Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 154: Chiến sủng: U Minh Bạch Hổ!

Chương 154: Chiến sủng: U Minh Bạch Hổ! Lại qua một năm, kiếm ý của Nam Cung Lưu Ly thuận lợi đột phá đến hậu kỳ. Trên Ô Quy sơn, ánh sáng Lưu Ly liên miên lấp lánh, đó là kiếm khí duy nhất thuộc về Nam Cung Lưu Ly. "Đa tạ tiền bối." Nam Cung Lưu Ly chắp tay. "Khách khí cái gì, chúng ta sớm muộn gì là người một nhà." Tần Thú nằm trên ghế trúc, thảnh thơi đung đưa. Nam Cung Lưu Ly do dự một chút, nói: "Tiền bối, kỳ thực ta cố ý chạy trốn đến đây, ta biết, có lẽ chỉ có tiền bối mới có thể cứu được ta, nên mới dùng hạ sách này, dẫn cái tên Lục Dục Yêu Hoàng đến, mong tiền bối thứ tội." "Ừ." Tần Thú nhẹ gật đầu, không có biểu lộ gì nhiều. "Tiền bối ngươi không để ý sao?" "Để ý thì ngươi có cho ta chơi miễn phí không?" "? ? ? ?" Nam Cung Lưu Ly hết nói. Người tốt xấu gì cũng là ẩn thế cao nhân, tuyệt đỉnh đại năng, sao cứ thích chơi miễn phí thế nhỉ? Trong lúc nhất thời, Nam Cung Lưu Ly không muốn nói gì. Ầm ầm! Đúng lúc này, sâu trong Đại Hoang bỗng nhiên rung chuyển một cái. Tần Thú hoảng sợ trong nháy mắt nhảy dựng lên. Bất quá lập tức lại kịp phản ứng, mình trốn trên núi này là vô địch, không cần sợ hãi. Nam Cung Lưu Ly thấy dáng vẻ của Tần Thú, không khỏi khóe miệng giật giật một cái. Biểu hiện vừa rồi hắn sợ hãi là thật đấy à.... "Rống!" Một tiếng thú rống vang trời lở đất. Sâu trong Đại Hoang, một tòa động phủ nổ tung, bóng tối bao trùm thiên địa, vô tận khí tức U Minh tàn phá bừa bãi nhân gian. Tần Thú thần thức nhìn về phía xa, thấy một con cự hổ trắng cao mấy ngàn trượng đứng sừng sững giữa trời đất, ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét. "Ha ha ha, A ha ha ha... ." "500 năm, bản hoàng rốt cuộc đột phá đến Hóa Thần cảnh!" "Yêu thú Đại Hoang nghe đây, mau đến thần phục với bản hoàng đi, bản hoàng sẽ dẫn dắt các ngươi chinh chiến nhân gian." "Kẻ nào không thần phục, g·iết không tha!" Rống! Rống! Rống! Cự hổ gào thét. Sâu trong Đại Hoang, ức vạn yêu thú nằm rạp trên mặt đất, cảm nhận được luồng uy áp từ sâu trong huyết mạch, run rẩy. ? ? ? ? Tần Thú ngẩn người, quay đầu nhìn Nam Cung Lưu Ly. "Hóa Thần một tầng, bây giờ đều phách lối thế này sao?" Nam Cung Lưu Ly lắc đầu, "Không biết a, ta cũng không biết tại sao nó lại phách lối như vậy." "Bất quá tiền bối, nếu Hóa Thần cảnh mà cũng không được phách lối, vậy cảnh giới nào mới được phách lối đây?" Nam Cung Lưu Ly hỏi lại, khiến Tần Thú ngẩn ra. Ở Vân Châu nơi Động Hư không ra này, nàng nói nghe có vẻ rất hợp lý a. « Kiểm tra thấy thượng cổ hung thú huyết mạch... » « U Minh Bạch Hổ, Hóa Thần một tầng, trong cơ thể ẩn chứa một tia huyết mạch của một trong thập đại hung thú thượng cổ là Cùng Kỳ... Nhắc nhở: Ký chủ có thể thu phục nó làm chiến sủng, phần thưởng một viên huyết mạch đan, một bộ Cùng Kỳ bảo thuật » "U Minh Bạch Hổ!" Tần Thú lẩm bẩm. Con lão hổ kia trông rất hung dữ, so với Đại Bảo và song dực ngân sư còn uy phong hơn nhiều. Nếu mà cưỡi ra ngoài thì chắc chắn rất ngầu.... "Rống!" "Chúng yêu nghe lệnh, trước hết cho bản hoàng tiêu diệt toàn bộ Nhân tộc ở biên giới Đại Hoang, bản hoàng ghét nhất lũ nhân tộc, một đám chủng tộc đê tiện không xứng tồn tại, yêu tộc ta mới là chúa tể của thiên địa này." U Minh Bạch Hổ đứng trên đỉnh dãy núi, gầm thét về phía kiếp vân trên đầu. Ba ngày sau, đợi đến khi nó độ kiếp xong, đang đắc ý vui sướng thì bỗng nhiên một cái bàn tay khổng lồ màu vàng che trời từ trên trời giáng xuống. Ầm ầm! Bàn tay khổng lồ đè sập cả trời đất, trực tiếp đập U Minh Bạch Hổ vào bên trong dãy núi. Sơn mạch sụp đổ, đại địa rung chuyển, U Minh Bạch Hổ phát ra tiếng gào thét yếu ớt. Sau đó, bàn tay khổng lồ trực tiếp bóp lấy gáy con lão hổ, như bắt gà con mà đem nó lôi về trên núi. "Ôi! Con mèo con này vẫn còn đáng yêu đấy chứ!" Trên Ô Quy sơn, Tần Thú túm lấy một con tiểu lão hổ trắng như tuyết to bằng cái đầu người, trên dưới đánh giá nó. "Ngươi có biết lúc nãy ngươi biến lớn như vậy, hung dữ như thế, suýt chút nữa dọa chết ta, biết không?" "Rống!" "Bản hoàng không phải mèo con, bản hoàng là huyết mạch U Minh Bạch Hổ tộc vĩ đại!" U Minh Bạch Hổ gào thét. Bốp! Tần Thú một cái tát giáng xuống. "Ngươi một con tiểu yêu thú Hóa Thần một tầng, phách lối cái nỗi gì? Hả!" "A a a, hỗn đản, nhân loại, ngươi dám đánh bản hoàng, ta là huyết mạch U Minh Bạch Hổ tộc vĩ đại đấy!" U Minh Bạch Hổ nhe răng trợn mắt với Tần Thú. Con tiểu lão hổ này rất hung hãn. Tần Thú thấy vậy thì bật cười. Thế là, bốp một tiếng, lại tặng nó một cái tát. "Ôi, ngươi vẫn còn hung sao!" "Ngao ô" Bốp! Tần Thú lại cho nó một cái vào mặt. "Gào tổ tông ngươi, gào thử nữa xem!" "Ngao ô" Bốp! Bốp! "Ngao ô, ngao ô" Bốp! Bốp! Bốp! "Ngao ô, ngao ô, ngao ô" "Hắc, ngươi còn lì đúng không." Tần Thú cười hắc hắc, xắn tay áo lên. U Minh Bạch Hổ kêu một tiếng, hắn liền cho một cái tát, kêu một tiếng, liền ăn một cái. Tiểu lão hổ ngạo kiều trước sau vẫn không chịu cúi đầu. Trong lúc nhất thời, hai bên lâm vào bế tắc. Nam Cung Lưu Ly thấy vậy, thật sự là không chịu nổi nữa. "Tiền bối, ngài chán lắm sao?" Tần Thú ngẩng lên, "Chán chứ, nếu không ta đánh nó làm gì?" Nam Cung Lưu Ly: "... ." "Ngao ô, ngao ô, ngao ô..." "Nhân loại, có giỏi thì thả bản hoàng ra, chúng ta đơn đấu!" Khuôn mặt nhỏ của U Minh Bạch Hổ lúc lắc, gào lên đầy phách lối. "Được thôi." Tần Thú thả nó ra. "Rống!" U Minh Bạch Hổ gầm lên một tiếng, liền muốn biến lớn. Bốp! Bị Tần Thú một bàn tay đập xuống đất, rồi ấn khuôn mặt nhỏ của nó, lúc lắc trái một cái, phải một cái. "Rống, nhân loại, ngươi đang vũ nhục bản hoàng!" "Ôi, bây giờ mới biết hả!" Tần Thú cười một tiếng. "Đến đây, chúng ta ký kết khế ước, sau này ngươi là chiến sủng của ta." Tần Thú bóp cổ tiểu lão hổ ôm lên. "Không cần, bản hoàng là huyết mạch cao quý của U Minh Bạch Hổ tộc, làm sao có thể kết khế ước với ngươi một đám nhân loại, còn là chiến sủng khế ước cấp thấp nhất." U Minh Bạch Hổ giãy giụa, nhưng làm sao được, tu vi đã bị Tần Thú phong tỏa, chỉ có thể quơ quào tứ chi giữa không trung một cách vô vọng. "Hắc hắc, cái này không phải do ngươi quyết định." Tần Thú hai tay kết ấn, trên đầu và dưới chân đồng thời xuất hiện một tòa đại trận màu vàng. Phụt phụt! Sau đó, Tần Thú biến ra một thanh đại đao, trực tiếp đâm vào bụng U Minh Bạch Hổ. Dao trắng đâm vào dao đỏ rút ra, khung cảnh vô cùng máu me. Tóc! Tóc! Máu như suối phun trào, tuôn ra không ngừng. ? ? ? ? ? U Minh Bạch Hổ ngẩn ra, ngừng giãy giụa, hai con mắt nhỏ mờ mịt nhìn chằm chằm Tần Thú. "Ngươi đang làm gì vậy?" "Ký kết khế ước đó." "Đại ca, ký kết khế ước chỉ cần một giọt tinh huyết là đủ rồi, ngài đang làm cái quái gì vậy!!" "Ta biết chứ, đó là tiện thể lấy chút máu của ngươi thôi, có vấn đề gì sao?" Tần Thú vô tư nháy mắt, chợt thu hồi đại đao, lấy ra một thanh tiểu đao, nhẹ nhàng vạch trên ngón út. "Ây da, đau quá...."
Bạn cần đăng nhập để bình luận