Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 81: Nàng là tạo cái gì nghiệt (length: 7961)

Bách Lý Huy là người già lõi đời, vài câu nói đã khiến Ngô lão đầu cùng Ngô bà tử không còn tức giận, đặc biệt là Ngô lão đầu còn bị Bách Lý Huy khéo léo nịnh nọt vài câu, cũng không bận tâm đến chỗ đau trên sống mũi, cười lắc đầu, "Việc buôn bán ở cửa hàng không tốt, ta trong lòng nóng nảy, ngược lại hồ đồ rồi."
"Coi như thế đi, thằng hai có thể tự mình đứng lên, mua được sản nghiệp cũng là chuyện tốt, dù sao cũng tốt hơn hai anh em cứ ở nhà trông cái tiệm tạp hóa không có tiền đồ kia."
Nói xong quay đầu nhìn Ngô bà tử, "Đưa cho thằng hai ba mươi lượng bạc, chuyện ra riêng sống một mình chỗ nào mà không cần tiền."
Đến lúc này, dù sao cũng phải tìm cho mình chút mặt mũi.
Ngô bà tử không tình nguyện, trong ánh mắt uy hiếp của Ngô lão đầu vẫn là vào phòng, cuối cùng không chỉ lấy ra ba mươi lượng bạc, còn lấy ra một đôi vòng bạc cho Bách Phương Nhi, gượng gạo nói, "Đã sớm chuẩn bị cho con rồi, giờ cho con, coi như quà mừng nhà mới."
Cặp vòng bạc vừa nhìn đã thấy nặng, Bách Phương Nhi có chút không dám nhận, Lý bà lên tiếng, "Lão nhân cho thì con cứ nhận lấy, sau này thường xuyên dẫn con về thăm lão nhân, có chuyện gì thì năng qua lại chút, đừng có lười biếng làm biếng."
"Đừng tưởng rằng đã ra riêng sống thì đóng cửa lại tự sống, lúc ông bà đau ốm cũng phải nhanh chân chạy đến, có cái gì ngon cũng nhớ đến ông bà có được ăn không."
"Ta và cha con đến đây cho con chỗ dựa, không phải là để chống lưng cho các con bất hiếu với cha mẹ, nếu để bọn ta biết hai đứa con bất hiếu, cũng sẽ không dung tha các con."
Ngô Cường và Bách Phương Nhi cúi đầu ngoan ngoãn tiến lên, một người nhận bạc, một người nhận vòng, còn dập đầu thật chắc với hai ông bà nhà họ Ngô.
Tộc lão nhà họ Ngô ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng thở dài một tiếng, không phải là đối thủ của người nhà họ Bách, hai ông bà già này rõ là đã diễn một màn nhường mồi ngon cho con cháu.
Hai vợ chồng Ngô lão đầu lần này coi như phí công chịu thiệt rồi.
Lý bà dẫn ba nàng dâu đến nhà làm loạn, trút được cơn giận trong lòng, Bách Phương Nhi còn ngoài ý muốn có được ba mươi lượng bạc cùng một đôi vòng tay, có thể nói là thắng đậm, sau đó vui vẻ dẫn ba nàng dâu và Bách Phương Nhi trở về.
Bách Phúc Nhi thấy mọi người trở về vui vẻ đón, "Bà nội, thế nào rồi?"
Lý bà đắc ý, "Bà nội con ra mặt còn có thể có vấn đề sao? Trời không còn sớm, đi thôi."
Không về nữa thì sẽ thật sự muộn mất.
Tiểu Thúy Thúy lại muốn khóc, Bách Phương Nhi dứt khoát cho con bé chiếc vòng bạc vừa mới lấy được chơi, lúc này mới chuyển sự chú ý của nó, vẫy vẫy tay với Lý bà.
Trên xe, Lý bà nghe thấy mùi vị từ con vịt con và con chó nhỏ trên người phát ra có chút đau đầu, "Quả Nhi, Phúc Nhi, nhà mình thật không có nhiều chỗ để nuôi vịt."
Vịt ăn nhiều mà thịt lại ít, lại không có mùi thịt gà, nuôi nhiều như thế chẳng đáng.
Bách Quả Nhi che chở đàn vịt con, "Nuôi đi, vẫn còn một chuồng lợn bỏ trống, bên trên nuôi thỏ, bên dưới liền nuôi vịt có phải là quá tốt không."
Lý bà thẳng thắn nói cho cô bé biết, "Nhà mình đã đặt hai con heo nhỏ, vài hôm nữa có thể đi bắt, về sẽ phải nuôi ở trong chuồng lợn."
Bách Quả Nhi sững sờ, nghĩ nghĩ, "Vậy thì tạm thời ở chung với con la cho tốt."
"Hay không thì ở góc sân chia một chỗ, bọn chúng cũng có cần chỗ lớn đâu."
Mẹ của cô bé là Trương thị rất bất đắc dĩ, "Cũng không biết con ở đâu ra cái hứng thú này, từ bé đã vậy, cái gì cũng muốn nuôi, cái gì cũng muốn trồng, số tiền ăn vặt của Phúc Nhi sớm muộn cũng bị con bòn rút hết mua gà mua vịt cho coi."
Hai chị em có chút tiền không đi mua đồ ăn đồ dùng lại toàn mua chó mèo về, về nhà còn phải lo cơm nước cho chúng nó.
Bách Phúc Nhi cười cong cả mắt, "Nhà ta không phải mua được bãi sông sao, sau này thì ra bãi sông nuôi vịt, rào một cái, là vịt có thể tự ăn cá dưới sông, nhị tỷ con cố lên, trở về nuôi một ngàn con vịt cho tốt."
Mắt Bách Quả Nhi sáng rỡ, sau khi nghĩ sẽ mở rộng sự nghiệp nuôi thỏ lớn mạnh xong, lại muốn chuẩn bị phát triển sự nghiệp nuôi vịt, dù trước mắt thỏ vẫn chỉ có ba con, vịt chỉ có mười hai con.
Bách Diệp Căn đang ngồi trong lòng Trương thị duỗi bàn tay nhỏ sờ sờ con vịt, "Nhị tỷ, sau này con sẽ giúp tỷ cùng thả vịt."
Ba chị em vui vẻ cười suốt cả đường, con la lớn chạy nhanh, xuống xe mọi người đều có chút chóng mặt, thấy mặt trời đã xuống núi, Lý bà gọi mọi người đi sân phơi giúp thu lúa, lại gọi bắt đầu nấu cơm tối, đang bận thì bà Lan trong thôn liền tới, đứng trước cửa nhà họ Bách không chịu vào, chỉ nói là có chuyện muốn nói với Lý bà, chưa đầy một lát trước cửa đã vang lên tiếng chửi bới inh ỏi của Lý bà.
"Cái gì gọi là ăn cắp phương thức nhà bà, thiên hạ này chỉ có mình nhà bà biết làm kẹo mạch nha thôi chắc? Bà già đây không làm là vì không thèm làm đấy!"
"Lông trắng heo thì cả dòng họ có, thế nào, ai làm đều là ăn cắp nhà bà? Bà giỏi thì sao không lên huyện nha náo?"
"Bà già còn cho bà biết, bà đây không thèm cái thứ này đâu, bà chọc tức bà, bà đây sẽ đem cái phương thức làm kẹo mạch nha này nói cho cả thôn biết hết, thế nào hả?"
Trẻ con trong thôn không thường có đồ ngọt để ăn, nhà bà Lan làm cái nghề này nên nhà bà đương nhiên muốn ăn bao nhiêu thì ăn, lũ trẻ trong thôn ghen tị không thôi, rảnh thì thích đến cửa nhà bà Lan lảng vảng.
Nhưng bà Lan thỉnh thoảng cũng cho lũ trẻ ít vụn kẹo, dù sao cũng là buôn bán, cũng không thể cho nhiều quá.
Hôm qua cháu trai nhà bà Lan lại mang kẹo ra khoe khoang, trêu cho một đám trẻ con chảy cả nước miếng, lúc khoe đến trước mặt Trương Tiểu Bảo, Trương Tiểu Bảo liền thay đổi vẻ mặt chó săn thường ngày, khinh thường nói, hắn muốn ăn thì bà nội nhà họ Bách sẽ làm cho hắn, hơn nữa kẹo mạch nha của bà nội nhà họ Bách còn làm ngon hơn.
Cháu trai bà Lan đương nhiên không tin, hai đứa nhóc liền cãi nhau, sau này có người kể bà Lý cũng biết làm đường, nhà bà ấy có nước ngọt lắm.
Bà Lan nghe tin liền nảy sinh suy nghĩ, cùng trong thôn ở nhiều năm như vậy, chuyện nhà ai sao mà người ngoài không biết được?
Mấy năm nay bọn trẻ nhà họ Bách có ít đâu mua đường của nhà bà mà ăn, nếu bà Lý biết làm thì đã làm từ lâu rồi đi?
Sao mà chờ đến bây giờ được?
Không cần nghĩ cũng biết, chính là ăn cắp phương thức nhà bà.
Bà Lan thề không bỏ qua, đứng ở cửa cùng Lý bà cãi nhau ầm ĩ, thu hút rất nhiều người đến xem náo nhiệt.
Bách Quả Nhi ở trong sân khoa tay múa chân, miệng thao thao bất tuyệt, "Chống hông, ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, khí thế, đúng, khí thế phải đủ, giọng phải to lên. . ."
Bách Phúc Nhi che miệng cười, "Bà nội nói cãi nhau là phải nói rõ ràng ra, gặp chuyện thì không được sợ."
Bỗng nhiên quay người đi về phía chuồng heo, cô bé nghe thấy tiếng cãi nhau inh ỏi của con la lớn, đến gần mới rõ, "Nhanh lên bái một cái cho ông la ta, sau này ông la che chở cho ngươi."
Chó con vẫy vẫy đuôi, "Ngươi vẫn nên đối với chó ta tốt hơn đi, chó ta không giống ngươi, chó ta được tự do, chó ta cao hứng sẽ tha đồ ăn ngon đến cho ngươi."
"Hứ, chó con nhà ngươi to gan thật, tin không tin ông la đây đạp cho bay luôn."
Chó con nhảy nhót mừng rỡ, "Ngươi tới đi, nhào lên đi. . ."
Khóe miệng Bách Phúc Nhi hơi giật giật, cô bé đã gây ra nghiệt gì mà lại có cái kỹ năng này, sau này còn có thể được yên tĩnh sao?
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận