Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 235: Âm Dương Kính! Thư sinh Tống Ninh Sinh. . .

"Chương 235: Âm Dương Kính! Thư sinh Tống Ninh Sinh. . . "Rút thưởng." « Chúc mừng ngươi, rút trúng "Âm Dương Kính" » « Âm Dương Kính: Cực phẩm linh bảo, bên trên soi Cửu Tiêu, bên dưới chiếu Cửu U, có thể câu hồn, luyện phách. . . còn có thể phòng ngự » "Cái cực phẩm linh bảo này cũng không tệ, công năng thật nhiều." Tần Thú hài lòng gật nhẹ đầu. Sau đó đem Song Dực Ngân Sư gọi lên núi đến. "Chủ nhân." Sư Huyền nhìn thấy Tần Thú, cung kính thi lễ một cái. "Ừm, không tệ." Tần Thú tán thưởng nhìn thoáng qua Sư Huyền, đầu sư tử con này cũng coi như cá chép hóa rồng, rũ bỏ thân yêu thú, nửa chân bước vào vòng "Thánh thú Tể Tể". Tiến vào Nguyên Anh cảnh về sau, uy áp trên người nó so với yêu thú cùng cảnh giới cũng cường đại hơn rất nhiều. "Sư Huyền, sau này nửa năm, ngươi cứ cách bảy ngày lên núi một lần, bản tọa sẽ luyện chế thần thú tắm để tẩy rửa nhục thân cho ngươi, xông phá gông cùm xiềng xích Tiên thiên của yêu thú, đánh vỡ nhiều khiếu huyệt trong thể nội, để yêu nguyên của ngươi trở nên càng thêm cường đại. " "Mặt khác, những đan dược này ngươi cầm lấy dùng luyện hóa, một giáp bên trong phá hai, ba cảnh không là vấn đề." Tần Thú ném ra ngoài mấy cái bình ngọc. Sư Huyền thấy thế, vội vàng tiếp được, quỳ xuống đất lễ bái. "Đa tạ chủ nhân, tiểu yêu nhất định sẽ dốc hết toàn lực tu luyện, không làm chủ nhân thất vọng." "Ừm, đi đi." Tần Thú phẩy phẩy tay áo. "Tiểu yêu cáo lui." Sư Huyền khom người lui xuống. "Con sư yêu này huyết mạch tựa hồ rất cường đại?" Sau lưng Tần Thú, Nam Cung Lưu Ly đi ra, ánh mắt rơi vào Sư Huyền đang rời đi. "À, nó thức tỉnh huyết mạch hoàng kim thánh hồng tộc." Tần Thú cười đáp lại. "Huyết mạch hoàng kim thánh hồng tộc! ! !" Nam Cung Lưu Ly lúc này giật mình, "Trong dân gian truyền ngôn, con hoàng kim thánh hồng cuối cùng của thế gian đã theo vị nữ đế tuyệt đại của Trung Thổ Thần Châu phi thăng tiên giới từ chín ngàn năm trước, chinh chiến thần linh, kết quả bị tiên thần trấn sát, hồn phi phách tán. Từ đó về sau, trên đại lục Thiên Huyền cũng không thấy bóng dáng của hoàng kim thánh hồng nhất tộc nữa." "Con tiểu yêu này cơ duyên tốt, đã từng nhận được quà tặng của một vị người tốt bụng, có được một viên huyết mạch đan, nhờ vậy mà huyết mạch tịnh hóa." Tần Thú đơn giản giải thích. "Ừm." Nam Cung Lưu Ly gật nhẹ đầu, cũng không quá để ý chuyện này. Sau đó mang theo Tiểu Trúc giỏ, đi đến vài cọng cây đào ở nơi xa ngắt hoa đào. "Ngươi hái hoa đào làm gì?" Tần Thú hỏi. "Buổi tối làm bánh hoa đào ăn." Nam Cung Lưu Ly đáp. Tần Thú mỉm cười nói: "Ngươi cũng biết làm bánh hoa đào à!" Nam Cung Lưu Ly quay đầu lại, đôi mắt trong trẻo động lòng người chớp chớp, "Ta không biết, ngươi làm đi." "Được thôi." Tần Thú mỉm cười đáp lời, sau đó đi đến dưới gốc Bàn Đào Thụ trong viện. "Sắp ba giáp trôi qua rồi, gốc Bàn Đào Thụ này sao một chút phản ứng cũng không có chứ." "Chẳng lẽ Ngũ Hành linh thổ không hợp với thần thụ của tiên giới này sao?" "Đại ca, ngươi cố gắng thêm chút nữa đi, chất nhi Trường Sinh của ngươi còn đang đợi ngươi nở hoa kết trái đó." "Ai..." Tần Thú thở dài một cái, sau đó ánh mắt rơi vào gốc Tiên Thiên Hồ Lô Đằng kia, trong đáy mắt lập tức có chút kinh hỉ. Chỉ thấy quả hồ lô dẫn đầu kia, hấp thu mấy lần khí vận chi lực khi Tiểu Bàn cùng Đại Mỹ độ kiếp, đã trưởng thành to bằng hai nắm tay, nghĩ là không bao lâu nữa là có thể thành thục. "Thật tò mò, bên trong quả hồ lô này rốt cuộc bán loại thuốc gì!" Tần Thú lẩm bẩm một tiếng. Chỉ cần đừng cho ta mấy cái hồ lô con là được. Trên núi có mấy tiểu tử kia, mình đã đủ mệt nhọc rồi. Nếu thật sự đến mấy huynh đệ Hồ Lô, mỗi ngày vây quanh bên cạnh gọi "Gia gia, gia gia" thì mình chẳng phải phiền chết sao. Đến lúc đó để Nhất Cam há mồm một tiếng, "Oa oa" ăn hết. Sau đó 7 cái hồ lô con ở trong bụng nhỏ của Nhất Cam đánh nhau, ha ha ha. Tần Thú nhàm chán tưởng tượng, khóe miệng không tự giác nở nụ cười. Nam Cung Lưu Ly quăng tới ánh mắt nghi hoặc, "Ngươi cười cái gì?" Sao lúc nào cũng bỉ ổi như vậy, bộ dạng tiên nhân này của ngươi đều bị ngươi làm hỏng mất rồi." "Hả? Không có cười gì, chỉ là nhớ đến đồ đệ ngốc háu ăn của ta, nhất thời nhịn không được, không tự giác bật cười thôi." "À." Nam Cung Lưu Ly "à" một tiếng, tiếp tục hái hoa đào của mình. Còn Tần Thú thì đi đến dưới gốc cây Lão Tang ở đằng xa, cuộn chân ngồi ở sườn núi, trong tay lật qua một mảnh vỡ màu vàng. Nói là mảnh vỡ, nhưng thực tế cũng lớn bằng bàn tay. Vật này chính là vật mà người kia để lại trên người trong quan tài thủy tinh quách của Độ Tiên Môn. "Hửm?" Khi thần thức Tần Thú thăm dò vào, liền phát hiện dị tượng, thân hình quyết đoán lùi nhanh, trong một ý niệm tứ linh thánh trận gia trì cho bản thân, chiến lực trong nháy mắt vọt đến đại thừa đỉnh phong cảnh giới. Lập tức bàn tay giơ ra, thanh long, bạch hổ, chu tước, huyền vũ tứ thánh thú chi lực bộc phát, hóa thành một cái lồng giam bao vây mảnh vỡ màu vàng bên trong. "Ra đi." Tần Thú khép mắt, nhàn nhạt nói. Ghê gớm, bên trong còn ẩn giấu một tia hồn niệm, suýt chút nữa hù c·hết lão tử. Vẫn chưa đủ chắc chắn a. Nếu như đủ chắc chắn, ta hẳn là phải dùng Hồng Liên Nghiệp Hỏa thiêu mấy ngày mấy đêm rồi mới xem xét."Không ra nữa, lão tử phải trực tiếp phóng hỏa đó." "Ai... Đạo hữu xin dừng tay." Một tiếng thở dài ung dung vang lên. Sau đó một bóng mờ bay ra từ bên trong mảnh vỡ màu vàng. Đó là một vị thư sinh trung niên, nho nhã thanh tú, đôi lông mày dường như luôn mang một chút ưu sầu không thể nào lau đi. "Ngươi là ai?" Tần Thú quát lớn. "Tại hạ Tống Ninh Sinh, bái kiến đạo hữu!" Thư sinh trung niên chắp tay. "Ngươi là Tống Ninh Sinh!" Tần Thú giật mình. Ta lặc cái vòng, vị trước mắt này thế nhưng là một tôn đại năng đỉnh phong Hợp Thể cảnh, không ngờ lại đứng ngay trước mặt mình. Hắn là người có tu vi mạnh nhất mà Tần Thú quen biết cho đến thời điểm hiện tại, ngoại trừ ma quân Yểu Yểu. Hửm? Không đúng, hắn là Tống Ninh Sinh, vậy người mà lúc trước ta dùng nghiệp hỏa thiêu g·iết là ai? "Đạo hữu đừng hoảng, ta sẽ không tổn thương ngươi. Với lại, ta từ trên người ngươi cảm nhận được khí tức trên cả Hợp Thể cảnh, nghĩ rằng đạo hữu tạo hóa cao thâm, cho dù là lúc ta đỉnh phong cũng không thể làm ngươi tổn thương được mảy may. Huống hồ, tại hạ đã sớm c·hết, hiện giờ còn sót lại chẳng qua là một tia linh hồn chấp niệm thôi. Ai..." Thư sinh trung niên ung dung thở dài, giống như mang theo vô vàn hoài niệm. Tần Thú thần thức dò xét một phen, phát hiện người này quả thật không hề nói dối, hiện giờ hắn chỉ là một tia chấp niệm. Bất quá, dù sao người này khi còn sống cũng là tu vi Hợp Thể cảnh đỉnh phong, tu sĩ trong cảnh giới kia có những thủ đoạn khó lường, Tần Thú cũng không rõ ràng, cho nên vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng cảnh giác. Bất quá, Tần Thú cũng không e ngại, bởi vì giờ phút này hắn đang ở trong đại trận, hắn là vô địch, cho dù người này còn sống cũng không phải đối thủ của mình. Sau đó, Tần Thú lại nói vài câu qua loa với người này, phát hiện người này không hề có thù hận gì với mình, ngược lại hệ thống nhắc nhở, thiện cảm của hắn dành cho mình là 20. Đến lúc này, Tần Thú mới yên lòng, khẽ thở ra một hơi. "Xin hỏi đạo hữu, hôm nay là năm nào?" Thư sinh trung niên nhìn về phía Tần Thú, vẻ mặt tựa như ẩn chứa sự tang thương. "Ngươi hỏi là lịch Thiên Huyền sao?" "Đúng vậy." "Hình như là năm 9091 lịch Thiên Huyền." "Đã... Trải qua... 9000 năm rồi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận