Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 256: Hắc hắc hắc. . .

Chương 256: Hắc hắc hắc... Tà linh đạo nhân đi, đi rất thanh thản... Đầy trời thuật pháp công thân, lại bị Tru Tiên kiếm khí một kiếm chém đầu, còn sót lại một sợi tàn hồn muốn bỏ chạy, kết quả bị một đóa Hồng Liên bao lấy, nghiệp hỏa thiêu rụi."Ai nha, đáng lẽ nên giữ nguyên thần của hắn lại luyện đan." Tần Thú ảo não một tiếng. "Ngọa Tào! Thì ra sư tôn ta đánh nhau mạnh như vậy sao!" "Đơn giản quá kinh khủng, đập chết tốt a!" "Hợp Thể cảnh nói gọt là gọt..." Tiêu Huyền trợn tròn mắt, trong lòng kích động không thôi. Ổn thỏa rồi, có sư tôn trâu bò như vậy, sau này mình có thể càng chơi tới bến một chút. "Đi thôi, về núi." Tần Thú dẫn theo Tiêu Huyền đang hấp hối định rời đi. Cung Ngọc Uyển ngây người tại chỗ, "Ngươi không giết ta?" Tần Thú quay đầu, "À đúng, còn một con cá lọt lưới, vậy thì tiện tay giết luôn." Cung Ngọc Uyển: ? ? ? Tiêu Huyền yếu ớt ngăn cản, "Ấy, sư phụ, dáng người này, gương mặt này, trực tiếp giết có phải hơi phung phí của trời không ạ?" Tần Thú nhìn về phía Tiêu Huyền. Tiêu Huyền cũng nhìn về phía Tần Thú. Hai thầy trò nhún vai, "Hắc hắc hắc" cười gian. Một bên Cung Ngọc Uyển: ? ? ? ? ? Bà đây chỉ lỡ miệng hỏi một chút thôi mà. Bốp! Một tiếng đập vào đầu vang lên, Tiêu Huyền ôm đầu rên rỉ. "Tên nghịch đồ nhà ngươi, không lo tu luyện, suốt ngày trong đầu toàn nghĩ cái gì hả? Hả?" Tần Thú chỉ vào Tiêu Huyền giận mắng, "Ngươi nói xem, khi nào tư tưởng của ngươi mới được như vi sư, trong sáng, thuần khiết, lương thiện... " Tiêu Huyền: ... Cung Ngọc Uyển: Vị tiền bối này không chỉ đẹp trai, làm người cũng rất chính phái, tuyệt không có dáng vẻ cầm thú. "Thôi cô nương, cô đi đi." Cuối cùng, Tần Thú vẫn là phất phất tay, thả nàng rời đi. Cung Ngọc Uyển sững sờ tại chỗ, không ngờ hắn lại thật sự thả mình. "Đa tạ tiền bối ân không giết." Cung Ngọc Uyển cúi đầu thi lễ một cái, sau đó có chút xấu hổ nói: "Vậy... có thể nhờ tiền bối giúp khử trừ tà linh khóa trên người ta không?" "Hắc, người này còn dám đưa ra yêu cầu!" Tần Thú ánh mắt nheo lại, tay giơ lên. Cung Ngọc Uyển thấy thế, mí mắt giật lên, vội vàng cúi đầu, "Tiền bối, vãn bối biết sai, không dám làm phiền ngài đại giá, vãn bối xin phép rời đi." "A." Tần Thú bật cười một tiếng, vẫn là vung ra một đạo kiếm khí, cắt đứt tà linh khóa trên người nàng. Cung Ngọc Uyển: ? ? ? Ngài vừa nãy thật là hù người đấy. "Đa tạ tiền bối." Cung Ngọc Uyển cung kính thi lễ, sau đó quay người, quả quyết rời đi, không dám ở lâu. "Sư tôn, nàng là đồ nhi của tà linh đạo nhân, sao không giết nàng trừ hậu họa?" Tiêu Huyền nhìn theo bóng dáng rời đi, ánh mắt nheo lại. Trong tu tiên giới, tối kỵ nhân từ nương tay, nhổ cỏ không trừ gốc, gió xuân thổi lại mọc. "Yên tâm đi, nàng sẽ không tìm đến làm phiền ngươi." Tần Thú dẫn theo Tiêu Huyền trở lại trên núi, cho hắn ăn một viên đan dược, sau đó tiện tay ném xuống đất một cái. "Ngươi cứ ở đây khôi phục đi." Tần Thú nói một tiếng, liền hướng phòng trúc đi đến. Nằm trên mặt đất Tiêu Huyền: ... Ngài thật sự là thân sư tôn của ta ai! Tiêu Huyền mặt sát đất, ngọ nguậy cái mông ngồi dậy, bắt đầu luyện hóa hấp thụ dược lực trong người. "Kiệt kiệt kiệt.... Lão a di, ta trở về rồi đây, chúng ta cùng nhau xấu hổ a." Tần Thú xoa xoa tay nhỏ, cười tủm tỉm đi vào khuê phòng của Nam Cung Lưu Ly. "Ai nha, ngươi mới đi có một ngày thôi mà." "Haizz, một ngày không gặp như ba năm, nào, để chúng ta đại chiến ba thu." . . . . Ban đêm, trăng sao thưa thớt. Mặt chính diện hoàng cung, Khánh Vân điện. Trương Đoan thổi tắt ngọn nến, đang chuẩn bị đi ngủ, bỗng nhiên ngoài điện vang lên một tràng tiếng gõ cửa. Cùng lúc đó, một giọng nói non nớt vang lên. "Sư tỷ, Nhất Cam có ở đây không? Nhất Cam tới rồi!" "Nhất Cam vào đi." Một tiếng cọt kẹt, cửa phòng bị đẩy ra, một tiểu mập mạp, trên thân quấn một tấm chăn nhỏ, như cái nắm cộc cộc cộc chạy vào. Sau đó mạnh mẽ chui vào trong chăn của Ôn Tình, trừng mắt nhìn hỏi: "Sư tỷ, Nhất Cam lại đến ngủ chung với tỷ a, tỷ vui không?" "Vui chứ nha." Ôn Tình cười đáp lại. Còn Trương Đoan thì muốn khóc. Mười năm, ròng rã mười năm a! Mỗi lần ban đêm, tiểu sư muội đều sẽ canh giờ tới, đòi ngủ cùng Ôn tỷ tỷ. Ô ô ô, các ngươi có biết mười năm nay ta đến đây là vì cái gì không... "A? Sư tỷ phu, sao huynh còn chưa đi a?" Nhất Cam ngẩng đầu, nháy mắt nhỏ nói: "Hay huynh muốn đi tìm Đại Bảo ngủ, trên người Đại Bảo nhiều thịt, ấm lắm, sư phụ Nhất Cam thích ôm Đại Bảo ngủ đó." "Ôn tỷ tỷ..." Trương Đoan ủy khuất kêu lên một tiếng. "..." Ôn Tình che miệng bật cười, phất phất tay, "Đúng đó, sao ngươi còn chưa đi vậy, mau đi tìm Đại Bảo ngủ đi." "A..." Trương Đoan ngửa mặt lên trời than một tiếng, yên lặng rời khỏi cung điện. "Sư tỷ, sư tỷ, Nhất Cam kể chuyện cho tỷ nghe, hôm qua Nhất Cam kể đến đâu rồi?" Nhất Cam rúc vào trong chăn, đung đưa đôi chân mập, tay nhỏ chống cằm nhìn sư tỷ. Nhất Cam thích nghe sư tỷ kể chuyện, cũng thích nghe Trương Đoan kể chuyện, nhưng bây giờ nàng càng thích tự kể chuyện, kể lại những câu chuyện sư phụ đã kể cho nàng nghe. Nàng nói, trước kia sư tỷ luôn kể chuyện dỗ nàng đi ngủ, bây giờ nàng cũng muốn kể chuyện dỗ sư tỷ ngủ. Mà mỗi lần như vậy, Ôn Tình đều sẽ vỗ tay, khen Nhất Cam kể chuyện hay quá. Nhất Cam cũng hầu như sẽ ở trong từng tràng khen ngợi đó mà lạc mất mình, càng kể càng hưng phấn, chỉ là kể kể, nàng luôn là người ngủ trước. Chỉ là đêm nay, Tiểu Bàn Đôn luôn ngủ rất ngon, vậy mà lại trằn trọc, không ngủ được. Thế là xoay người, nhào vào người Ôn Tình, ngượng ngùng nói: "Sư tỷ, Nhất Cam nhớ sư phụ, Nhất Cam muốn về nhà, Nhất Cam đột nhiên cảm thấy, hôm nay Nhất Cam nên theo sư phụ cùng về nhà." "Nhất Cam ngoan, con ở thêm một thời gian nữa, chờ sang năm mùa xuân, sư tỷ sẽ đưa con về nhé." Ôn Tình ôn nhu vuốt ve đầu nhỏ của Nhất Cam nói. "Dạ... dạ được." Nhất Cam nhẹ gật đầu, rúc vào trong chăn hô hấp thiu thiu đi ngủ. Ôn Tình nghiêng người, đắp kín chăn cho nàng, sau đó sờ lấy bụng nhỏ bị gồ lên làm cho tấm chăn nhô cao, khẽ phì cười một tiếng. . . . . . Ban đêm, sao trời đầy trời. Vị hoàng đế trẻ tuổi của Hoàng thành này, phê duyệt xong tấu chương, đứng trước cửa sổ, nhìn vầng minh nguyệt trên trời. Trên người hắn có từng tia từng tia ma khí tán loạn, nhưng rất nhanh lại bị chế ngự. Lúc này, sau lưng hắn xuất hiện một đám bóng tối vặn vẹo. "Bẩm bệ hạ, phản quân ở biên giới đã rút lui, lần này thông đồng với tặc ngoài là Ninh Xuyên vương phủ phản tặc đã bị bắt toàn bộ, chờ đợi bệ hạ xử lý." "Giết hết đi." Trương Đoan xoa xoa mi tâm nói. "Vâng, bệ hạ, thuộc hạ còn một việc bẩm báo." "Nói." "Theo tin tức đáng tin truyền đến, Bí cảnh Khởi Nguyên ở Trung Thổ Thần Châu sắp mở ra, mà theo lời đồn, con đường Đăng Tiên đời này cũng sắp mở ra, địa điểm mở ra ngay tại trong bí cảnh Khởi Nguyên." "Đăng Tiên đường sao?" Trương Đoan lẩm bẩm một tiếng, "Biết rồi, ngươi lui xuống đi." "Dạ." Bóng tối thối lui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận