, "Được, được, được, vi sư sẽ truyền thụ hết cho con.""Thật đó! Cám ơn sư tôn!" Ôn Tình nhón chân lên muốn hôn Tần Thú một cái, bị Tần Thú đẩy ra. "Tránh ra, nước bọt dơ chết đi được." "Hừ, sư phó đáng ghét, sư phó hư, ngươi mới là người vô cùng dơ ấy ấy." Ôn Tình le lưỡi, quay người chạy đi, "Sư phó, hôm nay ta mới học được một món ăn, làm cho người ăn nha." "Tốt." Tần Thú nhìn bóng lưng vui vẻ của Ôn Tình cười cười. Tiểu nha đầu cũng đã trưởng thành rồi, thật giống như đã mấy đời rồi ấy. Không biết con bé bông nhà mình sau này lại bị tên tiểu tử thúi nào lừa mất, hừ. Tần Thú đi đến dưới mái hiên nằm xuống, nhìn những đám mây cuộn bay trên bầu trời, yên tĩnh chờ cơm. Một lát sau, Nhất Cam thở hồng hộc chạy tới."Sư phó, đại bảo đánh nga!" Nhất Cam mở miệng đã cáo trạng. Tần Thú nhướng mắt, nhìn Nhất Cam một cái, cái đầu vốn béo đã càng thêm mập sưng lên, mắt nhỏ cũng nhanh nhìn không thấy, bụng nhỏ cũng in một cái dấu chân gấu trúc đỏ rực. "... ..." Khóe miệng Tần Thú giật giật. Thằng nhóc này sao bị đánh thành như vậy? Đây là lần thảm nhất mà Nhất Cam gặp trên núi này phải không? Trước kia đều là Nhất Cam bắt nạt thỏ đen, dọa cá chép, không có chuyện gì còn dám gào lên với Tần Thú."Vì sao đại bảo lại đánh ngươi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận