Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 493: Ngày đầu tiên xuống núi gặp thổ phỉ

“Thái!”
“Dừng lại!”
“Núi này là ta mở, cây này là ta trồng, muốn đi qua, lưu lại tiền qua đường.”
Nhất Chanh và những người khác vừa xuống núi ngày đầu tiên liền gặp một đám thổ phỉ chặn đường. Đó là ở trong một rừng trúc bên ngoài Đại Hoang, một gã đại hán một mắt thân thể cường tráng cầm trong tay một thanh đầu hổ kim bối đại hoàn đao, dẫn theo hơn trăm tiểu đệ hung ác giết chóc bao vây lấy đoàn người của Nhất Chanh.
“Thổ phỉ!”
Nhất Chanh xoa xoa đôi mắt nhỏ quan sát tỉ mỉ một chút, nàng vốn đang buồn bực chán nản lập tức kích động, trên bụng toàn thịt mỡ đều đang rung động.
“Tiểu Bàn, a bọn họ gặp được thổ phỉ.”
“Ừ, Nhất Chanh, ta nhìn thấy.”
“A rống! Tiểu Noãn, a bọn họ gặp được thổ phỉ!”
“Khanh khách, tỷ tỷ ngươi mau nhìn, chúng ta lại gặp một đám nhỏ thổ phỉ đáng yêu kìa.”
Nhất Chanh cùng bàn tay mập nhỏ lôi kéo tay nhau, vui vẻ vây quanh con gấu trúc đang ngồi mà nhảy nhót, vừa nhảy nhót vừa giơ tay nhỏ lên hô to. Cảnh tượng này, khiến đám thổ phỉ đang muốn cướp bóc sững sờ ngây dại cả lên.
“Đại ca, hai đứa bé mập này bị ngốc hả? Nàng không biết chúng ta thổ phỉ là đại danh từ “hung ác giết chóc, tội ác tày trời” sao???”
“Ha ha, mấy nhóc con thổ phỉ thôi, không biết trời cao đất rộng, cũng không biết sợ hãi là gì, xem bản trại chủ đây múa vài đường đao pháp, chúng liền sợ cho mà xem.”
Tên đại hán một mắt cầm đầu kéo đại đao trong tay lên, đột nhiên vung lên mấy lần, bùm bùm bùm, rừng trúc phía ngoài mấy mét "rầm rầm" đổ ngang một mảng lớn.
“Hừ, không muốn chết thì lưu lại tiền qua đường.”
Đại hán một mắt vai vác đại hoàn đao quát lớn một tiếng, trấn nhiếp đám người. Nhất Chanh và mọi người nhất thời dừng vui đùa, đứng im tại chỗ. Bọn thổ phỉ thấy vậy, tưởng đám người này đã bị dọa, thế là đắc ý hơn, lần nữa đe dọa Nhất Chanh và đồng bọn giao ra tài vật.
Bộp! Bộp! Bộp!
“Hay!”
“Làm tốt, có thưởng!”
Nhất Chanh mấy người lập tức vui sướng vỗ tay nhỏ, sau đó còn lục trong yếm ra mấy mảnh vàng vụn ném ra bên ngoài làm khen thưởng.
“Nhất Chanh, bọn hắn là thổ phỉ, đến cướp bóc chúng ta, vì sao chúng ta lại còn phải cho bọn chúng khen thưởng?” Tiểu Bàn mở to đôi mắt hỏi.
“Tiểu Bàn, chuyện này là như thế nào, bình thường ngươi không có xem thoại bản à.” Nhất Chanh tỏ vẻ khinh thường, “Người ta đã bỏ công ra biểu diễn như vậy, a bọn họ thưởng chút thì sao chứ?”
“Hơn nữa, lát nữa a bọn họ lại bị cướp lại không phải tốt sao?”
“......Nhất Chanh, ngươi thật thông minh.”
Tiểu Bàn dùng sức gãi đầu, CPU của nàng đều nhanh bị đốt cháy rồi, nàng không rõ khúc mắc ở đâu, nhưng nàng không dám cãi lại Nhất Chanh. Ngọa Tào, ta có vẻ như trí thông minh càng ngày càng xa cách Nhất Chanh, cái này nên làm sao bây giờ...?
“Đại ca, đám mập em bé này đang cười nhạo ngươi sao?”
Một đám tiểu đệ thổ phỉ nhìn cảnh này mười phần tức giận, nhưng khi quay đầu lại trông thấy đối phương ném qua tảng đá kim quang lấp lánh liền mở to hai mắt nhìn.
“Oa tào ~!!!”
“Đại ca, ngươi mau nhìn, là vàng! Là vàng đó!!!”
“Đám mập em bé này thế mà lại có nhiều tiền đến thế!!!”
Tất cả đám thổ phỉ con mắt đều sáng lên, nếu không kiêng kỵ uy áp của đại ca một mắt, đã sớm trực tiếp xông lên cướp giật.
“Ha ha ha, đại ca, trên người đám nhóc con béo múp này chắc chắn còn rất nhiều vàng, các huynh đệ phát tài rồi.”
“Đúng vậy đúng vậy a, đại ca, làm xong phi vụ này, để các huynh đệ cùng ngài đi kỹ viện trong thành tiêu sái nhé.”
“Úc úc! Đại ca vạn tuế!!!”
Trong chốc lát, sĩ khí của bọn thổ phỉ trong rừng trúc dâng cao. Nhưng mà, chúng không hề biết, đây sẽ là lần cướp bóc cuối cùng trong đời mình.
“Tê ~! Đại ca, ta thấy đám người phía sau có mấy nàng dáng vẻ thật là tuyệt vời, đẹp như tiên nữ, nhất là cái người mặc váy hồng với váy đen dáng người nóng bỏng kia tiểu đệ ta thề, cả đời này chưa thấy người nào đẹp đến thế!!!”
Một tên thổ phỉ phía sau gã đại hán một mắt trợn tròn mắt nhìn chằm chằm mấy yêu quái Nguyên Anh hoá hình hình người trong đội của Nhất Chanh, đặc biệt là Cửu Vĩ Ma Hạt có thân hình vô cùng nóng bỏng.
Từng tia từng tia ~
Cửu Vĩ Ma Hạt thấy thế, thè ra cái lưỡi đỏ tươi, trên mặt mang theo nụ cười, trong mắt hàn quang lập loé. Nếu không phải đại tỷ Nhất Chanh chưa lên tiếng, nàng đã sớm nuốt đám người hôi hám này.
“Đại ca, đại ca, nàng đang cười với ta kìa, ha ha...” Tên tiểu đệ thổ phỉ hưng phấn lay lay cánh tay tráng kiện của đại ca, kích động đến mức chân đứng không vững.
“Mẹ nó chứ, đó rõ ràng là đang cười với lão tử.”
Tên đại hán một mắt một tay đẩy đầu tiểu đệ thổ phỉ ra, quăng nó sang một bên. Tiểu đệ vẻ mặt ngơ ngác, “Đại ca, chẳng phải ngươi luyện đồng tử công sao?”
“Lão tử hôm nay muốn phá công, kiệt kiệt kiệt.....”
Đại hán một mắt cười lạnh một tiếng, liền phân phó nói: “Tiểu nhân, nam xấu xí toàn giết, nữ bắt về, còn cả cái con bé bàn phấn nộn kia nữa, xách về bỏ vào nồi, nãi nãi con nhóc này đáng yêu thế này, lão tử muốn ăn nàng lấy hình bổ hình, a ha ha ha.......”
“Úc! Úc! Đại ca anh minh!!!”
Ầm ầm ——
Một đám thổ phỉ lập tức xông lên.
“A rống ~ a lại có thể đánh thổ phỉ nha!”
Nhất Chanh cầm hai cây chùy vàng nhỏ trong tay kích động.
“Tam sư cô, ngươi chờ một chút, để Noãn Noãn đến.”
Noãn Noãn nhảy xuống từ người Đại Bảo. Lần đầu xuống núi nàng cái gì cũng thấy rất mới lạ, đều mang đến một cảm giác kích động. Trong đám thổ phỉ này, chỉ có gã đại hán cầm đầu là có chút tu vi, nhưng không cao, cũng mới luyện khí hai tầng. Đừng nhìn Noãn Noãn mới có 11 tuổi, nhưng nàng từ nhỏ đã được trời ưu ái, lại có Tần Thú cẩn thận bồi dưỡng hơn mười năm, đã sớm là tu sĩ Trúc Cơ cảnh. Đối phó với đám thổ phỉ này dễ như trở bàn tay.
“Được nha, vậy để Tiểu Noãn Nộn chơi.”
Nhất Chanh gãi gãi lỗ tai, kiềm chế nội tâm hưng phấn, dẫn Tiểu Bàn và Thỏ Đen vểnh mông nhỏ lui về sau mấy bước.
Xoát xoát xoát ——
Noãn Noãn cầm một cành liễu trong tay, kiếm khí bay tứ tung, chỉ một thoáng đã đánh cho bọn thổ phỉ ngã ngựa đổ, tè ra quần muốn bỏ chạy.
“Nhất Chanh, ngươi mau nhìn, mấy người đáng yêu kia muốn chạy trốn.” Tiểu Bàn lập tức chỉ vào đám thổ phỉ đang tứ tán bỏ chạy hô lớn.
“Không sao không sao, ta đi bao vây bọn chúng lại.”
Nói rồi, Nhất Chanh lập tức hét lớn một tiếng, biến thành cao mấy trăm trượng, sau đó huyễn hóa ra bốn đạo phân thân, bành một tiếng, nằm sấp xuống mặt đất, hợp thành một hình vuông, bao vây bọn thổ phỉ vào giữa.
“Ách.......”
Đám đại yêu phía sau thấy thế, thần sắc kinh ngạc một lúc. Cuối cùng liên tục gật đầu tán thưởng.
“Hay là Nhất Chanh Tả biết chơi nha.”
Thực tế, từng người trong lòng đều rất im lặng, bọn họ là một đám đại tu sĩ Nguyên Anh trở lên, tùy tiện vung tay là có thể bố trí kết giới, để những người này không chạy thoát được. Làm gì phiền toái như vậy chứ. Nhưng bọn họ cũng biết Nhất Chanh Tả ham chơi. Chỉ là không phân rõ là, Nhất Chanh Tả là không nghĩ dùng pháp lực bố trí kết giới, hay là cố ý đùa đám thổ phỉ này như vậy.
“Hô hô ha ha, bọn chúng chạy không thoát đâu.”
Nhất Chanh cố thu nhỏ thân thể lại, bao trùm cả rừng trúc, không lộ ra một chút khe hở nào cho chúng bỏ chạy.
“Lớn...Đại ca... Cái...cái này..cái này cái này....Là cái gì nha!!!???”
Đám thổ phỉ đã sớm ngây người như phỗng tại chỗ hai cỗ lắc lư, sửng sốt không dám nhúc nhích. Chỉ thấy trước mắt bọn họ bỗng nhiên nhiều ra mấy ngọn núi, vây chúng vào giữa, muốn trốn cũng không được.
“Ngọa tào, Nhất Chanh thật là quá thông minh!” Tiểu Bàn kinh hô một tiếng, che miệng nhỏ, trong lòng cảm thán trí thông minh của Nhất Chanh thật sự càng ngày càng lợi hại.
Chúng đại yêu:.........
“Hô hô ha ha, hô hô ha ha........”
Nhất Chanh nằm trên mặt đất cười lớn, làm cả mặt đất như bị động đất.
“A ~ ma ma nha.....”
Bọn thổ phỉ tuyệt vọng, cuối cùng đều nằm rạp xuống đất khóc lóc đau khổ cầu xin tha thứ.
“Tốt linh chi quang, rọi khắp nơi thế nhân......”
Cuối cùng, Đại Mỹ thi triển một môn linh thuật, nhìn Tâm Quan thần, người thiện tâm thì có Tam Dương hào quang, kẻ lòng ác thì thiên linh tím tái, kẻ giết người thì ấn đường xanh đen, tà linh quấn thân.......Đại gian đại ác, người tâm thuật bất chính, đều trừ. Còn những người bị ép buộc trong tình cảnh bất đắc dĩ, chưa từng nhúng tay vào máu tươi, Đại Mỹ cũng nguyện ý cho bọn họ một cơ hội sống lựa chọn lại, chỉ là trong lòng họ sẽ bị gieo thiện ác linh thuật, một khi về sau lòng sinh ác niệm liền sẽ chịu sự tra tấn về thể xác.
Noãn Noãn hỏi di di Đại Mỹ sao phải phiền phức thế, giết chết hết có phải tốt hơn không. Đại Mỹ chỉ cười đáp: “Trong sách thánh hiền nói, vạn vật có linh, có kẻ bản tâm làm ác, có kẻ trong lòng vẫn còn thiện lương, có kẻ bất đắc dĩ, có chuyện đời không có gì là bình thường.......Cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp, làm việc thiện hơn là tụng kinh niệm Phật.......Ta chỉ là muốn xem lời trong sách nói có đúng hay không, cũng muốn trong phạm vi năng lực cho những sinh linh lạc lối cơ hội lựa chọn lại, một lần hướng về cuộc sống.......”
“Nhưng mà Noãn Noãn, chủ nhân cũng từng nói, trong loạn thế không có trật tự, lực lượng mới là tiêu chuẩn duy nhất trong giới tu tiên, chúng ta có thể lương thiện, có thể chân thành, nhưng không thể mù quáng mà không phòng bị dâng hết chân thành của mình cho bất kỳ ai.......Chuyện đời khó phân, lòng người phức tạp, di di Đại Mỹ không yêu cầu con phải lương thiện thế này thế kia, chỉ mong con đừng cố ý làm ác, ức hiếp kẻ yếu có thể thôi, nếu gặp phải chuyện bất đắc dĩ, thì hãy “thà để ta phụ người trong thiên hạ, chứ không để người trong thiên hạ phụ ta.”
Đại Mỹ nhìn Noãn Noãn chỉ thấp hơn mình nửa cái đầu, xoa đầu nhỏ của nàng ôn nhu nói: “Bởi vì con là con của Ôn tỷ tỷ, con là người mà tất cả mọi người trên núi này muốn bảo vệ, trong mắt chúng ta, con quan trọng hơn toàn bộ thiên hạ, hơn cả tất cả thiện ác đúng sai trên đời này. Cho nên con nhất định phải vui vẻ, thật vui vẻ lớn lên nha.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận