Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi
Chương 360: Tiểu sư tỷ hành hung hoàn khố! Trong lòng bách tính vô địch Kháo Sơn Vương!
Chương 360: Tiểu sư tỷ hung hăng ngang ngược! Trong lòng bách tính, Kháo Sơn Vương vô địch!
Rầm! Một tiếng vang thật lớn. Cả tòa lầu đều rung chuyển theo. Nhất Cam đặt mông ngồi lên bụng Vương Nguyên Nga.
Tách tách tách ——
Lập tức, vô số âm thanh xương cốt vỡ vụn truyền đến.
“Phụt” Theo một ngụm máu tươi phun lên cao mấy chục mét, thân thể Vương Nguyên Nga không ngừng run rẩy.
“Hỗn đản, gϊếŧ chết bọn chúng.” Vương Nguyên Nga trợn mắt muốn rách cả mí, nghiến răng nghiến lợi giận dữ hét.
“Mấy tên tặc con từ đâu đến, mau buông gia công tử ta ra!” Lúc này, mấy tên đại hán vạm vỡ dưới trướng Vương Nguyên Nga mới kịp phản ứng, lập tức khí thế hùng hổ xông về phía mấy người Nhất Cam.
“Không cần, bọn chúng vẫn chỉ là hài tử.” Hương Nguyệt trên võ đài thấy thế, lập tức kinh hô, muốn tiến lên ngăn cản, nhưng bị một tu sĩ Kim Đan cảnh phất tay áo một cái đã đánh bay ra ngoài.
Thân hình đâm vào cây nến phía sau lưng, ngã vào trong sàn nhảy, bắn lên một thân nước đọng. Khóe miệng còn có máu tươi tràn ra.
“Hương Nguyệt tỷ tỷ, tỷ không sao chứ.” Đại Mỹ xuất hiện sau lưng Hương Nguyệt, tay nhỏ chống vào lưng nàng, một luồng thất thải linh lực tràn vào cơ thể, khiến khuôn mặt tái nhợt ban đầu của Hương Nguyệt lập tức trở nên hồng hào như lúc ban đầu.
“Đây!” Hương Nguyệt sắc mặt kinh hãi, nàng cũng có chút tu vi trong người, lúc này lại cảm thấy linh lực của Đại Mỹ hùng hậu cùng phi phàm.
“Hương Nguyệt tỷ tỷ, tỷ không cần lo lắng, mấy tên to con đó không đả thương được Nhất Cam đâu.” Đại Mỹ an ủi.
Giờ phút này giữa sân, Nhất Cam thấy mấy tên hung ác sát khí to con, nhíu đôi mày nhỏ, hung dữ hô lớn: “Ô Quy sơn tả hữu hộ pháp ở đâu?”
“Có!” Hắc Thố và Tiểu Bàn lập tức nhảy ra. Hai người đều ưỡn hai cái bụng nhỏ một đen một trắng, khí thế hùng hổ đứng trước người Nhất Cam. Ô Quy sơn tứ tiện khách tuy thường có nội loạn, nhưng khi đối mặt với ngoại địch thì vẫn vô cùng đoàn kết.
“Đánh bọn chúng đi!”
“Tốt!”
Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!
Tiểu Bàn và Hắc Thố lập tức bay lên. Bụng nhỏ tùy tiện đỉnh vài cái, mấy tên tráng hán Trúc Cơ cảnh kia liền bay ngang ra ngoài, nằm trên đất miệng sùi bọt mép.
“Ngọa tào! Đây là mấy con búp bê sao?” Khách khứa trong sân thấy vậy, đều kinh ngạc không thôi. Bọn họ nhìn ra mấy tên đại hán kia đều đã có tu vi Trúc Cơ cảnh, nhưng lại không nhìn thấu tu vi của đám tiểu gia hỏa này. Lúc đầu cho rằng mấy tiểu gia hỏa này dù có tu vi trong người, là dòng dõi đại tộc nào đó, thì cũng chỉ là Luyện Khí cảnh thôi, nhưng sự thật lại tát vào mặt bọn họ. Hai con tiểu tử đen trắng kia rốt cuộc là cái quỷ gì! Cái bụng nhỏ nhô ra của bọn chúng, sao nhìn buồn cười vậy chứ!
“Ừm?” Lúc này, không chỉ đám người mà ngay cả hai hộ đạo giả Kim Đan cảnh sau lưng Vương Nguyên Nga cũng nhíu mày. Một người bước lên trước, xuất hiện trước Nhất Cam, phẩy ống tay áo muốn quét tiểu mập mạp đang cưỡi trên người công tử nhà mình xuống. Hắn vốn không có sát ý, vì ở cái nơi ngọa hổ tàng long như đế đô này, đám tiểu oa nhi có lực lượng hộ thân như vậy, thế lực sau lưng bọn chúng cũng khẳng định rất đáng sợ, cho dù là Thượng Thư phủ cũng chưa chắc trêu nổi, mà hắn lại chỉ là một hộ vệ. Nên ý hắn chỉ là muốn cứu công tử của mình ra.
Nhưng khi lực lượng của hắn phất lên người Nhất Cam thì lại kinh ngạc phát hiện, con bé mập kia vậy mà không nhúc nhích chút nào. Không chỉ không nhúc nhích mà còn nháy mắt nhìn mình lom lom, “Nhìn cái gì?”
“Đây...” Tu sĩ Kim Đan nhíu mày, tăng thêm lực lượng, lại lần nữa phất ống tay áo. Nhưng hắn phát hiện kết quả vẫn giống lần trước.
“Mẹ ngươi còn đứng nhìn cái gì, mau kéo con bé mập đó xuống khỏi người công tử đi.” Vương Nguyên Nga nhìn đại tu Kim Đan cảnh này, tức giận mắng.
Vị tu sĩ Kim Đan cảnh nghe vậy không khỏi nhíu mày, nhưng vì nể tên ăn chơi này là đích tử Thượng thư, vẫn là nén cảm xúc u ám trong lòng, vươn bàn tay lớn ra, nắm lấy cánh tay Nhất Cam, như muốn kéo nàng khỏi người Vương Nguyên Nga.
Vừa dùng lực.
Răng rắc,
Có tiếng xương vỡ vụn truyền đến. Vị tu sĩ Kim Đan cảnh trực tiếp ngây người.
Đây là cái gì…!!!
Lực phản ngược sao???
Thật mẹ nó không hợp lẽ thường!!!
“Hắc!” Nhất Cam ngửa người ra sau, bật dậy nhảy nhót.
“A!” Vương Nguyên Nga ở dưới thân nàng nhận thêm lần tổn thương thứ hai.
“Tiểu mập mạp, bản công tử muốn chà xát ngươi một thân mỡ.” Vương Nguyên Nga hung dữ hét, hốc mắt đều trừng đỏ tươi.
Bốp!
Hắc Thố tiến lên, đó là một bạt tai. Đánh xong thì lập tức né xa, bộ dáng nhỏ giả bộ hung ác quát: “Ngươi làm sao dám nói chuyện với đại ca của Ô Quy sơn tứ tiện khách bọn ta!”
“Đúng đấy, đánh ngươi!”
Có Nhất Cam làm chỗ dựa, Tiểu Bàn càng thêm khoa trương, tiến lên đó là một trận đạp mạnh.
“A a a, Lý Hiền, mắt mẹ ngươi mù sao?” Vương Nguyên Nga bi phẫn gầm thét.
Lúc này, vị tu sĩ Kim Đan đang ở trong trạng thái bối rối lập tức trầm mặt, vốn tưởng rằng đây chỉ là một màn kịch vui bình thường, hiện tại xem ra hắn phải thực sự ra tay rồi.
Ầm ầm! Một cỗ uy lực Kim Đan trong nháy mắt tràn ngập cả thanh lâu. Đám người chỉ thấy vị tu sĩ Kim Đan cảnh này lòng bàn tay linh lực dâng trào, ngưng tụ thành một chưởng ấn chụp xuống người mấy người Nhất Cam.
“Hừ! Đường đường tu sĩ Kim Đan cảnh lại ra tay với mấy hài đồng, chẳng lẽ ngươi thực sự coi Chu Tước hoàng triều ta không có pháp vương sao?”
“Đúng vậy, nơi này là dưới chân thiên tử, dù là Thượng thư phủ cũng sao dám lớn lối như vậy.”
“Không tệ, ta vừa mới sai người báo cáo lên tuần tra ti rồi, nha môn chẳng mấy chốc sẽ có người đến.”
"...”
Trong thanh lâu vẫn có không ít sĩ phu có chính khí không nhịn được mà lên tiếng trách cứ. Nhưng dù sao cũng là thế giới hiện thực, vì e ngại uy áp Thượng thư phủ, nên vẫn không ai dám ra tay tương trợ.
“Hừ, ồn ào.” Trong sân, một tu sĩ Kim Đan cảnh khác hừ lạnh một tiếng. Hắn có một luồng lực lượng bùng nổ trên người, khiến những người vừa lên tiếng trong sân đều lồng ngực rung động, phun ra máu tươi. Chủ tử hắn là hộ bộ thượng thư đương triều, đại quan chính nhị phẩm, sao có thể để lũ bùn đất này nghị luận.
Rầm!
“A!”
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì ngoại lệ sẽ lập tức xảy ra. Chỉ thấy tu sĩ Kim Đan vừa ra tay với đám người Nhất Cam, trong nháy mắt bị một cái bụng nhỏ húc bay ra ngoài, toàn thân linh lực tán loạn, cơ thể đổ máu, khiến hắn càng kinh hãi hơn là, viên Kim Đan vạn pháp bất xâm vậy mà vỡ vụn. Trong nháy mắt, lòng hắn như tro nguội, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi. Đây tuyệt đối không phải tiểu hài tử, trong cơ thể nàng chắc chắn ẩn giấu một lão yêu quái nào đó, đang trêu đùa mình. Lần này, công tử nhà bọn họ có thể đá phải thiết bản rồi.
“Lý lão nhị, ngươi sao vậy?” Lúc này, một tu sĩ Kim Đan khác nhíu mày, cảm thấy tên Lý lão nhị này đang diễn kịch, nhưng khi hắn dò xét tình trạng cơ thể Lý lão nhị, thì hắn lại hoảng sợ.
“Kim...Kim Đan vỡ vụn!!!” Tu sĩ Kim Đan cảnh này kinh ngạc và kinh hãi. Hắn ngước mắt, nhìn về phía Nhất Cam, nhưng ngay giây sau, hắn đã bị một cái chân nhỏ đạp ngã trên đất, rầm rầm mấy cước, kim thân vỡ vụn, miệng sùi bọt mép, ngất đi.
Trước khi hôn mê, trong mắt hắn tràn đầy hình ảnh tiểu bánh bao trắng mềm mại đáng yêu không chịu nổi.
"Hắc, yếm đỏ kia thật là diễm lệ!" Nhất Cam, ta lại hạ gục được một tên nữa.” Tiểu Bàn đứng trên mặt vị tu sĩ Kim Đan cảnh nhảy disco, còn vặn vẹo eo đầy đắc ý tranh công nói.
“Đây...rốt cuộc là quái vật gì vậy!” Vương Nguyên Nga ngây người. Hắn biết thực lực hai tên hộ đạo giả mà cha hắn cho mình, đây chính là đại tu sĩ Kim Đan cảnh, có thể lật sông đổ núi, nhưng bây giờ lại bị mấy con búp bê đánh gục. Giờ phút này Vương Nguyên Nga nghiêm trọng cho rằng, hai tên đại tu sĩ Kim Đan kia nhất định là nhìn thấy mình bình thường quát tháo bọn họ đã quen sinh ra bất mãn, nên cố ý ở đây diễn trò mà thôi.
“Hắc hắc hắc...” Đánh xong mấy hộ vệ kia, Nhất Cam và đám người xoa tay, lộ ra nụ cười đầy thâm trầm, không ngừng tiến gần về phía Vương Nguyên Nga. Chỉ là nụ cười âm hiểm đó đặt trên khuôn mặt mấy đứa trẻ, dù thế nào cũng tràn đầy cảm giác khôi hài và buồn cười.
“Các ngươi đừng có qua đây!” Vương Nguyên Nga vừa yếu ớt gào thét vừa liều mạng lui thân về sau, cuống họng cũng không khỏi khàn đi. Hắn thật sự sợ hãi. Hắn cảm thấy mình hôm nay đã gặp phải mấy tên dở người, không sợ cha hắn.
“Kiệt kiệt kiệt, Tiểu Bàn, nhìn biểu cảm của tên này hung dữ chưa kìa, giống đại phản phái trong thoại bản không?” Mấy tiểu tử vừa tiến gần Vương Nguyên Nga vừa xì xào bàn tán.
“Ừm, giống, Nhất Cam ngươi nhìn xem, hắn bị bọn ta dọa sợ rồi.”
“Chi chi, còn ta nữa, biểu cảm hung ác của ta cũng làm hắn sợ rồi.”
“Tiểu Bàn, bọn mình có cần phải nói câu thoại nào không, tự dưng mình quên mất thoại trong thoại bản rồi.”
“Để ta, để ta.” Tiểu Bàn xoa nắm tay nhỏ, “Khặc khặc” cười lớn nói: “Kiệt kiệt kiệt, tiểu khả ái, ngươi kêu đi, ngươi kêu rách cổ họng cũng không ai tới cứu ngươi đâu.”
“? ? ? ?”
“…” Đám người trong sân đều kinh hãi. Nhìn khuôn mặt khả ái đó...nghe giọng nói trẻ con đó… nàng rốt cuộc đã làm cách nào mà vừa khiến người ta cảm thấy hung tàn vừa muốn cười vậy chứ?
“Chi chi, Nhất Cam, Tiểu Bàn, chúng ta nên quần ẩu chứ?” Hắc Thố nhắc nhở. Đây là quy trình chính quy, bình thường khi bọn chúng luyện tập là như vậy.
Sau đó, mấy đứa gào khóc xông lên, đối với tên đại ác bá Vương Nguyên Nga một trận đấm đá. Trong lúc đó, tiếng kêu của Vương Nguyên Nga rất lớn, là sợ hãi, tiếng của Nhất Cam bọn người càng lớn hơn, là hưng phấn.
“Đây….” Hương Nguyệt hoàn toàn bối rối. Nàng không ngờ mấy đứa trẻ mình tùy tay mang về lại... "Hung tàn" lại còn cường đại đến thế!
“Trời ơi, không xong rồi, không xong rồi…” Tú bà thanh lâu sốt ruột giậm chân trong hành lang. Đắc tội với đại quan chính nhị phẩm đương triều, thanh lâu của bà e là không trụ nổi, người không chừng còn gặp nguy hiểm nữa.
“Tiểu Bàn, giơ cao đánh khẽ là ý gì?” Nhất Cam hỏi.
“Không biết.” Tiểu Bàn lắc đầu, lại đạp vài phát lên người Vương Nguyên Nga, “Chắc là muốn bọn mình lôi ra ngoài đánh đấy.”
“Được, Tiểu Bàn, Hắc Thố, bọn mình lôi hắn ra ngoài đánh.”
“Tuân mệnh.”
“Vịt đen!”
Tiểu Bàn và Hắc Thố mỗi đứa nắm lấy một chân, kéo người ra phía ngoài lâu.
“Oaoo, thả ra, thả ta ra, cha ta là hộ bộ thượng thư, cha ta là hộ bộ thượng thư!” Vương Nguyên Nga liều mạng gầm rú nhưng không ai để ý tới hắn.
Rầm rầm rầm rầm – Một lát sau, bên ngoài thanh lâu truyền đến từng trận tiếng kêu như tiếng giết lợn. Sau đó, âm thanh ngày càng nhỏ. Một lát sau, Nhất Cam và đám người ưỡn bụng lớn uy phong lẫm lẫm đi vào.
“Tiểu Bàn, non cũng thấy đấy, là hắn kêu mình đánh hắn mà.”
“Ừm, ta thấy, hắn còn bảo ta đạp mặt hắn nữa.”
“Chi chi, chi chi, mặt hắn là ta đạp đấy, ta dùng Phật Sơn Vô Ảnh cước Hoàng Phi Hồng, Nhất Cam ngươi đều thấy đấy, mặt hắn bị ta đạp thành đầu heo luôn rồi.”
“Hừ, ta còn đạp hắn kêu cha đấy.”
“Ta… ta còn đạp hắn kêu mẹ nữa.” Mấy tiểu tử vừa đối phó xong địch nhân, nội bộ lại bắt đầu tranh luận.
“Đại Mỹ, rốt cuộc các ngươi từ đâu tới vậy?” Hương Nguyệt thấy bộ dạng thảm thương của công tử Thượng Thư Phủ thì lòng còn sợ hãi, đồng thời cũng có chút lo lắng, sợ Thượng Thư Phủ sẽ tìm đến gây phiền phức.
“Ây da, tiêu rồi” Tú bà thanh lâu sốt ruột giậm chân ở trong thang lầu. Đắc tội đại quan chính nhị phẩm đương triều, thanh lâu này của bà e là không mở nổi nữa, bà cũng sẽ gặp nguy hiểm thôi.
“Ừm...sao ta cảm thấy cái bụng nhỏ này rất lạ, còn có chút quen thuộc nữa chứ…” Trong đám người bỗng có một tu sĩ lớn tuổi kinh ngạc hét lên.
“Kháo Sơn Vương!”
“Nàng là Kháo Sơn Vương!”
“Nàng là Kháo Sơn Vương vô địch của Chu Tước hoàng triều ta đó!”
“Trăm năm trước, ta vẫn là một tên lính quèn, ta từng ở phía sau quân đội, xa xa thấy qua Kháo Sơn Vương đại nhân, ta còn thấy Kháo Sơn Vương đại nhân đại phát thần uy, một mình xông vào trận doanh địch, giết cho quân địch hàng triệu đại quân tan tác.”
“Năm đó khi bệ hạ còn chưa nhập Hóa Thần, nghịch tặc Tô Kình Thương từng tự mình xuống nam, muốn giết bệ hạ, cuối cùng cũng bị Kháo Sơn Vương đại nhân cường thế đánh lui, về sau Thần Võ bệ hạ dẫn quân đánh vào đế đô, là Thiên Bảo đại tướng quân đánh bại nghịch tặc Tô Kình Thương.”
Theo tiếng kinh hô của người này. Thanh lâu vốn ồn ào trong nháy mắt trở nên sôi trào.
“Cái gì!”
“Tiểu….anh hùng đó là Kháo Sơn Vương vô cùng thần bí trong truyền thuyết sao!”
“Nguyên lão lập quốc Chu Tước hoàng triều ta!”
“Cũng là vị vương gia khác họ đầu tiên của Chu Tước hoàng triều ta!!!!” Đám người kinh hô.
Sau một khắc, đồng loạt quỳ xuống một mảng lớn.
“Chúng ta bái kiến Kháo Sơn Vương!”
“Kháo Sơn Vương vạn tuế! thiên tuế! thiên thiên tuế!” Trong thanh lâu, âm lượng sôi trào. Người nào người nấy đều có vẻ kích động.
Đây chính là Kháo Sơn Vương, công cao cái thế, cùng Thiên Bảo đại tướng quân hai người đặt nền móng nửa giang sơn Chu Tước hoàng triều. Nghe đồn vị Kháo Sơn Vương này vẫn là đồng môn với bệ hạ hiện tại. Ngay cả Nhất Cam cũng không biết, trên thực tế, năm đó Thần Võ của nàng tại Chu Tước hoàng triều đã như thần trong lòng của ức vạn tướng sĩ, là một tín ngưỡng vô địch.
“Nhất Cam, bọn họ đang gọi ngươi sao?” Tiểu Bàn nháy mắt to hỏi.
“À… à không biết nữa.” Nhất Cam gãi đầu.
Hắc Thố lập tức nhảy cẫng lên nói: “Nhất Cam, ngươi quên à, Tứ Vô Phong phong ngươi làm vương gia, còn làm cho ngươi một khối lệnh bài lớn đó.”
“A, đúng đúng đúng.” Nhất Cam lập tức lấy ra chiếc chùy vàng nhỏ, thần thức tìm kiếm trong không gian của mình.
“Đúng!”
“Chính là nó!”
“Thần khí!”
“Năm đó Kháo Sơn Vương cũng mang theo hai chiếc chùy vàng, biến lớn hơn cả ngọn núi vạn trượng, oanh oanh mấy phát trực tiếp đập chết mấy chục vị đại năng Nguyên Anh cảnh và tu sĩ Kim Đan!”
“A! Kháo Sơn Vương, ta là tín đồ trung thành nhất của ngài!” Một lão giả run rẩy quỳ xuống. Hắn chỉ là tu sĩ Trúc Cơ cảnh có tư chất hạn hẹp, từng được đứng từ xa quan sát thần uy Kháo Sơn Vương, từ đó trong lòng khắc sâu cảnh tượng không thể nào quên được.
“Ha, ta tìm thấy rồi!” Nhất Cam từ không gian trữ vật lấy ra một tấm lệnh bài lớn giơ cao. Mọi người nhìn thấy, thấy được Chu Tước thần vận đang lưu chuyển trên đó, phảng phất như muốn sống lại, uy áp kinh người, trong nháy mắt một lần nữa quỳ xuống một mảng lớn, run run rẩy rẩy hô lớn:
“Kháo Sơn Vương thiên tuế! thiên tuế! thiên thiên tuế!”
Rầm! Một tiếng vang thật lớn. Cả tòa lầu đều rung chuyển theo. Nhất Cam đặt mông ngồi lên bụng Vương Nguyên Nga.
Tách tách tách ——
Lập tức, vô số âm thanh xương cốt vỡ vụn truyền đến.
“Phụt” Theo một ngụm máu tươi phun lên cao mấy chục mét, thân thể Vương Nguyên Nga không ngừng run rẩy.
“Hỗn đản, gϊếŧ chết bọn chúng.” Vương Nguyên Nga trợn mắt muốn rách cả mí, nghiến răng nghiến lợi giận dữ hét.
“Mấy tên tặc con từ đâu đến, mau buông gia công tử ta ra!” Lúc này, mấy tên đại hán vạm vỡ dưới trướng Vương Nguyên Nga mới kịp phản ứng, lập tức khí thế hùng hổ xông về phía mấy người Nhất Cam.
“Không cần, bọn chúng vẫn chỉ là hài tử.” Hương Nguyệt trên võ đài thấy thế, lập tức kinh hô, muốn tiến lên ngăn cản, nhưng bị một tu sĩ Kim Đan cảnh phất tay áo một cái đã đánh bay ra ngoài.
Thân hình đâm vào cây nến phía sau lưng, ngã vào trong sàn nhảy, bắn lên một thân nước đọng. Khóe miệng còn có máu tươi tràn ra.
“Hương Nguyệt tỷ tỷ, tỷ không sao chứ.” Đại Mỹ xuất hiện sau lưng Hương Nguyệt, tay nhỏ chống vào lưng nàng, một luồng thất thải linh lực tràn vào cơ thể, khiến khuôn mặt tái nhợt ban đầu của Hương Nguyệt lập tức trở nên hồng hào như lúc ban đầu.
“Đây!” Hương Nguyệt sắc mặt kinh hãi, nàng cũng có chút tu vi trong người, lúc này lại cảm thấy linh lực của Đại Mỹ hùng hậu cùng phi phàm.
“Hương Nguyệt tỷ tỷ, tỷ không cần lo lắng, mấy tên to con đó không đả thương được Nhất Cam đâu.” Đại Mỹ an ủi.
Giờ phút này giữa sân, Nhất Cam thấy mấy tên hung ác sát khí to con, nhíu đôi mày nhỏ, hung dữ hô lớn: “Ô Quy sơn tả hữu hộ pháp ở đâu?”
“Có!” Hắc Thố và Tiểu Bàn lập tức nhảy ra. Hai người đều ưỡn hai cái bụng nhỏ một đen một trắng, khí thế hùng hổ đứng trước người Nhất Cam. Ô Quy sơn tứ tiện khách tuy thường có nội loạn, nhưng khi đối mặt với ngoại địch thì vẫn vô cùng đoàn kết.
“Đánh bọn chúng đi!”
“Tốt!”
Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!
Tiểu Bàn và Hắc Thố lập tức bay lên. Bụng nhỏ tùy tiện đỉnh vài cái, mấy tên tráng hán Trúc Cơ cảnh kia liền bay ngang ra ngoài, nằm trên đất miệng sùi bọt mép.
“Ngọa tào! Đây là mấy con búp bê sao?” Khách khứa trong sân thấy vậy, đều kinh ngạc không thôi. Bọn họ nhìn ra mấy tên đại hán kia đều đã có tu vi Trúc Cơ cảnh, nhưng lại không nhìn thấu tu vi của đám tiểu gia hỏa này. Lúc đầu cho rằng mấy tiểu gia hỏa này dù có tu vi trong người, là dòng dõi đại tộc nào đó, thì cũng chỉ là Luyện Khí cảnh thôi, nhưng sự thật lại tát vào mặt bọn họ. Hai con tiểu tử đen trắng kia rốt cuộc là cái quỷ gì! Cái bụng nhỏ nhô ra của bọn chúng, sao nhìn buồn cười vậy chứ!
“Ừm?” Lúc này, không chỉ đám người mà ngay cả hai hộ đạo giả Kim Đan cảnh sau lưng Vương Nguyên Nga cũng nhíu mày. Một người bước lên trước, xuất hiện trước Nhất Cam, phẩy ống tay áo muốn quét tiểu mập mạp đang cưỡi trên người công tử nhà mình xuống. Hắn vốn không có sát ý, vì ở cái nơi ngọa hổ tàng long như đế đô này, đám tiểu oa nhi có lực lượng hộ thân như vậy, thế lực sau lưng bọn chúng cũng khẳng định rất đáng sợ, cho dù là Thượng Thư phủ cũng chưa chắc trêu nổi, mà hắn lại chỉ là một hộ vệ. Nên ý hắn chỉ là muốn cứu công tử của mình ra.
Nhưng khi lực lượng của hắn phất lên người Nhất Cam thì lại kinh ngạc phát hiện, con bé mập kia vậy mà không nhúc nhích chút nào. Không chỉ không nhúc nhích mà còn nháy mắt nhìn mình lom lom, “Nhìn cái gì?”
“Đây...” Tu sĩ Kim Đan nhíu mày, tăng thêm lực lượng, lại lần nữa phất ống tay áo. Nhưng hắn phát hiện kết quả vẫn giống lần trước.
“Mẹ ngươi còn đứng nhìn cái gì, mau kéo con bé mập đó xuống khỏi người công tử đi.” Vương Nguyên Nga nhìn đại tu Kim Đan cảnh này, tức giận mắng.
Vị tu sĩ Kim Đan cảnh nghe vậy không khỏi nhíu mày, nhưng vì nể tên ăn chơi này là đích tử Thượng thư, vẫn là nén cảm xúc u ám trong lòng, vươn bàn tay lớn ra, nắm lấy cánh tay Nhất Cam, như muốn kéo nàng khỏi người Vương Nguyên Nga.
Vừa dùng lực.
Răng rắc,
Có tiếng xương vỡ vụn truyền đến. Vị tu sĩ Kim Đan cảnh trực tiếp ngây người.
Đây là cái gì…!!!
Lực phản ngược sao???
Thật mẹ nó không hợp lẽ thường!!!
“Hắc!” Nhất Cam ngửa người ra sau, bật dậy nhảy nhót.
“A!” Vương Nguyên Nga ở dưới thân nàng nhận thêm lần tổn thương thứ hai.
“Tiểu mập mạp, bản công tử muốn chà xát ngươi một thân mỡ.” Vương Nguyên Nga hung dữ hét, hốc mắt đều trừng đỏ tươi.
Bốp!
Hắc Thố tiến lên, đó là một bạt tai. Đánh xong thì lập tức né xa, bộ dáng nhỏ giả bộ hung ác quát: “Ngươi làm sao dám nói chuyện với đại ca của Ô Quy sơn tứ tiện khách bọn ta!”
“Đúng đấy, đánh ngươi!”
Có Nhất Cam làm chỗ dựa, Tiểu Bàn càng thêm khoa trương, tiến lên đó là một trận đạp mạnh.
“A a a, Lý Hiền, mắt mẹ ngươi mù sao?” Vương Nguyên Nga bi phẫn gầm thét.
Lúc này, vị tu sĩ Kim Đan đang ở trong trạng thái bối rối lập tức trầm mặt, vốn tưởng rằng đây chỉ là một màn kịch vui bình thường, hiện tại xem ra hắn phải thực sự ra tay rồi.
Ầm ầm! Một cỗ uy lực Kim Đan trong nháy mắt tràn ngập cả thanh lâu. Đám người chỉ thấy vị tu sĩ Kim Đan cảnh này lòng bàn tay linh lực dâng trào, ngưng tụ thành một chưởng ấn chụp xuống người mấy người Nhất Cam.
“Hừ! Đường đường tu sĩ Kim Đan cảnh lại ra tay với mấy hài đồng, chẳng lẽ ngươi thực sự coi Chu Tước hoàng triều ta không có pháp vương sao?”
“Đúng vậy, nơi này là dưới chân thiên tử, dù là Thượng thư phủ cũng sao dám lớn lối như vậy.”
“Không tệ, ta vừa mới sai người báo cáo lên tuần tra ti rồi, nha môn chẳng mấy chốc sẽ có người đến.”
"...”
Trong thanh lâu vẫn có không ít sĩ phu có chính khí không nhịn được mà lên tiếng trách cứ. Nhưng dù sao cũng là thế giới hiện thực, vì e ngại uy áp Thượng thư phủ, nên vẫn không ai dám ra tay tương trợ.
“Hừ, ồn ào.” Trong sân, một tu sĩ Kim Đan cảnh khác hừ lạnh một tiếng. Hắn có một luồng lực lượng bùng nổ trên người, khiến những người vừa lên tiếng trong sân đều lồng ngực rung động, phun ra máu tươi. Chủ tử hắn là hộ bộ thượng thư đương triều, đại quan chính nhị phẩm, sao có thể để lũ bùn đất này nghị luận.
Rầm!
“A!”
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì ngoại lệ sẽ lập tức xảy ra. Chỉ thấy tu sĩ Kim Đan vừa ra tay với đám người Nhất Cam, trong nháy mắt bị một cái bụng nhỏ húc bay ra ngoài, toàn thân linh lực tán loạn, cơ thể đổ máu, khiến hắn càng kinh hãi hơn là, viên Kim Đan vạn pháp bất xâm vậy mà vỡ vụn. Trong nháy mắt, lòng hắn như tro nguội, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi. Đây tuyệt đối không phải tiểu hài tử, trong cơ thể nàng chắc chắn ẩn giấu một lão yêu quái nào đó, đang trêu đùa mình. Lần này, công tử nhà bọn họ có thể đá phải thiết bản rồi.
“Lý lão nhị, ngươi sao vậy?” Lúc này, một tu sĩ Kim Đan khác nhíu mày, cảm thấy tên Lý lão nhị này đang diễn kịch, nhưng khi hắn dò xét tình trạng cơ thể Lý lão nhị, thì hắn lại hoảng sợ.
“Kim...Kim Đan vỡ vụn!!!” Tu sĩ Kim Đan cảnh này kinh ngạc và kinh hãi. Hắn ngước mắt, nhìn về phía Nhất Cam, nhưng ngay giây sau, hắn đã bị một cái chân nhỏ đạp ngã trên đất, rầm rầm mấy cước, kim thân vỡ vụn, miệng sùi bọt mép, ngất đi.
Trước khi hôn mê, trong mắt hắn tràn đầy hình ảnh tiểu bánh bao trắng mềm mại đáng yêu không chịu nổi.
"Hắc, yếm đỏ kia thật là diễm lệ!" Nhất Cam, ta lại hạ gục được một tên nữa.” Tiểu Bàn đứng trên mặt vị tu sĩ Kim Đan cảnh nhảy disco, còn vặn vẹo eo đầy đắc ý tranh công nói.
“Đây...rốt cuộc là quái vật gì vậy!” Vương Nguyên Nga ngây người. Hắn biết thực lực hai tên hộ đạo giả mà cha hắn cho mình, đây chính là đại tu sĩ Kim Đan cảnh, có thể lật sông đổ núi, nhưng bây giờ lại bị mấy con búp bê đánh gục. Giờ phút này Vương Nguyên Nga nghiêm trọng cho rằng, hai tên đại tu sĩ Kim Đan kia nhất định là nhìn thấy mình bình thường quát tháo bọn họ đã quen sinh ra bất mãn, nên cố ý ở đây diễn trò mà thôi.
“Hắc hắc hắc...” Đánh xong mấy hộ vệ kia, Nhất Cam và đám người xoa tay, lộ ra nụ cười đầy thâm trầm, không ngừng tiến gần về phía Vương Nguyên Nga. Chỉ là nụ cười âm hiểm đó đặt trên khuôn mặt mấy đứa trẻ, dù thế nào cũng tràn đầy cảm giác khôi hài và buồn cười.
“Các ngươi đừng có qua đây!” Vương Nguyên Nga vừa yếu ớt gào thét vừa liều mạng lui thân về sau, cuống họng cũng không khỏi khàn đi. Hắn thật sự sợ hãi. Hắn cảm thấy mình hôm nay đã gặp phải mấy tên dở người, không sợ cha hắn.
“Kiệt kiệt kiệt, Tiểu Bàn, nhìn biểu cảm của tên này hung dữ chưa kìa, giống đại phản phái trong thoại bản không?” Mấy tiểu tử vừa tiến gần Vương Nguyên Nga vừa xì xào bàn tán.
“Ừm, giống, Nhất Cam ngươi nhìn xem, hắn bị bọn ta dọa sợ rồi.”
“Chi chi, còn ta nữa, biểu cảm hung ác của ta cũng làm hắn sợ rồi.”
“Tiểu Bàn, bọn mình có cần phải nói câu thoại nào không, tự dưng mình quên mất thoại trong thoại bản rồi.”
“Để ta, để ta.” Tiểu Bàn xoa nắm tay nhỏ, “Khặc khặc” cười lớn nói: “Kiệt kiệt kiệt, tiểu khả ái, ngươi kêu đi, ngươi kêu rách cổ họng cũng không ai tới cứu ngươi đâu.”
“? ? ? ?”
“…” Đám người trong sân đều kinh hãi. Nhìn khuôn mặt khả ái đó...nghe giọng nói trẻ con đó… nàng rốt cuộc đã làm cách nào mà vừa khiến người ta cảm thấy hung tàn vừa muốn cười vậy chứ?
“Chi chi, Nhất Cam, Tiểu Bàn, chúng ta nên quần ẩu chứ?” Hắc Thố nhắc nhở. Đây là quy trình chính quy, bình thường khi bọn chúng luyện tập là như vậy.
Sau đó, mấy đứa gào khóc xông lên, đối với tên đại ác bá Vương Nguyên Nga một trận đấm đá. Trong lúc đó, tiếng kêu của Vương Nguyên Nga rất lớn, là sợ hãi, tiếng của Nhất Cam bọn người càng lớn hơn, là hưng phấn.
“Đây….” Hương Nguyệt hoàn toàn bối rối. Nàng không ngờ mấy đứa trẻ mình tùy tay mang về lại... "Hung tàn" lại còn cường đại đến thế!
“Trời ơi, không xong rồi, không xong rồi…” Tú bà thanh lâu sốt ruột giậm chân trong hành lang. Đắc tội với đại quan chính nhị phẩm đương triều, thanh lâu của bà e là không trụ nổi, người không chừng còn gặp nguy hiểm nữa.
“Tiểu Bàn, giơ cao đánh khẽ là ý gì?” Nhất Cam hỏi.
“Không biết.” Tiểu Bàn lắc đầu, lại đạp vài phát lên người Vương Nguyên Nga, “Chắc là muốn bọn mình lôi ra ngoài đánh đấy.”
“Được, Tiểu Bàn, Hắc Thố, bọn mình lôi hắn ra ngoài đánh.”
“Tuân mệnh.”
“Vịt đen!”
Tiểu Bàn và Hắc Thố mỗi đứa nắm lấy một chân, kéo người ra phía ngoài lâu.
“Oaoo, thả ra, thả ta ra, cha ta là hộ bộ thượng thư, cha ta là hộ bộ thượng thư!” Vương Nguyên Nga liều mạng gầm rú nhưng không ai để ý tới hắn.
Rầm rầm rầm rầm – Một lát sau, bên ngoài thanh lâu truyền đến từng trận tiếng kêu như tiếng giết lợn. Sau đó, âm thanh ngày càng nhỏ. Một lát sau, Nhất Cam và đám người ưỡn bụng lớn uy phong lẫm lẫm đi vào.
“Tiểu Bàn, non cũng thấy đấy, là hắn kêu mình đánh hắn mà.”
“Ừm, ta thấy, hắn còn bảo ta đạp mặt hắn nữa.”
“Chi chi, chi chi, mặt hắn là ta đạp đấy, ta dùng Phật Sơn Vô Ảnh cước Hoàng Phi Hồng, Nhất Cam ngươi đều thấy đấy, mặt hắn bị ta đạp thành đầu heo luôn rồi.”
“Hừ, ta còn đạp hắn kêu cha đấy.”
“Ta… ta còn đạp hắn kêu mẹ nữa.” Mấy tiểu tử vừa đối phó xong địch nhân, nội bộ lại bắt đầu tranh luận.
“Đại Mỹ, rốt cuộc các ngươi từ đâu tới vậy?” Hương Nguyệt thấy bộ dạng thảm thương của công tử Thượng Thư Phủ thì lòng còn sợ hãi, đồng thời cũng có chút lo lắng, sợ Thượng Thư Phủ sẽ tìm đến gây phiền phức.
“Ây da, tiêu rồi” Tú bà thanh lâu sốt ruột giậm chân ở trong thang lầu. Đắc tội đại quan chính nhị phẩm đương triều, thanh lâu này của bà e là không mở nổi nữa, bà cũng sẽ gặp nguy hiểm thôi.
“Ừm...sao ta cảm thấy cái bụng nhỏ này rất lạ, còn có chút quen thuộc nữa chứ…” Trong đám người bỗng có một tu sĩ lớn tuổi kinh ngạc hét lên.
“Kháo Sơn Vương!”
“Nàng là Kháo Sơn Vương!”
“Nàng là Kháo Sơn Vương vô địch của Chu Tước hoàng triều ta đó!”
“Trăm năm trước, ta vẫn là một tên lính quèn, ta từng ở phía sau quân đội, xa xa thấy qua Kháo Sơn Vương đại nhân, ta còn thấy Kháo Sơn Vương đại nhân đại phát thần uy, một mình xông vào trận doanh địch, giết cho quân địch hàng triệu đại quân tan tác.”
“Năm đó khi bệ hạ còn chưa nhập Hóa Thần, nghịch tặc Tô Kình Thương từng tự mình xuống nam, muốn giết bệ hạ, cuối cùng cũng bị Kháo Sơn Vương đại nhân cường thế đánh lui, về sau Thần Võ bệ hạ dẫn quân đánh vào đế đô, là Thiên Bảo đại tướng quân đánh bại nghịch tặc Tô Kình Thương.”
Theo tiếng kinh hô của người này. Thanh lâu vốn ồn ào trong nháy mắt trở nên sôi trào.
“Cái gì!”
“Tiểu….anh hùng đó là Kháo Sơn Vương vô cùng thần bí trong truyền thuyết sao!”
“Nguyên lão lập quốc Chu Tước hoàng triều ta!”
“Cũng là vị vương gia khác họ đầu tiên của Chu Tước hoàng triều ta!!!!” Đám người kinh hô.
Sau một khắc, đồng loạt quỳ xuống một mảng lớn.
“Chúng ta bái kiến Kháo Sơn Vương!”
“Kháo Sơn Vương vạn tuế! thiên tuế! thiên thiên tuế!” Trong thanh lâu, âm lượng sôi trào. Người nào người nấy đều có vẻ kích động.
Đây chính là Kháo Sơn Vương, công cao cái thế, cùng Thiên Bảo đại tướng quân hai người đặt nền móng nửa giang sơn Chu Tước hoàng triều. Nghe đồn vị Kháo Sơn Vương này vẫn là đồng môn với bệ hạ hiện tại. Ngay cả Nhất Cam cũng không biết, trên thực tế, năm đó Thần Võ của nàng tại Chu Tước hoàng triều đã như thần trong lòng của ức vạn tướng sĩ, là một tín ngưỡng vô địch.
“Nhất Cam, bọn họ đang gọi ngươi sao?” Tiểu Bàn nháy mắt to hỏi.
“À… à không biết nữa.” Nhất Cam gãi đầu.
Hắc Thố lập tức nhảy cẫng lên nói: “Nhất Cam, ngươi quên à, Tứ Vô Phong phong ngươi làm vương gia, còn làm cho ngươi một khối lệnh bài lớn đó.”
“A, đúng đúng đúng.” Nhất Cam lập tức lấy ra chiếc chùy vàng nhỏ, thần thức tìm kiếm trong không gian của mình.
“Đúng!”
“Chính là nó!”
“Thần khí!”
“Năm đó Kháo Sơn Vương cũng mang theo hai chiếc chùy vàng, biến lớn hơn cả ngọn núi vạn trượng, oanh oanh mấy phát trực tiếp đập chết mấy chục vị đại năng Nguyên Anh cảnh và tu sĩ Kim Đan!”
“A! Kháo Sơn Vương, ta là tín đồ trung thành nhất của ngài!” Một lão giả run rẩy quỳ xuống. Hắn chỉ là tu sĩ Trúc Cơ cảnh có tư chất hạn hẹp, từng được đứng từ xa quan sát thần uy Kháo Sơn Vương, từ đó trong lòng khắc sâu cảnh tượng không thể nào quên được.
“Ha, ta tìm thấy rồi!” Nhất Cam từ không gian trữ vật lấy ra một tấm lệnh bài lớn giơ cao. Mọi người nhìn thấy, thấy được Chu Tước thần vận đang lưu chuyển trên đó, phảng phất như muốn sống lại, uy áp kinh người, trong nháy mắt một lần nữa quỳ xuống một mảng lớn, run run rẩy rẩy hô lớn:
“Kháo Sơn Vương thiên tuế! thiên tuế! thiên thiên tuế!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận