Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 232: Ngự hoa viên đại tên vở kịch, diễn kịch giới lão hí cốt Nhất Cam tỷ

Chương 232: Đại tiệc kịch tại ngự hoa viên, Nhất Cam tỷ lão làng trong giới diễn xuất Địa điểm: Hoàng thành, ngự hoa viên.
Hôm nay trời trong, gió nhẹ mây trôi.
Nhất Cam cùng mấy người bạn nhỏ, đang ra sức biểu diễn vở kịch "Hoa Sơn Luận Kiếm" trong ngự hoa viên.
Nhất Cam đóng vai Tây độc Âu Dương Phong, bụng nhỏ úp sấp trên mặt đất, phồng má, oa oa kêu to xông về phía trước, thi triển "cóc thần công" do chính mình sáng tạo.
Đại Mỹ, Tiểu Bàn, Hắc Thố, cùng với U Minh Tiểu Bạch Hổ mới gia nhập liên thủ đối kháng Nhất Cam, trên mặt ai nấy đều có biểu cảm phong phú, rất có kiểu mỗi người diễn một kiểu.
Cuối cùng, Nhất Cam với tư cách phản diện lớn trong kịch bản, một con cóc lớn thiên mệnh bị vận xui đeo bám, đương nhiên giành chiến thắng, chỉ thấy cái bụng nhỏ uy phong của nàng từng bước từng bước húc văng mấy người ra, ngã xuống đất.
"Hô hô ha ha...."
Nhất Cam xoa cái bụng mập nhỏ đắc ý cười lớn.
Nơi xa có một gốc cây liễu vàng, dưới tán cây đặt bốn chiếc ghế, Trương Đoan, Ôn Tình, Trường Sinh, Tiêu Huyền lần lượt ngồi lên.
"Oa! Tiểu sư muội ngươi lợi hại thật!"
Ôn Tình vui vẻ vỗ tay nhỏ.
Đồng thời liếc nhìn Trương Đoan.
Trương Đoan ngầm hiểu, hắng giọng, vỗ tay ba ba ba, hét lớn vang dội như sấm: "Trời ơi! Tiểu sư muội, ngươi quá lợi hại rồi!"
"Hô hô ha ha ha..."
Nhất Cam thấy vậy, lập tức cười lớn hơn.
Chạy tới kéo tay Ôn Tình nói: "Sư tỷ, tỷ đóng Tiểu Long Nữ, sư tỷ phu đóng Dương Quá, muội đóng Kim Luân pháp vương có được không?"
"Hả? Muội không biết mà?"
"Không sao, sư tỷ cứ đóng đi, muội dạy cho tỷ."
Nhất Cam nắm tay Ôn Tình và Trương Đoan, kéo ra sân rộng, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc giảng giải về vở kịch.
"Sư tỷ, Dương Quá và Tiểu Long Nữ yêu nhau, bọn họ muốn đến Tương Dương tìm Quách bá bá, nhưng trên đường lại gặp đại phản phái Kim Luân pháp vương. Sư tỷ, muội chính là Kim Luân pháp vương, muội lát nữa sẽ cướp tỷ về nhà sinh Tể Tể. Dương Quá vì cứu tỷ, bị muội chém đứt một cánh tay, sau đó muội đá hắn xuống vách núi, nhưng hắn không chết, lại gặp một con đại bàng, học được thần công, người trong giang hồ gọi là "Đại hiệp cụt tay", sau đó hắn tìm muội báo thù, kết quả phát hiện ra là bọn mình đã sinh rất nhiều Tể Tể rồi..."
Nhất Cam nhíu mày giảng rất chân thành.
Sợ tư tưởng của mình quá sâu sắc, sư tỷ sẽ không hiểu.
Thực tế, Ôn Tình đã nghe muốn tê cả người.
Chuyện này là cái gì thế này....
Nhưng thấy tiểu sư muội đang hào hứng, Ôn Tình đành cố gắng phối hợp theo.
"Sư tỷ tỷ hiểu chưa?"
Nhất Cam chớp mắt hỏi.
"Hiểu rồi."
Ôn Tình khuôn mặt nhỏ nghiêm lại, nghiêm túc gật đầu.
"Hoắc hoắc hoắc, sư tỷ muội lợi hại chưa, vụng trộm nói cho tỷ biết nha, đây là sư phụ viết kịch bản, nhưng muội còn sửa lại một chút đấy, hắc hắc hắc..."
Nhất Cam đắc ý cười.
Ôn Tình: "......" Chỉ với trí thông minh này của ngươi còn dám sửa kịch bản...
"Sư tỷ, muội núp kỹ đây, tỷ chuẩn bị xong chưa?"
Một lát sau, Nhất Cam vác trên lưng bánh xe lớn Tần Thú tự chế cho mình, cộc cộc chạy ra bụi hoa phía xa ngồi xổm xuống, chỉ để lộ ra một đôi mắt nhỏ gian xảo quét xung quanh.
"Chuẩn bị xong!"
Ôn Tình đáp lại.
Tay trắng nhẹ nhàng giơ lên, hoa bay đầy trời, ngưng tụ thành hai chiếc cánh hoa cưỡi dưới hông, cùng Trương Đoan tay trong tay từ một bên của ngự hoa viên lao tới.
"Quá nhi, chúng ta khi nào đến Tương Dương?"
"Cô cô, nhanh thôi."
"Quá nhi, nhanh là bao nhanh?"
"Cô cô, nhanh là rất nhanh."
"Quá nhi, nhanh là rất nhanh đó là bao nhanh?"
"Cô cô, nhanh..."
"Hô hô ha ha...."
Trong lúc hai người nói chuyện, một bóng người mập mạp từ trên trời rơi xuống, chặn trước mặt hai người.
Một màn kịch "Cảm động rơi nước mắt" cứ như vậy chậm rãi được kéo màn...
Dưới bóng cây liễu vàng, Tiêu Huyền và Trường Sinh người nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó rất ăn ý đứng dậy, đi về phía xa, vừa nói chuyện vừa ngắm hoa.
"Trường Sinh sư huynh, ta cảm thấy cái này cái này cái này..."
"Tiểu sư đệ, ta cảm thấy đúng đúng đúng..."
"Được!"
Dưới gốc cây liễu, Tiểu Bàn và đám bạn nhỏ ngồi xổm thành hàng, hai tay ôm mặt, hết sức chăm chú theo dõi màn trình diễn đặc sắc giữa sân, thỉnh thoảng còn vỗ tay nhỏ hăng say.
"Hắc Thố, ngươi xem, ta cảm thấy Nhất Cam diễn không hay..." Tiểu Bàn nói.
"Ừ, ta cũng thấy Nhất Cam diễn không hay, không có khí phách của kẻ phản diện, nên để ông thỏ ta diễn mới đúng..."
"Ngao ô, bản hoàng mới là đại phản diện trời sinh!"
Dưới gốc cây liễu, mọi người đột nhiên tranh cãi ỏm tỏi.
Vốn Trương Đoan đầu óc "ngu si" không xoay chuyển kịp, vở kịch dở dở ương ương diễn gần nửa canh giờ mới coi như kết thúc viên mãn.
Trong lúc đó Tiêu Huyền và Trường Sinh mấy lần quay lại, lại lặng lẽ quay đi, đi thêm một vòng nữa.
"Ai, sư tỷ phu, đầu óc tỷ đúng là quá đần."
Nhất Cam thở dài, mắt nhỏ có chút thương hại nhìn Trương Đoan.
"Một vở kịch đơn giản như vậy, ngay cả Tiểu Bàn nghe hai lần cũng hiểu, mà tỷ diễn đi diễn lại vẫn không đúng."
Trương Đoan không phục, bĩu môi nói: "Ôn tỷ tỷ là phu nhân của ta, sao có thể bị phản diện cướp đi chứ..."
"Hừ, tỷ còn dám cãi!"
Nhất Cam khoanh tay, giận dữ quát lớn: "Tỷ đã đần như vậy, lần sau muội sẽ không mang tỷ theo chơi nữa."
"Đúng đấy đúng đấy, lần sau không mang theo hắn chơi, sư tỷ cùng muội chơi nha." Ôn Tình nắm lấy má phúng phính của Nhất Cam, cười ha hả nói.
"Nga nga nga, sư tỷ tỷ tốt nhất!"
Nhất Cam chui đầu vào lòng Ôn Tình, cười hì hì nói: "Sư tỷ, tỷ thông minh lắm nha, nghe một lần là hiểu rồi, muội thấy, tỷ là người thông minh nhất ở trên núi của chúng ta, ngoài sư phụ và muội ra."
"Ha ha ha, thật hả?"
Ôn Tình ôm đầu Nhất Cam trong lòng lắc qua lắc lại.
"Ừm."
Nhất Cam gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, cũng lắc lư theo: "Sư phụ viết kịch bản, là người thông minh nhất, muội sửa kịch bản, là người thông minh thứ hai, tỷ nghe một lần là diễn được, mặc dù diễn chưa tốt lắm, nhưng cũng rất thông minh. Ít nhất là thông minh hơn Hắc Thố bọn họ nhiều. Còn có Tiểu Bàn, diễn kịch ngoài trợn mắt ra thì không biết cái gì, muội dạy nhiều lần rồi, mà nàng vẫn không học được. Còn nói muội diễn không đúng. Hừ hừ, muội liếc mắt là biết ngay Tiểu Bàn đang ghen tị với muội mà, hắc hắc hắc, sư tỷ muội thông minh chưa?"
Nhất Cam đắc ý khoe khoang.
Rất có dáng vẻ chỉ điểm giang sơn trong giới diễn xuất.
"Oa! Nhất Cam ngươi còn biết dạy kịch nữa hả?"
"Hừ hừ, đương nhiên." (▰˘◡˘▰ ) "Thật không ngờ, Nhất Cam ngươi bây giờ không những biết đọc biết viết, đầu óc lại còn thông minh như vậy, ngay cả sư tỷ cũng sắp không bằng ngươi rồi."
"Ha ha, không có không có đâu, thực ra trong lòng muội, sư tỷ tỷ mới là người thông minh nhất."
"Ui da, Nhất Cam của chúng ta lại còn biết khiêm tốn!"
Đôi mắt Ôn Tình sáng lên, cưng chiều xoa đầu Nhất Cam.
"Đó là...." Nhất Cam vốn khiêm tốn bỗng nhiên lại không khiêm tốn nữa, ngẩng cao đầu, khóe miệng không tự giác cong lên.
"Sư phụ từng nói, khiêm tốn giúp người tiến bộ."
"À, ngươi còn hiểu câu "khiêm tốn giúp người tiến bộ" à?"
"Đó là, câu nói đó sư phụ ông lão chỉ cầm cây roi nhỏ đánh lòng bàn tay muội năm lần, à không, ba lần là muội nhớ rồi." Nhất Cam rất đắc ý, mắt nhỏ híp lại.
Ôn Tình biết, đây là tiểu sư muội muốn được mình khen ngợi thì sẽ biểu hiện như vậy.
"Tốt tốt tốt, ngươi lợi hại." Ôn Tình che miệng cười khẽ.
Ký ức chợt như quay về lúc Nhất Cam mới lên núi, ngày nào ngoài la hét đòi ăn ra thì không biết gì, còn ngang bướng nữa, có mấy lần suýt chút nữa bóp chết Tiểu Bàn và Hắc Thố cho vào nồi, may mà sư phụ ngăn cản, thêm cả việc đe dọa nàng mà còn như vậy sẽ không cho ăn cơm nữa, nàng mới thôi.
Còn nhớ lúc đầu, mình vì dạy nàng biết chữ mà đầu sắp phát sầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận