Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 3: Sư phó chết rồi, sư huynh chết rồi, sư tỷ đi. . . .

Chương 3: Sư phụ chết rồi, sư huynh chết rồi, sư tỷ đi... Thời gian thong thả, chậm rãi trôi qua. Trong nháy mắt, năm năm trôi qua. Tần Thú 10 tuổi, đã trưởng thành một chàng trai choai choai bảnh bao. Mà ngay khi Tần Thú cho rằng những ngày tháng bình yên như vậy sẽ cứ tiếp diễn mãi thì một biến cố xảy đến. Đại sư huynh chết! Bị người đánh chết! Nguyên nhân gây ra là một tên công tử bột tu tiên thế gia, trên đường trêu ghẹo một phu nhân xinh đẹp, đại sư huynh thấy chuyện bất bình liền ra tay giúp đỡ, sau đó bị người ta đánh đến mức ruột gan be bét. Đại sư huynh leo đến chân núi của tông môn thì đã không còn hơi thở. Tần Thú tận mắt nhìn thấy cảnh tượng thảm khốc của đại sư huynh, tay chân đều gãy, ruột rề rà lê lết một đường... Sư phụ tức đến sùi bọt mép, lao lên núi mang theo thanh đại bảo kiếm đi báo thù cho sư huynh. Không ngờ thế lực của gia tộc đối phương rất lớn, còn có mấy vị tu sĩ Trúc Cơ tọa trấn. Sư phụ bị người đánh gãy một chân, còn phế bỏ linh căn, nhét xuống chân núi vào một cái hầm phân ngâm ba ngày ba đêm. Trở về phía sau núi, sư phụ tự giam mình trong phòng, không nói một lời. Sư tỷ biết chuyện này liền ôm Tần Thú khóc rống mấy ngày mấy đêm, mắt đều sưng lên. Ta rất đau lòng cho sư tỷ! Nhưng ta chỉ là một phế nhân không thể tu luyện mà thôi! Tần Thú trong lòng bi thương cho sự ra đi của đại sư huynh, đồng thời cũng cảm thấy đại sư huynh có chút ngu xuẩn! Trong giới tu tiên, không có thực lực mà còn xen vào chuyện bao đồng, đây chẳng phải là tự tìm đường chết sao? Ngươi đâu phải nhân vật chính, lại không có hào quang nhân vật chính che chở, đến thời khắc mấu chốt không ai cứu ngươi. Ngươi xem, bao nhiêu người tỉnh táo mắt lạnh nhìn nữ tử kia bị đùa giỡn, nhìn ngươi bị kéo cả ruột gan ra kìa! Haiz, cái thế đạo cẩu thả này.... Trên đỉnh núi. Có một ngôi mộ cô đơn, một nấm mồ nhỏ trơ trọi, trên bia mộ khắc dòng chữ: Mộ của đại sư huynh Kháo Sơn tông, Hách Chính Nghĩa. Đây là phần mộ do Tần Thú và sư tỷ cùng nhau lập cho đại sư huynh. Hôm đó, Tần Thú mang theo bầu rượu đến trước mộ, rót một chén rượu nhỏ đặt ở dưới bia mộ. "Sư huynh, đây là rượu ta tự tay ủ cho huynh, cũng là loại rượu huynh thích nhất." "Sư huynh, huynh đi rồi, sư phụ và sư tỷ đều rất đau lòng, ta cũng khó chịu lắm." "Sư huynh, mỹ phụ mà huynh cứu ấy, nghe nói sau khi biết đối phương là công tử nhà tu tiên thế gia thì đã tự tiến cử mình, làm cho người ta độc chiếm luôn rồi." "Sư huynh, sư phụ xuống núi báo thù cho huynh, bị người ta phế bỏ tu vi rồi." "Sư huynh, ta... có chút nhớ huynh." Núi non trùng điệp, gió nhẹ phơ phất. Tần Thú ngồi trước bia mộ rất lâu, lảm nhảm không ngừng, đến khi chiều tà mới thôi. Tần Thú đứng dậy, đi xuống núi. Trước khi đi, cẩn thận từng li từng tí đổ lại rượu trong chén vào bầu. Núi xanh: ? ? ? Chiều tà: ? ? ? Đại sư huynh trong mộ: ... ... "Sư huynh, chén rượu này ta giữ lại trước, đợi ngày khác ta mang đầu của kẻ thù đến tế huynh thì sẽ lại rót cho huynh một bát rượu Xuân Phong nhé." "Vậy nên đó, sư huynh trên trời có linh thiêng thì sớm phù hộ cho sư đệ ta bốc trúng siêu cấp linh căn nha." "Ai..." Tần Thú thở dài một tiếng, mang theo bầu rượu lảo đảo rời đi. Sư huynh ơi, ta mất đi một người thân rồi!... Ban đêm. Tần Thú và sư tỷ ngồi ở bàn ăn, ai nấy ăn cơm của mình, im lặng không nói gì. Sư phụ của hắn đã mấy ngày chưa ăn cơm rồi... Hai năm sau. Sư phụ hậm hực mà qua đời. Tần Thú lại dựng thêm một ngôi mộ mới bên cạnh mộ của đại sư huynh, trên bia mộ khắc dòng chữ: Mộ của tông chủ Kháo Sơn tông, Trương Thúy Sơn. "Sư phụ, đồ nhi bất tài, không thể báo thù cho người." Tần Thú quỳ xuống dập đầu trước mộ, nước mắt lã chã rơi. Đối với Tần Thú mà nói, người này chính là ánh sáng đầu tiên của mình sau khi cha mẹ qua đời. Ông ấy đã cho Tần Thú một mái nhà, cho Tần Thú một đôi sư huynh sư tỷ yêu thương hắn. Ban đêm, sư tỷ ôm Tần Thú khóc, khóc nức nở. Lúc này, Tần Thú thật sâu cảm nhận được nỗi bi thương và tuyệt vọng của sư tỷ. "Sư đệ, sư huynh đi rồi, sư phụ cũng đi rồi." "Từ nay về sau, trên núi Ô Quy này, chỉ còn hai người chúng ta, nương tựa vào nhau mà sống." "Sư đệ, sư tỷ thật sự rất sợ, sợ rằng có một ngày, đệ cũng sẽ rời bỏ sư tỷ mà đi, ô ô ô." "Sư tỷ, ta sẽ không rời bỏ tỷ, ta sẽ luôn ở trên núi, mãi mãi ở bên cạnh tỷ." Tần Thú dang hai tay ra, ôm chặt sư tỷ vào lòng. Hắn sợ, sợ rằng có một ngày, sư tỷ cũng sẽ rời bỏ hắn mà đi. Như vậy, trên thế giới này, liền chỉ còn lại một mình hắn. Tu tiên, trường sinh, trường sinh a... .... Sau đó, tháng ngày vẫn tiếp diễn, cuộc sống vẫn như cũ. Tần Thú mỗi ngày gánh nước, trồng rau, chẻ củi, nhìn sư tỷ tu luyện. Sư tỷ mỗi ngày nấu cơm, ăn cơm, tu luyện, tu luyện, rồi lại tu luyện. Ban đêm, hai người luôn tựa sát vào nhau mà ngủ, giống như sưởi ấm cho nhau trong cõi nhân thế băng giá này. Mà Tần Thú thì vẫn như cũ, mỗi ngày đúng giờ rút thưởng. « cảm ơn chiếu cố » « cảm ơn chiếu cố » « cám ơn... ... . . . » Có lúc Tần Thú còn cảm thấy, đây là thượng thiên đang trêu đùa mình, một trò đùa rất lạnh nhạt.... Sáu năm sau. Điều Tần Thú lo lắng cuối cùng cũng xảy ra. Năm này, Tần Thú 18 tuổi, vẫn không bốc trúng linh căn. Mà sư tỷ lại phải xuống núi! Tần Thú nhớ rất rõ, hôm đó trời tuyết rất lớn, rất lớn. Bông tuyết bao phủ núi sông, cũng bao phủ cả bầu trời. Sư tỷ mặc một bộ hồng y, đứng trong đống tuyết, nàng đẹp đến vậy, đến mức... thê lương! "Sư đệ, ta đã Luyện Khí tầng chín rồi, nhưng vẫn không cách nào Trúc Cơ được." "Sư phụ từng nói, tu sĩ cần phải cảm ngộ Hồng Trần." "Sư đệ, sư tỷ không muốn chết già trên ngọn núi này, sư tỷ muốn Trúc Cơ, cũng muốn báo thù cho sư phụ và sư huynh." "Sư đệ, sư tỷ phải xuống núi." "Chờ khi sư tỷ đột phá Trúc Cơ, sư tỷ sẽ trở về gặp đệ." "Đệ phải ngoan ngoãn, chăm sóc tốt bản thân mình, biết chưa?" Sư tỷ dịu dàng vuốt ve đầu Tần Thú, đôi mắt đượm buồn phủ lên từng lớp hơi nước, long lanh, quá lo lắng mà. "Sư tỷ, tỷ có thể đừng đi được không?" Tần Thú đau lòng, trong mắt đã lấp lánh nước mắt. Hắn nắm chặt lấy tay sư tỷ: "Sư tỷ, tỷ là người thân duy nhất của ta." "Sư đệ, thật xin lỗi." Cô gái áo đỏ quay người quyết liệt, lau nước mắt, chạy về phía chân núi. "Sư tỷ, ta sẽ nhớ tỷ!" Tần Thú hô lớn: "Ta nhất định sẽ, nhất định sẽ nhớ tỷ." "Sư đệ, sư tỷ cũng sẽ nhớ đệ." Nhìn bóng lưng kiên quyết rời đi kia. Tim Tần Thú bỗng nhiên thắt lại. Hắn biết, có lẽ sư tỷ của hắn sẽ không bao giờ trở về nữa. Ly biệt chính là vĩnh biệt, gió tuyết đầy trời chứng kiến. Sư tỷ, ta thật sự rất nhớ tỷ đó!... Tần Thú chạy ngược chiều gió tuyết, xông về phía đỉnh núi. Hắn trùm chăn lên đầu khóc rống. Khóc mệt thì liền ngủ thiếp đi. Ngày hôm sau, mặt trời vẫn như cũ mọc lên. Tần Thú vẫn như mọi ngày, bắt đầu một ngày sinh hoạt của mình. Ra khỏi giường, rửa mặt, ăn điểm tâm, gánh nước, chẻ củi, giặt quần áo, buổi trưa thì bắt đầu nấu cơm. "Hôm nay sư tỷ đi rồi, mình phải ăn nhiều cơm một chút, để lấp đầy nỗi ưu phiền." Tần Thú nói như vậy. Ăn cơm no xong, trở lại phòng ngủ một giấc. Sau khi tỉnh lại, liền bắt đầu hoạt động rút thưởng hàng ngày. « cảm ơn chiếu cố » "Quả nhiên, mình thật là đen đủi." Tần Thú đi ra khỏi phòng, bắt đầu chẻ củi ở trong sân, hắn định dựng một hàng rào chắn cho vườn rau, để phòng tránh động vật trong rừng xông vào, phá nát rau trong vườn. Đợi khi mệt rồi, thì nằm dưới mái hiên, nhìn những đám mây trắng bay lơ lửng trên trời. "Sư tỷ, ta đói." Tần Thú bản năng thốt lên một câu. Sau đó mới chợt phản ứng lại. "A, sư tỷ của mình, không có ở đây nữa rồi." Tần Thú đi đến dưới mái hiên, khắc một vết lên cây cột. Hôm nay là ngày thứ 1 sư tỷ rời đi. Sau đó, mỗi sáng thức dậy việc đầu tiên hắn làm chính là khắc một vết lên cây cột. Hôm nay là ngày thứ 2 sư tỷ rời đi. Hôm nay là ngày thứ 3 sư tỷ rời đi. Hôm nay là ngày thứ 4 sư tỷ rời đi... ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận