Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 141: Hoàng Tuyền lão ma đi. . . ! Chín phần no bụng!

Chương 141: Hoàng Tuyền lão ma đi. . . ! Chín phần no bụng!
Hoàng Tuyền lão ma đi rồi, đi rất thanh thản...
Nguyên nhân gây ra là như thế này.
Đại Bảo nghe thấy Nhất Cam kêu gọi, liền hấp tấp xông vào trong màn sương mù ma quái, khoảng cách gần, mắt lớn trừng mắt nhỏ với Hoàng Tuyền lão ma.
Mặt hai người gần như dính sát vào nhau.
"Đó là cái thứ gì?" Hoàng Tuyền lão ma không khỏi lùi về sau một bước, vừa thốt ra một câu thì đầu đã bị một cái tát nhỏ của Đại Bảo đánh bay, giữa không trung nổ tung thành một đám huyết vụ.
Linh hồn hắn muốn bỏ chạy, bị Đại Bảo tóm gọn nhét vào trong miệng, răng rắc răng rắc nhai nuốt.
=͟͟͞͞=͟͟͞͞(●⁰ꈊ⁰● ||| ) "Ngọa Tào! ! !"
"Ăn. . . . Ăn rồi! ! !"
"Đường đường cự phách ma đạo, Hóa Thần ba tầng tuyệt đỉnh đại năng, cứ như vậy bị một kẻ không rõ lai lịch. . . Ách. . . . Đó là cái thứ gì vậy? ? ? ? "
Đám người trên chiến trường thấy thế, lập tức sợ hãi đến mất cả hồn vía.
"Rút lui!"
"Rút quân! ! "
"Mau rút quân! ! !"
Đại cung phụng hoàng thất đang trấn giữ trên bầu trời phản ứng đầu tiên, cuống cuồng mang theo một kiện linh bảo không ngoảnh đầu lại bỏ chạy về phía xa.
Lâu chủ Trích Tinh lâu thấy thế, cũng không hề ngăn cản.
Bởi vì hắn cũng bị dọa đến phát sợ.
Thứ đen ngòm kia thật sự quá hung tàn!
Đường đường cường giả Hóa Thần cảnh, vậy mà bị nhét trực tiếp vào miệng nhai ngấu nghiến.
Giờ phút này, trong trận doanh của Tiêu Huyền, vô số cường giả đều cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Bất quá, sau một khắc, lại đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, cười nói với vẻ mặt may mắn:
"Hô, còn may là chiến hữu phe mình!"
"Ha ha ha, tiền bối Thần Võ, vãn bối bái phục!"
"Đúng vậy a đúng vậy a, tiền bối thần uy cái thế, vừa ra tay liền xử lý Hoàng Tuyền lão ma gây họa cho Tu Tiên giới mấy ngàn năm, đây là một đại công đức a!"
"Điện hạ Tiêu, có cường giả như vậy trợ giúp, cho dù Tô Kình Thương có mời thêm bao nhiêu ngoại viện, trận chiến này của chúng ta, cũng coi như mười phần nắm chắc."
"Ha ha ha, không tệ không tệ, lão phu đã nói rồi, ban đầu đầu tư vào điện hạ Tiêu tuyệt đối là quyết định chính xác nhất của lão phu trong cuộc đời, bởi vì lần đầu nhìn thấy điện hạ, lão phu đã biết điện hạ tương lai tuyệt đối là cửu thiên Chân Long, uy áp cả một đời."
"Hắc, lão thọ tinh, bản tọa nhớ ngươi trước kia không phải nói như vậy mà. . . ."
"Đúng đó đúng đó, ta làm chứng, lão thọ tinh này là kẻ hay do dự, trước đại chiến còn nói với ta, nếu thấy điện hạ không ổn, liền muốn quyết đoán đầu nhập vào địch quân đấy."
"Nói xấu, nói xấu a."
"Ha ha ha ha. . ."
Đám người thoải mái cười lớn.
Trận chiến này, đánh quá thảm rồi.
Đương nhiên, thắng cũng rất thoải mái.
"Ô ô"
Tiếng kèn trầm đục vang lên.
Quân đội Long Vân đế quốc bắt đầu nhao nhao rút quân.
Cuộc chiến này, lúc đến thanh thế lớn, lúc đánh thì ầm ầm, kết thúc lại có vẻ rất qua loa.
Đông! Đông! Đông!
Nhất Cam bước đi loạng choạng "Cộc cộc cộc" chạy trở về, dọc đường còn không cẩn thận giẫm chết không ít quân địch đang chạy trốn.
"Đại Bảo, Đại Bảo, người kia ngon không? "Nhất Cam thu nhỏ thân hình, biến trở lại nguyên dạng, đôi mắt nhỏ tò mò nhìn chằm chằm Đại Bảo.
Sư phụ từng nói, người là không thể ăn người.
Cho nên mình cũng không biết người có ngon không.
Nhất Cam không khỏi liếc mắt nhìn đám người sau lưng Tiêu Huyền.
"Bà mẹ! Ánh mắt kia của nàng có ý gì. . . ! ! ! ? ? ?"
Đám người phía sau Tiêu Huyền thấy vậy, lưng lạnh toát mồ hôi, không khỏi lùi về sau vài bước, đều đều đứng sau lưng Tiêu Huyền.
Không dám nhúc nhích.
Không dám nhúc nhích a.
"Lẩm bẩm lẩm bẩm. " Mùi vị thối quá. ( ρ " )
"A. . . . Thối. . . ."
Đại Bảo nôn ọe vài ngụm, đem tàn hồn còn lại phun ra, sau đó ngoáy mông, nhấc chân ngắn ngủn "Cộc cộc cộc" giẫm nát đám hồn phách ngơ ngác.
"Tê !"
"Thật hung tàn quá đi! ! ! "
Đám người nhao nhao dán chặt vào sau lưng Tiêu Huyền, đầu cũng không dám lộ ra.
Tiêu Huyền thấy thế, khóe miệng cũng co giật dữ dội.
Mình ở trên núi mười mấy năm, vậy mà không biết Đại Bảo. . . . Hừ, vậy mà không biết Đại Bảo ca của ta lại như thế. Dũng mãnh như thần!. . .
Trong quân trướng.
"A đỏ a đỏ a đỏ. . . . ."
Nhất Cam và Đại Bảo đang điên cuồng ăn cơm.
Vừa ăn hai người lại còn thi nhau so đọ tốc độ ăn.
Việc này dẫn đến một hiện tượng là: tốc độ bưng cơm của cấp dưới Tiêu Huyền còn không đuổi kịp tốc độ ăn của hai tên háu ăn này.
Xoát! Xoát! Xoát!
Chừng nửa nén hương, bên trong lều đã chất đầy chồng chén cao mười mấy mét.
Xoát! Xoát! Xoát!
Một nén hương sau, chén đã chất chồng ra bên ngoài quân trướng.
Mấy tháng này, Nhất Cam mỗi ngày đào mỏ, đều không được ăn no.
Hơn nữa đồ ăn của thợ mỏ so với trên núi mình quả thực quá kém.
Đương nhiên, với "thùng cơm" như Nhất Cam, chỉ cần có cơm đều sẽ ăn rất ngon.
Nhưng cơm càng ngon thì ăn càng thấy thơm.
"Tiểu sư tỷ điện hạ, khẩu vị tốt quá! "
Bên ngoài quân trướng, mọi người lặng lẽ quan sát, lão thọ tinh giơ ngón tay cái lên tán thưởng.
"Ừ, đúng vậy a, khẩu vị tốt!"
"Không tệ không tệ, ăn được là phúc, tiểu sư tỷ điện hạ xem ra là người có phúc đấy!"
"Ai nha, nhìn tiểu sư tỷ điện hạ ăn cơm ngon thế, ta đây mấy trăm năm không ăn cơm bỗng dưng cảm thấy thơm quá!"
"Ta muốn liếm chén của tiểu sư tỷ. "
"Liếm cái gì mà liếm, mở to mắt ra nhìn kỹ một chút, chén người ta ăn, so với rửa còn sạch hơn."
"Chính là, hạt gạo giữa trưa nắng gắt, hạt nào hạt nấy đều là mồ hôi công sức, tiểu sư tỷ nhà ta xem xét là người trân quý lương thực, lại thiện lương nữa chứ."
"Ha ha ha. . . . ."
Lời khen của mọi người không dứt.
Nhất Cam ăn một bát cơm là có người đứng ra khen một câu.
Ăn hai bát cơm liền có người đứng ra khen hai câu.
Mà Nhất Cam cùng Đại Bảo phảng phất không nghe thấy, một mình chìm đắm trong thế giới ăn uống của mình.
Mãi đến nửa canh giờ sau.
Đám người đều có chút mộng mộng.
Một lúc sau, mọi người im lặng tản đi.
Sau hai canh giờ.
Nhất Cam cuối cùng đã ăn no căng bụng.
Nâng bụng phệ lên, cùng Đại Bảo lưng tựa lưng ngồi dưới đất, vỗ bụng nhỏ phình ra, khóe miệng hơi nhếch lên, vẻ mặt thỏa mãn.
"Ợ "
Một người một thú còn ợ một cái.
"Đại Bảo, no chưa?"
"Lẩm bẩm lẩm bẩm." Vẫn được.
"Đại Bảo, nếu ngươi còn chưa no, tớ bảo Tứ Vô đến tiếp nhé, ở nhà tiểu sư đệ của tớ, không cần khách sáo, đều là người nhà cả."
"Lẩm bẩm lẩm bẩm." Nhất Cam, ngươi thật trượng nghĩa."
"Tớ tớ tớ. . . . . Ợ !"
Nhất Cam vỗ bụng nhỏ cười toe toét, cười xong lại ợ một tiếng.
"Tiểu sư tỷ, ngươi ăn no chưa? "
Lúc này, Tiêu Huyền cười đi đến.
"Tớ tớ tớ. . . . Còn. . . . . Ợ . . . Đi, 9. . . . Ợ . . . . . 9. . . Chín phần no bụng. . . . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận