Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 30: Xong chuyện phủi áo đi

Chương 30: Xong việc phủi áo đi
Ăn tiệc? Tần Thú vừa nói ra câu này, tất cả mọi người ở đây đều không thể bình tĩnh.
Có kinh ngạc, có cảm thán, có phẫn nộ, cũng có kẻ may mắn hóng chuyện, một bộ dạng xem kịch hay.
"A..."
"Ha ha ha, a ha ha ha, tiểu gia hỏa, ngươi biết nơi này là nơi nào không?"
"Ngươi biết lão phu ngồi trước mặt ngươi, là tu vi bậc nào không?"
"Một kẻ chỉ là Luyện Khí cảnh còn mồm hôi sữa, cũng dám mạnh miệng cuồng ngôn!"
Không đợi đám người Kim gia phẫn nộ, lão thái gia Kim gia đã thay đổi thái độ bình thường, cười ha hả đứng lên.
Hắn dường như bị hành vi của Tần Thú làm cho bật cười.
Trước đó hắn còn lo lắng, đối phương đến là có chuẩn bị.
Nhưng thần thức của hắn quét khắp bốn phía, cũng không phát hiện tu sĩ cao cấp nào khác.
Tần Thú không để ý đến lão, chỉ nhìn về phía đám người Kim gia, ánh mắt tĩnh lặng hỏi:
"Xin hỏi, ai là Kim Cự Cơ?"
Kim Cự Cơ, chính là cái tên đã trắng trợn cướp đoạt dân phụ trăm năm trước, hành hạ đến chết vị đại sư huynh công tử ca kia.
"Hừ, còn mồm hôi sữa, cũng dám gọi thẳng tên thật của gia chủ!" Kim Cự Cơ giận dữ nói.
Hiện nay, đúng là cái loại a miêu a cẩu gì cũng dám đến Kim gia hắn giương oai.
"Ngươi là Kim Cự Cơ?"
"Chính là..."
Phụt!
Một vệt kiếm quang lóe lên, Một vũng máu tươi bắn tung tóe, Một cái đầu lâu bay lơ lửng lên trời.
Kim Cự Cơ: ...Chuyện gì vậy! Ta còn chưa kịp phản ứng đâu! ! !
Đám người: ...
Đường đường gia chủ Kim gia cứ như vậy bị treo cổ? ? ?
Kiếm của thiếu niên này— Mẹ nó quá nhanh!
Không! Là mẹ nó quá sướng!
Thảo! Vì sao lại có cảm giác sướng như vậy! ! !
Cẩu Kim Cự Cơ, còn dám trắng trợn cướp đoạt vợ con của cậu hai ta, còn ngay trước mặt vợ con của cậu hai ta cưỡng ép so sánh chim của mình với người ta. Phỉ... Chết sướng mẹ nó a!
"Cái này..."
Đám người Kim gia sau khi kinh hãi thì đều vô cùng tức giận.
Không ngờ, Kim gia hắn có Kim Đan đại tu trấn giữ mà lại có người dám giết gia chủ bọn họ, đơn giản là không thể chấp nhận.
Đám người Kim gia đồng loạt quỳ xuống, "Mời lão tổ chém giết kẻ này!"
Thần sắc của lão thái gia Kim gia ngưng trọng, vừa rồi một kiếm của thiếu niên kia quá nhanh, thậm chí ngay cả lão cũng không kịp ngăn lại.
"Người này nhất định là che giấu tu vi"
"Là tu luyện loại công pháp gì có thể ẩn giấu tu vi, hay là tu vi bản thân của hắn còn cao hơn ta?"
Sắc mặt của lão thái gia Kim gia có chút khó coi.
Dù là loại nào, thể diện Kim gia cũng coi như vứt đi hết rồi.
"A, xin lỗi, vừa quên nói, Kim gia các ngươi có hai người ta không thể để cho toàn thây, bởi vì ta cần mượn hai cái đầu người này đi tế điện một cố nhân."
"Bất quá các ngươi yên tâm, những người khác ta sẽ cho toàn thây."
Nhìn biểu cảm vừa sợ vừa giận của đám người Kim gia, Tần Thú lộ ra nụ cười mà hắn cho là hiền lành.
A a, Lão tử biết rõ là bọn ngươi không quen nhìn ta, nhưng lại không thể làm gì ta được.
Mà nói, đây chính là cảm giác trang bức sao?
Thật mẹ nó quá sướng!
Răng rắc!
Đám người Kim gia nắm chặt nắm đấm vang lên răng rắc.
"A a, đạo hữu, không biết Kim gia ta có gì đắc tội với đạo hữu, mong rằng nói rõ!"
Sống đến tuổi của lão thái gia Kim gia này, đã sớm thành nhân tinh.
Đối phương dám giữ thái độ không sợ hãi như vậy, chắc chắn là Kim Đan tu sĩ không thể nghi ngờ.
Chỉ là lão cũng nghĩ không ra, gia tộc mình khi nào đã đắc tội với một vị... đại tu sĩ trẻ tuổi như vậy.
"A a, không quan trọng"
Tần Thú buông tay, nói: "Tiếp theo ai đây, xin hỏi ai là Kim Kỷ Bá?"
Sắc mặt của lão thái gia Kim gia khó coi, uy hiếp nói:
"Đạo hữu có phải hơi quá đáng không, cho dù ngươi là Kim Đan đại tu thì sao, nơi này là Kim gia, có mười mấy Trúc Cơ tu sĩ, lão phu cũng là Kim Đan đại tu sĩ, nếu thực sự đánh nhau, đạo hữu chưa chắc đã có thể toàn thân trở ra!"
"Cái gì!"
"Thiếu niên nhìn dáng vẻ này là Kim Đan đại tu! ! !"
"Ta ơi, ta hôm nay lại được tận mắt nhìn thấy hai vị Kim Đan cảnh đại năng tu sĩ"
"Khó trách, thiếu niên này dám một mình gánh nhiều quan tài như vậy đến Kim gia, nguyên lai là có thực lực."
Đám người nghe thấy lời của lão thái gia Kim gia, nhao nhao lộ vẻ kinh ngạc.
"Được rồi được rồi, lão bất tử, cố mà trân trọng giây phút sống sót này đi, bởi vì tiếp theo ngươi sẽ phải chết thật lâu!"
"Còn có các ngươi nữa, tranh thủ thời gian nói cho Lão tử, ai là Kim Kỷ Bá, Lão tử còn muốn về nhà ăn cơm đây!"
Tần Thú trợn trắng mắt, mắt lộ ra vẻ không kiên nhẫn, thật là quá nhiều lời.
Lúc này, Lôi Lạc yếu ớt chỉ về phía lão thái gia Kim gia.
"Tiền bối, đó là Kim Kỷ Bá"
"Ừm? Ngươi là Kim Kỷ Bá?"
Tần Thú nhìn về phía lão thái gia Kim gia.
Chính là kẻ ở vách tường kia ra tay chém sư phụ ta đạo cơ, còn ném ông ấy xuống hầm phân ngâm ba ngày ba đêm!
"Hừ, chính là lão phu, đạo hữu nếu muốn ngọc nát..."
Xoẹt!
Tần Thú chỉ khẽ vạch một đường, một đạo kiếm khí đột nhiên bắn ra.
Kiếm khí như hồng, làm kinh hãi rụng cả cánh hoa trong vườn, chém về phía lão thái gia Kim gia.
"Hừ, thật coi lão phu sợ ngươi sao?"
Lão thái gia Kim gia bước ra một bước, mái tóc trắng phơ bay tán loạn, trên mặt lộ ra một tia sát khí lạnh lẽo.
Ầm!
Tiếp đó, hai tay ông ta quét ngang, bộc phát ra một vệt quang mang chói mắt, đánh thẳng vào kiếm khí của Tần Thú.
Nhưng mà—— Chỉ nghe một tiếng "Rắc", quyền mang của lão trong nháy mắt vỡ nát.
Phụt!
Kiếm khí sượt qua người lão thái gia Kim gia, chém xuống cánh tay phải của ông ta.
"A..."
Lão thái gia Kim gia phát ra tiếng thét thảm thiết.
Tần Thú thấy vậy, mặt không đổi sắc.
Hắn muốn chậm rãi đánh giết lão, để lão nếm trải nỗi sợ hãi trước khi chết.
Càng là người tu vi cao như lão thái gia Kim gia, lại càng ở vị trí cao lâu năm, liền càng sợ chết.
Và khi cái chết ập đến, họ sẽ càng cảm thấy sợ hãi.
"Lại chém"
Tần Thú chậm rãi bước lên một bước, khẽ quát một tiếng, đầu ngón tay lại bắn ra một đạo kiếm khí.
Phụt!
Máu tươi bắn tung tóe, vương vãi khắp đình viện, lão thái gia Kim gia mất một bắp đùi, ngã ngồi trên mặt đất, kêu la thảm thiết.
"Tê"
Mọi người xung quanh thấy vậy đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Lúc này, bọn họ còn làm sao mà không nhìn ra, thiếu niên trẻ tuổi trước mắt này, tu vi cao hơn lão thái gia Kim gia rất nhiều.
Hắn thậm chí có khả năng trực tiếp chém giết lão thái gia Kim gia, nhưng lại chọn cách từng chút hành hạ đến chết.
Nghĩ cũng biết là có thâm cừu đại hận gì đó.
Cũng phải, Kim gia này đã quen làm mưa làm gió, đắc tội quá nhiều người, có kết cục hôm nay cũng là điều đã được dự kiến trước.
Chỉ là lúc này trong lòng bọn họ nhớ lại chính là, chờ xong chuyện lần này, về đến gia tộc sau nhất định phải dặn dò con cháu trong nhà không được tùy tiện làm xằng làm bậy.
Nếu không đắc tội với địch nhân như thiếu niên trước mắt này thì coi như xong đời.
"Hỗn đản..."
Lúc này, lão thái gia Kim gia cũng nhìn ra thiếu niên trước mắt này đang đùa bỡn mình, lập tức phẫn nộ hét lớn một tiếng, vội vàng tế ra một tấm phù lục màu vàng.
Phù lục đón gió phình lớn, ở giữa không trung diễn hóa ra một mảnh Bạch Động, bên trong Bạch Động năng lượng mãnh liệt, hóa thành một trận kiếm hà trắng như tuyết trong nháy mắt trút xuống, chém về phía cổ Tần Thú.
"Kiệt kiệt kiệt... Bất kể ngươi là ai, đều chết cho ta đi thôi, a ha ha ha..."
Lão thái gia Kim gia cười càn rỡ.
Tấm phù lục này là khi còn trẻ, ông ta đoạt được tại một động phủ của Nguyên Anh đại năng, là một tấm phù lục cấp bốn, có thể bộc phát ra một kích của Nguyên Anh cảnh.
Dưới sát cơ khủng bố như vậy, mặc cho thiếu niên này có thiên phú kinh người, cũng sẽ hóa thành tro tàn.
"Năng lượng thật kinh khủng!"
"Một kích này đủ để trong nháy mắt tiêu diệt hết chúng ta ở đây!"
"Đây... không ngờ Kim gia lại còn có loại bảo vật như vậy..."
"Xong rồi xong rồi, thiếu niên này chết chắc rồi"
Các tân khách ở đây thấy vậy đều lộ ra vẻ sợ hãi, sợ bị tai bay vạ gió, nhao nhao lùi nhanh ra phía sau.
"Ha ha ha, biết sự cường đại của Kim gia ta chưa"
Lão thái gia Kim gia nhìn vẻ mặt sợ hãi của đám người, lộ ra vẻ cười nhạo và khinh thường.
"Hôm nay yến tiệc xong, Hắc Thủy thành này, chính là Hắc Thủy thành của Kim gia ta, kẻ thuận ta thì sống, kẻ nghịch ta thì chết, kiệt kiệt kiệt... á!"
Lão thái gia Kim gia đang cười đắc ý thì bỗng im bặt.
Ngay sau đó, lão với vẻ mặt không thể tin chỉ vào Tần Thú, "Đây đây đây... làm sao có thể có thể? ? ?"
"Hỗn đản... Ngươi làm sao có thể ngay cả một kích của Nguyên Anh cảnh cũng không sao?"
Lúc này lão thái gia Kim gia thực sự vừa sợ, vừa giận lại vừa hoảng.
Lão trơ mắt nhìn luồng sát khí kia bao phủ lấy Tần Thú, mà hắn lại không hề bị thương chút nào.
"Chỉ vậy thôi...?"
Tần Thú hơi nhếch mày, đưa tay phủi phủi bụi tro bám trên áo bào.
Đùa gì thế, Lão tử mặc ba món phòng ngự linh bảo, sao có thể bị một kích của Nguyên Anh phá vỡ chứ.
Phụt! Phụt!
Hai đạo kiếm quang lóe lên, lão thái gia Kim gia trở thành một kẻ không tay không chân.
"A... Hỗn đản, có gan thì ngươi giết ta đi!"
"Tốt thôi, vậy thì giết ngươi ^_^"
"Chờ... Chờ một chút, vãn bối có lời muốn nói..."
"Xuống dưới nói đi"
Phụt!
Một đạo kiếm quang cuối cùng lóe lên, một cái đầu lâu bay lên.
Tiện tay tiêu diệt luôn thần thức của lão thái gia Kim gia.
"Phàm những ai không liên quan đến Kim gia, mời mau chóng rời khỏi nơi này!"
Đám người sau khi nghe xong, nhao nhao trốn chạy như vịt.
Mẹ ơi, cái địa phương quái quỷ này, bọn họ thật sự không dám ở lại một khắc nào nữa.
"A a a... gia chủ chết rồi, lão thái gia cũng toi, mọi người mau trốn thôi!"
Trong nháy mắt Kim gia loạn thành một đoàn.
Tần Thú đưa tay, đem hai cái đầu của Kim Cự Cơ và Kim Kỷ Bá hút vào trong tay.
Sau đó cầm Tru Tiên kiếm trong tay, vung một kiếm chém xuống.
"Rơi xuống quan tài!"
Tần Thú búng tay một cái, những quan tài trên không trung nhao nhao rơi xuống.
Sau đó cũng không quay đầu mà rời đi.
Ngày hôm đó, phạm vi ba mươi dặm quanh Kim gia bị một đạo kiếm khí san bằng.
Từ đó về sau, Hắc Thủy thành có thêm một truyền thuyết nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận