Trường Sinh 10 Ức Năm, Cẩu Thành Tiên Đế Lại Ra Khỏi Núi

Chương 22: Siêu cấp Kim Đan đại lễ bao!

"Chương 22: Siêu cấp Kim Đan đại lễ bao!
"Ha ha ha, sư bá ngày mai sẽ cho ngươi chế tạo một tấm giường lớn bằng linh thạch." Tần Thú thoải mái cười lớn. Chỉ cần có thể khiến tiểu nha đầu vui vẻ, chút linh thạch tính là gì! Ngay cả đem thỏ đen nướng để mua vui, Tần Thú cũng không hề do dự. Thỏ đen: . . . . Nghe tôi nói, cảm ơn bạn!
"Đúng rồi, cái con đen đen đang gặm củ cải dưới mái hiên kia, là thỏ sư bá nuôi đấy."
"Sư bá nói cho ngươi biết nhé, con thỏ nhà ta rất thông minh, không những biết chẻ củi gánh nước trồng rau, còn có thể biểu diễn ngực nát Đại Thạch nữa đó." Tần Thú giới thiệu nói.
"Thật sao?" Trong mắt Ôn Tình lộ vẻ không tin.
"Nếu không, sư bá để nó biểu diễn cho ngươi xem?"
"Chi chi —— chi chi ——" Lúc này, thỏ đen dưới mái hiên sau khi nghe xong liền vung chân muốn chạy. Nhưng liền bị Tần Thú một tay nhấc về.
"Tiểu Tình Nhi, trưa sư bá nướng thịt thỏ cho ngươi ăn nhé?"
"A —— hay là không cần đâu, dù sao thỏ đáng yêu như thế." Ôn Tình nhận lấy con thỏ ôm vào lòng, dịu dàng vuốt ve.
"Chi chi, chi chi (Tiểu tỷ tỷ, ngươi thật tốt)." Thỏ đen cảm động, nước mắt trực trào ra.
Tần Thú thấy vậy, cười hắc hắc đứng lên. Có thể nghe hiểu động vật nói chuyện, thật thú vị....
Giữa trưa, Tần Thú cố ý trổ tài, nấu ra hơn mười món ăn. Vì thế, Tần Thú còn cố ý từ trong núi bắt mấy con yêu thú, mở tiệc chiêu đãi Ôn Tình.
"Thế nào? Món ăn sư bá làm có ngon không?"
"Ừ ừ ừ, bình thường."
"Bình thường mà ngươi còn ăn ngon như vậy?"
"Đói bụng."
"....Được thôi." Quả nhiên, nướng thịt thỏ mới là tuyệt chiêu của mình.
Tần Thú không khỏi nhìn về phía con thỏ đen đang nằm ở ngưỡng cửa, ôm củ cà rốt, thoải mái nhàn nhã gặm.
"Chi chi —— chi chi ——" Thỏ đen thấy vậy, chợt cảm thấy một điềm báo chẳng lành, ôm củ cà rốt "Thử linh lợi" lăn ra khỏi phòng trúc. Một bên lăn một bên kêu to: "Đại Mỹ, Tiểu Bàn, không ổn rồi, tên cẩu tặc này muốn ăn ta rồi!"
"? ? ? ?"
"cẩu. . . cẩu tặc?"
"Đây là đang nói ta sao? ? ?" Nghe thỏ đen nói, Tần Thú rõ ràng sững sờ một chút. Nhất thời không phản ứng kịp.
"Tốt lắm, đồ thỏ đen, Lão tử nuôi ngươi đen thui mập mạp béo tròn, ngươi lại đối đãi với ta như thế hả?"
"Quả nhiên là súc sinh, đúng là không có lương tâm." Tần Thú thầm nói trong lòng.
Lúc này, bên tai hắn bỗng nhiên truyền đến tiếng khóc. Tần Thú lấy lại tinh thần, nhìn Ôn Tình ôm bát đũa, không ngừng nức nở, lo lắng hỏi: "Tiểu Tình Nhi, ngươi sao vậy?"
"Sao tự dưng lại khóc?"
"Có phải sư bá làm đồ ăn không ngon không?"
"Ngươi nói cho sư bá biết, sư bá làm lại cho ngươi có được không?"
Trong mắt Tần Thú tràn đầy quan tâm và nghi hoặc.
"Không phải tiểu sư bá, là ta rất lâu không có ăn no như vậy." Ôn Tình lắc đầu, kể lại kinh nghiệm mấy năm nay. Mẫu thân và phụ thân cùng nhau vào một tòa bí cảnh tìm kiếm cơ duyên, kết quả đắc tội một vị thiên chi kiêu tử, bị đối phương làm bị thương, còn phái người truy sát. Phụ thân vì che chắn cho mẫu thân bỏ trốn, bị đánh chết tại chỗ. Mẫu thân dù trốn ra khỏi bí cảnh, nhưng cũng bị trọng thương, không mấy ngày liền qua đời. Trước khi chết, cho mình một tấm bản đồ cùng một phong thư, để mình chạy trốn đến nơi này, cũng thay nàng tế điện một sư gia và đại sư bá, tiện thể xem tiểu sư bá còn ở nhân gian không.
Năm đó, Ôn Tình chín tuổi. Một mình vượt qua trăm vạn dặm cương vực. Trên đường đi, nàng bị người lừa, bị người đánh. Mới đầu, nàng còn có chút tiền mẹ để lại, khi đi qua một vài đại thành thì, cưỡi truyền tống trận, sau cũng chỉ có thể một đường ăn xin mà đến. Đương nhiên, trong lúc đó nàng cũng mấy lần gặp được người tốt bụng cứu giúp, có người còn đưa nàng đi một quãng đường. Nếu không thì, Ôn Tình cảm thấy mình có lẽ đã không đến được nơi này. Cũng không nhìn thấy nơi mẹ từng sống, ăn không được bữa cơm này tiểu sư bá làm.
"Được rồi, đừng khóc." Tần Thú xoa đầu tiểu nha đầu, dịu giọng an ủi: "Ngươi yên tâm, đến chỗ sư bá rồi, sẽ không ai dám khi dễ ngươi."
"Với lại, sư bá sẽ báo thù cho mẫu thân ngươi."
"Sư bá, thù của phụ thân và mẫu thân, ta muốn tự mình báo." Ôn Tình ngẩng đầu, mắt to lấp lánh nước mắt, nhưng lại càng thêm kiên định.
Tần Thú trầm mặc một hồi, nói: "Được, sư bá tin tưởng ngươi, về sau ngươi cùng sư bá tu luyện nhé."
"Vâng." Ôn Tình cảm động gật đầu.
"Sư bá, khúc mắc lớn nhất của mẫu thân, chính là đến chết cũng không thể báo thù cho sư gia và đại sư bá."
"Ngươi yên tâm, thù của sư gia và đại sư bá, sư bá rất nhanh sẽ giúp bọn họ báo."
Buổi chiều, Tần Thú dọn dẹp phòng trước đây của sư tỷ, cho Ôn Tình ở.
"Năm tháng đã lâu, phòng trúc có chút hư hại rồi, đợi mấy ngày nữa, sư bá sẽ xây lại phòng trúc mới cho ngươi." Tần Thú nói.
"Dạ sư bá."
"Tốt, trên đường đi lo lắng bất an, đến chỗ sư bá rồi, ngủ một giấc thật ngon nhé. Có sư bá trông coi, sẽ không ai dám làm hại ngươi."
"Ừm, cám ơn tiểu sư bá." Ôn Tình ngọt ngào cười.
... ...
Buổi tối, Tần Thú mở lá thư sư tỷ để lại cho mình.
«Sư đệ thân mến, thấy chữ như thấy người:
Sư đệ, nếu ngươi thấy lá thư này, sư tỷ sẽ rất vui, vì điều đó chứng tỏ ngươi còn sống.
Sư đệ, sư tỷ đã thành công Trúc Cơ, nhưng sư tỷ thất hứa rồi, sư tỷ đã không quay về tìm ngươi, vì sư tỷ biết mình vẫn chưa đủ mạnh.
Sư đệ, là sư tỷ vô năng, không thể báo thù rửa hận cho sư phụ và sư huynh.
Sư đệ, sư tỷ sắp chết rồi, đường xá xa xôi, sư tỷ biết mình không về được.
Sư đệ, sư tỷ rất nhớ ngươi!
Mỗi ngày sau khi sư tỷ rời đi, đều lo lắng không biết ngươi đã ăn no chưa, mặc có ấm không, lo lắng ngươi ngày càng già đi, không có người chăm sóc, lo lắng ngươi có bị người khác khi dễ không. ...
Sư đệ, thật xin lỗi, là sư tỷ thật xin lỗi sư phụ đã căn dặn, không chăm sóc tốt cho ngươi... ...
Có lẽ, có lẽ ngươi sẽ không đọc được lá thư này đâu.
—— Ôn Nhu lưu bút»
Bức thư lưu loát vài trăm chữ, Tần Thú lại lật đi lật lại đọc cả tiếng đồng hồ.
Đêm đó, ánh nến lung lay. Tần Thú gấp lá thư lại, đặt dưới gối.
"Sư tỷ, tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc tốt Tiểu Tình Nhi."
"Thù của sư phụ và sư huynh, ta cũng nhất định sẽ báo." Tần Thú thầm tuyên thệ trong lòng.
Sau khi dẹp bỏ cảm xúc, Tần Thú bắt đầu xem "Siêu cấp Kim Đan đại lễ bao".
«"Siêu cấp Kim Đan đại lễ bao" mở ra, nhận được thưởng như sau:»
«Quy Linh đại trận: Pháp trận cấp năm, có thể ngăn cản công kích của tu sĩ Hóa Thần cảnh, phạm vi bao trùm 30 dặm, đang trong quá trình thành hình. . . . Đã thành hình!»
«Thất Thải Linh Lung bảo tháp: Linh bảo thượng phẩm, kết hợp cả công phạt và phòng ngự, là linh bảo vô thượng, chia làm bảy tầng thất thải, chỉ cần tinh thần lực đủ mạnh, mỗi lần chuyển một tầng, chiến lực sẽ tăng lên gấp bội.»
«Linh khôi lỗi: Luyện chế thành công, rót vào một sợi thần hồn, có thể có được bảy thành chiến lực của chủ nhân.»
«Mảnh vỡ Hoàng Tuyền kiếm ý *1: Hoàng Tuyền kiếm tiên ngộ đạo Hoàng Tuyền, lĩnh ngộ kiếm ý tuyệt thế, đồng thời lấy một phần Hoàng Tuyền bản nguyên đạo vận, dùng thiên lôi địa hỏa chế tạo thành một thanh tiên kiếm tuyệt thế, sau trong một trận đại chiến Tiên Ma, thanh tiên kiếm tuyệt thế vỡ vụn thành mấy trăm mảnh, mỗi mảnh vụn đều chứa một phần Hoàng Tuyền bản nguyên đạo vận, có thể lĩnh ngộ Hoàng Tuyền kiếm ý.»
Bạn cần đăng nhập để bình luận