Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 404: Sư phụ, ngươi nghe ta cấp ngươi giảo biện (length: 7999)

Dưới ánh mặt trời ấm áp, gió nhẹ thoảng qua, Hoa lão bản cảm thấy lòng mình như đang bay lên!
Giờ phút này, có một cảm giác lâng lâng như tiên.
Đó là Vô Biên đạo trưởng đó!
Trong lời đồn đại bên ngoài, trong miệng những người từng dùng đan dược do Vô Biên đạo trưởng luyện chế, đan dược của Vô Biên đạo trưởng chính là thần tích, sánh ngang tiên dược.
Biết bao nhiêu quan lại quyền quý tìm kiếm hắn, không ngờ vận may trời giáng lại rơi xuống trước mắt hắn, còn bị hắn nắm chặt lấy.
Nếu mấy người ở phường Trường Xuân biết chuyện, chắc hẳn ruột gan đều hối hận xanh mét?
A ha ha ha.
Nhìn Hoa lão bản cười ngặt nghẽo, khóe miệng Bách Phúc Nhi hơi giật giật, "Hoa lão bản, ngài vẫn ổn chứ?"
Hoa lão bản lau chút nước miếng bên mép, vui sướng khôn cùng, "Thảo nào Bách cô nương toát ra vẻ siêu phàm, hóa ra là đệ tử của cao nhân đạo môn Vô Biên đạo trưởng, cửa hàng bỉ mọn có duyên hợp tác với Vô Biên đạo trưởng, thật là phúc phần lớn lao, vinh hạnh vô cùng."
"Từ nay về sau Bách cô nương có yêu cầu gì cứ việc mở miệng, đừng khách sáo."
Nhìn bộ dạng này của Hoa lão bản, Bách Phúc Nhi có chút hoảng hốt, phỏng đoán hoặc là do nàng hiểu biết về sư phụ mình chưa đủ sâu sắc, hoặc là Hoa lão bản này đã tự mang kính lọc cho sư phụ nàng, không biết những người kia đã nói gì về sư phụ nàng, có phải đã khoa trương quá mức hay không.
Lúc rời khỏi Trú Nhan các, Hoa lão bản lại ba lần xác nhận liệu có thể tìm được Vô Biên đạo trưởng ở địa chỉ mà nàng nói, Bách Phúc Nhi đành bất lực, chỉ có thể để hắn đến thử vận may.
Đi được nửa đường, Bách Phúc Nhi nghiêng đầu hỏi Thải Vân, "Ngươi trước kia có nghe danh Vô Biên đạo trưởng chưa?"
Thải Vân gật đầu như bổ củi, vẻ mặt kích động, "Cô nương, người không biết đó thôi, Vô Biên đạo trưởng có tài như thần, bên ngoài đồn lão nhân gia lợi hại vô cùng, lên trời xuống đất không gì không làm được, hô một tiếng là đến, gọi một tiếng là đi."
Bách Phúc Nhi mở to mắt, hít một hơi sâu, "Còn gì nữa không?"
Thải Vân hứng khởi nói tiếp, "Nghe nói chỉ cần còn một hơi thở, chỉ cần có duyên được đan dược của Vô Biên đạo trưởng, người ta có thể từ trên giường bật dậy ngay lập tức!"
Tê ~~~ Bách Phúc Nhi chớp mắt, người Thải Vân đang nói đến là sư phụ nàng sao?
Thải Vân vẫn tiếp tục, "Những người có vận may có thể gặp được Vô Biên đạo trưởng đều đủ mọi thành phần, từ thôn phu, người buôn bán nhỏ, đến quan lại quyền quý, cảm giác Vô Biên đạo trưởng như thần tiên ngao du khắp thế gian, chỉ cần người bệnh gặp được lão, bất kể ai lão cũng ra tay cứu giúp."
Nói xong, cô nàng ngưỡng mộ nhìn Bách Phúc Nhi, "Cô nương, người cũng thật là lợi hại đó, còn có thể khai trí cho gia súc, người đã lợi hại như vậy rồi, chắc Vô Biên đạo trưởng còn lợi hại hơn nữa đúng không, có phải cũng có thể khiến gia súc mở miệng nói chuyện không?"
"Không thể!!!” "Bần đạo nói, không thể!!!"
Trong căn nhà mới ở Càn Nguyên quan, Vô Biên đạo trưởng bực mình, suy sụp.
Tối hôm qua, chuyện Bách Phúc Nhi hiển lộ "Thần tích" trên người chó mực lớn đã thu hút rất nhiều người vây xem, tin tức này truyền đi lời đã đổi khác, người quen gặp nhau, sau vài câu chuyện phiếm liền nói đến, "Có nghe không, đệ tử của Vô Biên đạo trưởng ở Càn Nguyên quan phía tây nam có thể khai trí cho chó, chó nghe hiểu được tiếng người, còn có thể giúp phá án, thần kỳ lắm nha"
"Ôi chao, kể cho ta nghe chút đi"
Người nghe tin này lại gặp người quen khác, sau khi hàn huyên liền thần bí nói, "Có nghe chưa, đệ tử của Vô Biên đạo trưởng ở Càn Nguyên quan phía tây nam có thể khiến chó nói chuyện, chó còn biết thẩm vấn."
"Thật hay giả?"
"Thật đó, thiên chân vạn xác, nhiều người thấy rồi!!!"
Đến khi tin tức này truyền đến miệng không biết là người thứ bao nhiêu thì lại thành, "Nghe nè, Vô Biên đạo trưởng ở Càn Nguyên quan phía tây nam có thể đối thoại với gia súc, có thể làm cho gia súc thẩm vấn, gia súc nói tiếng người đó, nhiều người thấy rồi ~"
Mọi người xem đi, thần thông của Vô Biên đạo trưởng có lớn không cơ chứ?
Vị Khổ mấy người ra ngoài mua sắm, cảm thấy những người kia đang nói sư thúc tổ của mình, càng nghe càng giống nha, cuối cùng cả đám chân trần chạy về, mắt long lanh nhìn Vô Biên đạo trưởng, "Sư thúc tổ, có phải thật vậy không?"
Bọn họ đều không biết trong đạo quán có pháp thuật lợi hại như vậy đó nha.
Nguyên Nhất Nguyên Nhị càng mắt tỏa ra ánh vàng, lợi hại, quá lợi hại, điều kích động hơn nữa là đã có một đạo quan lợi hại như vậy rồi, sớm muộn gì họ cũng có thể học được pháp thuật mạnh mẽ này.
Vô Biên đạo trưởng, đúng là ở nhà mà cũng có pháp thuật từ trên trời rơi xuống, ai mạnh hơn nữa lại thêm bản lĩnh cho lão thế?
Vị Khổ nói, "Sư thúc tổ cứ nhận đi, tiểu sư thúc cũng biết mà, sáng sớm nay tiểu sư thúc đã cùng người nha môn đi phá án, người nha môn mời tiểu sư thúc đi khai trí cho gia súc."
"Người còn là đệ tử dẫn đi, đệ tử tai nghe mắt thấy đó."
Sư thúc tổ người không gạt được ai đâu.
Vô Biên đạo trưởng cảm thấy một ngụm nghẹn trong cổ họng không ra được, cũng nuốt không trôi, "Đi tìm tiểu sư thúc của các ngươi đến cho ta."
Vị Khổ xoay người chạy, "Sư thúc tổ chờ đó, đệ tử biết tiểu sư thúc ở đâu."
Vừa ra khỏi Trịnh gia, Bách Phúc Nhi liền bị Vị Khổ tìm tới, nghe Vị Khổ kể lại mà mắt nàng chớp chớp, cảm thấy lời đồn bên ngoài thật đáng sợ, giờ sư phụ nàng không những có thể lên trời xuống đất, mà còn có thể làm gia súc nói tiếng người, đã vượt ra khỏi tam giới, không nằm trong ngũ hành nữa rồi.
Dọc đường nghe Vị Khổ kể những đánh giá của mọi người bên ngoài về sư phụ nàng, khóe miệng Bách Phúc Nhi hơi giật giật, chuyện này.
Có hơi trái với ước nguyện ban đầu của nàng rồi, không biết sư phụ có muốn nghe nàng biện giải không.
Vừa đến cổng đã thấy Hoa lão bản vẻ mặt kích động từ trong đi ra, thấy là Bách Phúc Nhi, Hoa lão bản phấn khích tiến lên, "Bách cô nương đến rồi à?"
"Kẻ hèn vừa gặp Vô Biên đạo trưởng, Vô Biên đạo trưởng quả thật thần nhân a, liếc mắt đã nhìn ra thân thể kẻ hèn không linh hoạt, lại còn ban cho đan dược nữa."
Hắn vốn là người thường xuyên giao thiệp với các loại đan dược, vừa nghe liền biết là thuốc tốt, cảm thấy bản thân sắp gặp vận may lớn.
Nói xong, hắn hướng về ba pho tượng pháp tướng mới treo trong nhà chắp tay cúi đầu, "Phúc sinh vô lượng thiên tôn."
Bách Phúc Nhi nói chuyện vài câu, Hoa lão bản lúc này mới ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi.
Đợi khi nàng gặp được sư phụ mình, Vô Biên đạo trưởng đang ngồi đả tọa, xem ra trong lòng phải cầu phúc quá nhiều nên mới phải tịnh tâm lại.
Trạng thái tĩnh lặng này kéo dài gần một nén nhang, Bách Phúc Nhi nhàn rỗi đến buồn chán nên mang số ngân lượng một nghìn lạng mới lấy được từ chỗ Trịnh Khải Viễn ra đếm kỹ, sau đó lại cất vào túi tiền, lại ra ngoài kiếm thêm một vòng, đến khi trở về thì Vô Biên đạo trưởng vừa mới mở mắt.
"Nói cho vi sư nghe, cái thuật khai trí cho gia súc là thế nào?"
Bách Phúc Nhi chớp mắt, "Chẳng phải sư phụ dạy cho con sao?"
Về kỹ năng này, đến giờ nàng cũng chưa rõ từ đâu mà có, chỉ biết sau ba năm ngộ nhận ăn đan dược ở sân nhà sư phụ, một hôm nào đó liền bỗng dưng có được.
"Nói bậy."
Vô Biên đạo trưởng nói thẳng, "Sư phụ còn không biết, sao có thể dạy cho ngươi?"
"Nhưng rõ ràng là sư phụ đã dạy con mà."
Đừng quan tâm nó từ đâu ra, cứ nhận bừa đi rồi tính, "Sư phụ, người nghe con giải thích này."
Nàng đem nguồn gốc của kỹ năng đó kể lại một lượt, "Con chắc chắn do con uống đan dược sư phụ luyện mà ra, nếu không sao lại ở sân nhà sư phụ được mấy tối là sẽ có?"
Lần này thì Vô Biên đạo trưởng hoàn toàn bất ngờ.
- Bảo tử ơi, phiếu nguyệt Tiêu Tương gấp đôi rồi, cầu phiếu phiếu oa ~ (hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận