Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 357: Hương tháng

Chương 357: Hương tháng
"Chờ một chút, trẻ con không được vào." Cổng người gác không chút khách khí chặn Nhất Cam và mọi người lại.
"Ai là trẻ con, không, không phải." Nhất Cam chột dạ phủ nhận nói.
Người gác đánh giá Nhất Cam một chút, thản nhiên nói: "Các ngươi lùn như vậy, còn không phải trẻ con thì là gì, mau đi đi, không thì chú sẽ tức giận đánh mông đấy."
"Tiểu Bàn."
"Có."
"Hắc Thố."
"Có."
"A a!" Hai người khẽ quát một tiếng, đứng trung bình tấn.
Nhất Cam thì nhảy lên một cái, giẫm lên vai hai người, cố gắng giơ tay nhỏ níu lấy cổ áo người gác, dữ dằn hét lớn: "Ai lùn? Ta tức giận rồi đấy ( ˶ ❛ ꁞ ❛ ˶ )"
"Hừ, con nít nhà ai, thật là không có quy củ." Người gác cổng nổi giận, định dạy cho mấy đứa nhóc không có giáo dục này một bài học.
Nhưng mà giây tiếp theo hắn liền bối rối, hắn phát hiện tu vi Luyện Khí cảnh của mình, vậy mà không thể giật nổi bàn tay mập mạp của con bé.
"Tê." Trong nháy mắt, trong lòng hắn có một dự cảm không tốt.
Đây đây..... Tiểu nha đầu này sức mạnh thật lớn! ! !
Đây chẳng lẽ là dòng dõi nhà đại nhân vật nào!?
"—".
Lúc này, phía trên lầu Hương Nguyệt, trong một khuê các, có một cánh cửa sổ mở ra.
Một người phụ nữ với chiếc khăn lụa đỏ buông hờ, tư thái xinh đẹp vô hạn dựa vào cửa sổ, nhìn cảnh tượng dưới lầu che miệng cười khẽ.
Két két!
Lúc này, một nha hoàn đẩy cửa phòng bước vào, bưng một hộp điểm tâm đi đến.
"A? Tiểu thư, người đang cười gì vậy, nô tỳ lâu lắm rồi không thấy ngài cười vui vẻ như vậy đấy?"
"Không có gì, ta chỉ vừa thấy mấy đứa nhóc thú vị."
"Mấy đứa nhóc thú vị nào vậy, ta cũng xem với." Tiểu nha hoàn chen tới.
"A, mấy con Bàn nhỏ mập mạp dưới lầu kìa, ngươi nhìn xem, chúng đều mập mạp rất đặc sắc đó, vừa rồi ta còn thấy chúng một đường vác con ngựa lùn chạy tới nữa chứ,..."
"Vác Tiểu Mã chạy, đây chẳng phải là lũ ngốc sao." Tiểu nha hoàn lè lưỡi.
Nữ tử quay đầu lại cười nói: "Không phải ngươi nên tò mò, làm sao mấy đứa nhóc kia có thể vác nổi Tiểu Mã à?"
"Chắc là dòng dõi thế gia tu luyện, trên người có chút tu vi mà thôi."
"Tiểu Hoa, ta thấy mấy đứa nhóc này đáng yêu quá, ngươi xuống dưới, bảo người gác cổng thả bọn nó vào đi." Nữ tử dặn dò một tiếng.
"Dạ tiểu thư." Tiểu nha hoàn lên tiếng rồi đi xuống lầu.
Lúc này.
Dưới lầu.
Đại Mỹ vội vàng chạy đến, lấy ra một khối linh thạch, đối với người gác cổng cười ngọt ngào: "Đại ca ca, có thể cho chúng em vào xem một chút được không ạ?"
Linh thạch cực phẩm!
Người gác nhìn thấy khối linh thạch cực phẩm mà mắt tỏa sáng, vừa định nói thì có một tiểu nha đầu từ trên lầu đi xuống, vênh váo đắc ý nói: "Thanh Phong, tiểu thư có lệnh, cho mấy đứa trẻ này vào."
"Vâng." Người gác lập tức cúi người muốn tránh ra.
Nhưng mà Nhất Cam vẫn níu lấy cổ áo hắn, hung hăng hỏi: "Tại sao ngươi lại nói ta lùn?"
Vì ngươi vốn dĩ lùn.
Người gác trong lòng nhổ nước bọt một tiếng, nhưng trên mặt lại cung kính nói: "Là tiểu nhân lỡ lời, ngài không lùn, ngài rất đáng yêu."
"Hừ hừ (▰˘◡˘▰) Thật sao!" Nhất Cam lập tức buông lỏng tay ra, chống nạnh vẻ đắc ý nói.
"Thật thật." Người gác cúi đầu gật đầu.
Ở chỗ này, có thể lấy ra được linh thạch cực phẩm, không chỗ nào không phải là dòng dõi siêu cấp đại tộc.
Huống hồ, vừa rồi, hắn thấy rõ ràng nha đầu nhỏ xinh đẹp kia trong tay có một túi linh thạch cực phẩm, sơ lược đoán chừng bên trong ít nhất có vài chục khối.
"Hừ hừ, tạm chấp nhận vậy."
"Tiểu Bàn, chúng ta đi." Nhất Cam ưỡn bụng lớn, nghênh ngang đi vào.
Kết quả ai cản đường đều bị cô nàng gạt bằng một bụng bự.
"Hừ hừ, không cho chúng ta vào hả?" Tiểu Bàn và Hắc Thố cũng học theo, riêng mình ưỡn bụng nhỏ oai phong lẫm liệt đi vào trong.
"Lạp lạp lạp..... A, cho ngươi nè." Đại Mỹ vẫn là nhét khối linh thạch kia vào ngực người gác, sau đó nhảy cà tưng đi vào.
"Đây..." Người gác ôm khối linh thạch kia, trong lòng có chút kích động.
Một khối linh thạch cực phẩm, đó chính là tương đương với một vạn lần linh thạch hạ phẩm a, mà linh khí độ tinh khiết lại cực cao, đôi khi một vạn khối linh thạch hạ phẩm chưa chắc có thể đổi được một khối linh thạch cực phẩm.
"Tiểu thư nhà này thật là lương thiện!" Người gác trong lòng đầy lòng cảm kích.
......
"A đỏ a đỏ a đỏ..." Lầu ba Hương Nguyệt, trong một căn phòng.
Nhất Cam và mấy người ngồi vây quanh một chiếc bàn tròn nhỏ, trên bàn bày biện mấy món bánh ngọt, Mỹ Mỹ ăn ngấu nghiến.
Còn đối diện bọn họ, là một người đại tỷ tỷ đang ngồi, rất đẹp rất đẹp kiểu đấy.
Nàng tên Hương Nguyệt, là đầu bài ở lầu Hương Nguyệt này.
"Đại tỷ tỷ thật tốt, cho chúng ta vào, còn mời chúng ta ăn đồ ăn nữa." Nhất Cam vừa ăn đồ ăn vặt, vẫn không quên bày tỏ cảm ơn.
Sư phụ nói, cái này gọi là lễ phép.
"Các ngươi là con cái nhà ai vậy, thật thú vị đấy." Hương Nguyệt che miệng cười khẽ.
Nàng từ khi Nhất Cam vừa vào tới đã bị vẻ ngoài xấu xấu đáng yêu của cô làm cho vui vẻ rồi.
Còn có tiểu tử đen thui kia, sao hắn lớn lên lại đen như thế chứ, bụng cũng sắp chạm đất rồi kìa.
Ừm.... Nhưng mà tiểu nha đầu kia xinh thật, tiểu tử mập nhỏ nhất cũng đáng yêu nữa, Hương Nguyệt thấy Tiểu Bàn lần đầu tiên, liền không nhịn được đi nhéo má.
"Đại tỷ tỷ, đừng véo ta, ta đang ăn cơm đó, tí nữa Nhất Cam và mấy bạn ăn hết bây giờ." Tiểu Bàn phản kháng nói.
Hương Nguyệt không những không buông tay, ngược lại càng bị trêu đến cười không ngừng.
"Chào bé cưng nha, để tỷ tỷ xoa bóp tí, lát tỷ tỷ chuẩn bị thêm đồ ăn cho con nha."
"Vậy được thôi." Xem mặt đồ ăn, vị Cẩm Lý đại vương đây xin thần phục.
"Tiểu Hoa, ngươi đi phân phó nhà bếp, bảo bọn họ chuẩn bị thêm đồ ăn, cho mấy đứa nhóc này ăn no, xem bọn nó có vẻ đói bụng rồi." Hương Nguyệt cười phân phó, đồng thời trìu mến vuốt gương mặt của Tiểu Bàn.
Lúc này trong miệng Tiểu Bàn đầy bánh ngọt, bị Hương Nguyệt vò như vậy, đều "Xì xì" phun hết ra ngoài.
"Đại tỷ tỷ, lãng phí, lãng phí." Tiểu Bàn ú ớ kêu to nói.
"Không sao, chỗ tỷ đồ ăn nhiều lắm, đảm bảo để bụng con no tròn luôn." Hương Nguyệt che miệng cười khẽ.
Nhưng mà nửa khắc đồng hồ sau, nàng lại trợn tròn mắt.
Chỉ thấy mấy chục hộp bánh ngọt trên bàn bị quét sạch sành sanh, mà đám tiểu tử kia vẫn giữ tốc độ ăn ban đầu.
"Không ngờ các con ăn được vậy đấy, trách sao có bụng nhỏ thế kia." Hương Nguyệt đối với điều này chỉ mỉm cười, lập tức phân phó nhà bếp tiếp tục chuẩn bị đồ ăn.
Một phút.
Hai phút đồng hồ.
Nửa canh giờ.
Một canh giờ.
"A đỏ a đỏ a đỏ...."
Hương Nguyệt:.....
"Mau đưa cơm lên, cơm." Tiểu Bàn trước mặt hộp bánh ngọt đã ăn hết sạch, ngồi yên vị trên ghế, lắc lư chân kêu ầm lên.
Hương Nguyệt bị dáng vẻ đáng yêu của nàng chọc cười, nhưng mà trên mặt lập tức trở nên sầu khổ.
Không phải là nàng cung cấp không nổi một bữa thức ăn, mà là khách nhân ở Hương Nguyệt Lâu quá đông, còn cứ ăn như vậy thì các khách khác không có mà ăn.
"Ách.... Tiểu Bàn, nghe tỷ tỷ này, mình lần sau ăn tiếp có được không, bánh ngọt trong lầu không còn nhiều lắm, còn có những khách khác muốn ăn nữa." Nhân lúc Tiểu Bàn và mọi người tạm nghỉ giữa lúc ăn, Hương Nguyệt đã cùng Đại Mỹ trò chuyện thân thiết, cả hai đều thích trang điểm, nên có rất nhiều chuyện để nói.
Cũng trong lúc này, nàng đã biết được tên mấy người: Đại Mỹ, Tiểu Bàn, Hắc Thố, Nhất Cam.
"Sao tên mấy con nghe đều lạ vậy, ai đặt tên cho mấy con chắc thú vị lắm." Hương Nguyệt kéo tay Đại Mỹ cười nói.
"Tiểu thư, đến giờ cô biểu diễn rồi, khách ở dưới đang thúc giục rồi kìa." Lúc này, nha hoàn tên Tiểu Hoa đến thúc giục nói.
"Biết rồi, ta chuẩn bị xuống ngay đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận