Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 59: Tuần sơn

Sau khi ăn no nê, Nhất Cam để mắt tới cái nồi đen lớn kia. Tần Thú sao có thể chiều theo ý nàng, quả quyết cất giấu đi.
"Sư phụ, sư phụ, cho con cái nồi đen lớn kia đi mà?"
"Không được."
"Sư phụ, con van xin người."
"Không cho."
"Sư phụ, con giận đó ( ≧Д≦) "
"Bốp!"
"Đồ nhi bình tĩnh nào."
"Ô ô, sư phụ, con van xin người, cho con cái nồi đen lớn kia đi mà ๐°(৹˃̵﹏˂̵৹ )°๐ " Nhất Cam ôm lấy ống quần Tần Thú, nằm lăn lộn khóc lóc om sòm trên đất, tiếng khóc như quỷ sói tru.
Tần Thú xoa xoa mi tâm, nhức đầu không thôi, sớm biết vậy đã không đem cái nồi này lấy ra nấu.
"Đi đi đi, đừng làm phiền ta, chờ khi nào con đánh thắng đại bảo, vi sư sẽ đưa cái nồi này cho con."
"Kháng kháng, được!" Nhất Cam vỗ vỗ mông, liền chạy về phía rừng trúc, vừa chạy vừa hưng phấn hét lớn, "hống hống hống, đại bảo, mau ra đây đấu với ta này!"
......
Ánh trăng sáng tỏ. Tần Thú nằm bên cạnh ao gọi hồ cá ngắm trăng một hồi, liền trở về phòng tu luyện. Hôm nay Nhất Cam lại bị đại bảo đánh, chu cái miệng nhỏ trốn trong chăn hờn dỗi, trong đầu luôn có cái nồi đen lớn thần kỳ xoay tới xoay lui, xoay tới xoay lui.
"Ục ục"
Xoay vòng vòng, bụng Nhất Cam liền kêu lên.
Con nhóc này, thuộc dạng ăn hoài không đủ no.
Lúc nào cũng ăn, lúc nào cũng đói, lúc nào cũng muốn ăn… Két két!
Nhất Cam cuốn tròn trong ổ chăn nhỏ, rón rén chạy ra sân, ghé bên cạnh ao linh dưới cây dâu già, nhỏ giọng gọi.
"Đại Mỹ, Đại Mỹ, biến cho con ít cơm ăn thôi."
Lộp cộp! Lộp cộp!
Đại Mỹ nổi lên, hóa thành hình người, đứng bên cạnh ao linh, chống nạnh, kiêu ngạo nhìn Nhất Cam, "Hừ, ta dựa vào cái gì phải biến ra đồ cho ngươi ăn, trước kia ngươi còn muốn ăn thịt ta và muội muội mà."
"Đại Mỹ, con van xin mi mà, con đói lắm." Nhất Cam chớp đôi mắt nhỏ, đầy mong chờ, "Sau này con không bao giờ ăn mi và Tiểu Bàn nữa đâu."
"Thật sao?"
Đại Mỹ nhảy lên tảng đá lớn khắc ba chữ "Gọi hồ cá", chống nạnh, ngẩng đầu, dùng lỗ mũi nhìn xuống Nhất Cam, "Ngươi phải thề."
"Thề là gì?"
"Đó là giơ tay lên trời đảm bảo, sau này không được để ý đến ta và muội muội nữa."
"A a, con thề, sau này con không ăn mi với Tiểu Bàn nữa đâu." Nhất Cam nghiêm túc giơ bàn tay nhỏ lên, thề son sắt với trời. Nhìn ánh mắt kia, biết nàng nói thật.
"Được rồi, nể tình ngươi thành khẩn như vậy, ngươi van xin ta lần nữa đi, ta sẽ biến cho ngươi ăn."
"Con van xin mi."
"Ta là cá chép đại vương."
"Con van xin cá chép đại vương."
"Hừ hừ ( ̄︶ ̄) úm ma ni bát mê hồng, hướng tiên tổ hứa hẹn..." Đại Mỹ cầm viên bảo châu ước nguyện, một trận ánh sáng lóe lên, một bát cơm nóng hổi xuất hiện trước mắt Nhất Cam.
"Oa ——! Đại Mỹ, mi giỏi quá đi! !"
"Hừ hừ, đó là còn gì ( ̄ˇ ̄)/"
"Đại Mỹ, mi có thể biến thêm cho con một bát thịt kho tàu nữa không?"
"Không thành vấn đề." Đại Mỹ vung tay lên, mười phần hào khí, "Úm ma ni bát mê hồng, hướng tiên tổ hứa hẹn... ...."
"Ầm!"
Không gian rung chuyển, một bát thịt kho tàu thơm nức mũi xuất hiện trước mặt Nhất Cam.
"Oa! Oa! Oa!"
"Đại Mỹ, mi giỏi quá giỏi quá đi!" Nhất Cam ngưỡng mộ, Nhất Cam sùng bái, Nhất Cam chảy cả nước miếng.
"Đại Mỹ, con còn muốn thịt kho móng heo, sườn hấp, thịt dê nướng nữa…" Nhất Cam điên cuồng đòi, Đại Mỹ từng món thỏa mãn.
"Hừ, Nhất Cam, ngươi biết ta lợi hại chưa?"
"Biết rồi biết rồi, Đại Mỹ giỏi quá đi! Cơm mi biến ra cũng thơm quá à!!! " Nhất Cam vừa ăn vừa thật lòng khen Đại Mỹ.
Đại Mỹ nghe xong càng thêm đắc ý.
"Đại Mỹ, sau này mi còn sẽ biến cơm cho con ăn nữa không?"
"Chỉ cần sau này ngươi không bắt nạt thỏ đen, không ép ta và muội muội nữa, ta sẽ biến cho ngươi ăn."
"Ừ, con không có bắt nạt thỏ đen mà?" Nhất Cam gãi đầu, trong thế giới của nàng, nàng chỉ đang chơi đùa với thỏ đen thôi, ngoại trừ lúc ban đầu, nàng thực sự muốn ăn thịt thỏ.
"Ngươi bắt nạt." Đại Mỹ bĩu môi.
"Con......Con......"
"Ngươi mà nói ngươi không bắt nạt, ta sẽ không cho ngươi đồ ăn ngon đâu."
"Con...con..."
"Ngươi muốn nói gì?"
"Con có bắt nạt."
"Hừ hừ, như vậy còn được, bắt nạt thỏ đen là phải nhận, mẹ ta nói, làm sai là phải sửa, như vậy mới là một con cá chép tốt."
"Ừ, con biết rồi!" Nhất Cam hiểu hiểu không hiểu, điên cuồng gật đầu. Đại Mỹ nói đều đúng cả...
...
Sau đó năm tháng lại trở về yên bình, Tần Thú mỗi ngày đều tĩnh tâm tu luyện, cũng thường xuyên kiểm tra tình hình gần đây của Ôn Tình, xác định hắn còn sống khỏe mạnh.
Nhưng không thể không nói, dưới núi thực sự quá nguy hiểm.
Mỗi lần nhìn thấy những gì Ôn Tình trải qua, Tần Thú đều kinh tâm động phách.
Hôm nay thì bị yêu thú đuổi giết, ngày mai lại bị lũ người nào đó tính kế, hậu thiên còn sẽ tiến vào bí cảnh nào đó, thập tử nhất sinh......
Đáng nói là, Nhất Cam sống trên núi càng tự tại hơn.
Từ khi có nồi đen lớn và năng lực ước nguyện của Đại Mỹ, Nhất Cam cuối cùng không cần vác cái cuốc nhỏ đi làm việc nữa rồi.
Vì một bữa cơm và ngừng lại bữa cơm, Nhất Cam và Đại Mỹ trở thành bạn bè tốt nhất.
Lại vì thường xuyên đánh nhau với đại bảo, đánh tới đánh lui lại trở thành "bạn thân thiết", đại bảo dạy Nhất Cam leo cây trúc, Nhất Cam dạy đại bảo kỹ xảo dùng bụng nhỏ húc.
Hai đứa còn thường xuyên leo lên đỉnh cây trúc, vai sát cánh nhau, thi nhau gặm măng, xem ai gặm nhanh hơn.
Nếu bàn về khoản ăn, tuy đại bảo cũng rất giỏi, nhưng vẫn còn kém Nhất Cam tỷ cường hãn nhiều.
Cứ như vậy, thời gian Tần Thú bế quan, Nhất Cam nghiễm nhiên trở thành đứa trẻ sống phóng khoáng nhất trên đỉnh núi.
Mỗi ngày muốn ăn có ăn, muốn chơi có chơi.
Đôi khi còn mang theo Đại Mỹ và thỏ đen đi tuần sơn, đảo ổ ong mật, trộm lợn con, tìm mấy con sông nhỏ bắt tôm, mò cá, đi sớm về muộn, mỗi ngày đều chơi quên trời đất.
"Đại Mỹ, thỏ đen, chúng ta đi tuần sơn nào!" Một ngày nọ, Nhất Cam lại rời giường sớm, vác một cây lang nha bổng, gọi Đại Mỹ và thỏ đen.
Lang nha bổng là một món pháp khí, Tần Thú cho, có nhiều dã thú, Tần Thú cho nàng dùng phòng thân. Nhất Cam dùng cũng rất quen tay, bằng tu vi Luyện Khí cảnh của mình, cùng một thân sức lực kinh khủng tới cực đoan, gặp dã thú hung dữ nào, cũng chỉ là một gậy.
"Ta đến đây!" Đại Mỹ hóa thành hình người chạy tới, đồng thời gọi thêm tiếng thỏ đen.
"Chi chi —— chi chi —— (tới rồi, tới rồi) "
Thỏ đen đang nâng tảng đá, trong nháy mắt tung bay tảng đá lớn trên đầu, bên hông cài cái rìu khai sơn dùng để đốn củi, đầy sức sống chạy tới, đầu lưỡi hưng phấn vung lên một tràng dài. Đi tuần sơn cùng Đại Mỹ và Nhất Cam thực sự rất thú vị. Mỗi ngày đều có thể tìm thấy rất nhiều thứ vui và kỳ quái.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ta cũng muốn đi!" Bên trong ao gọi hồ cá, Tiểu Bàn liều mạng nhảy nhót.
Đại Mỹ quay lại an ủi: "Muội muội, muội vẫn là con cá, không thể rời nước lâu được, ngoan, đợi muội tu luyện hóa hình, tỷ tỷ sẽ dẫn muội đi chơi nha!"
Vừa nói, Đại Mỹ vui vẻ cùng Nhất Cam và thỏ đen đi tuần sơn.
Để lại Tiểu Bàn ở trong ao cá gào khóc ngưỡng mộ.
"Đại vương gọi ta đi tuần sơn lặc……"
Bạn cần đăng nhập để bình luận