Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 362: Màn đêm hạ thế giới động vật (length: 3926)

Bách Phúc Nhi rõ ràng, khẳng định là con la lớn không biết bằng cách nào nhận ra được bóng dáng của nó, không phục liền chạy theo để so cao thấp, rốt cuộc vào thời khắc mấu chốt đầu óc con la lớn lại không được nhanh nhạy cho lắm.
"Thật là..."
Nàng phải nói sao đây?
"Con la thối, chờ nó trở về ta nhất định phải đánh chết nó mới được."
Vệ Vân Kỳ hai tay khoanh trước ngực, nói thẳng một câu, "Ta giúp ngươi đánh, ta khỏe lắm, đảm bảo giúp ngươi đánh cho nó chết thấu."
Bách Phúc Nhi...
"Lúc này ngươi có thể đừng lên tiếng được không."
Vệ Vân Kỳ "Xùy" một tiếng, "Nếu thật sự giống như ta nói, vậy ngươi không cần lo lắng, dù sao quân doanh cũng không ăn thịt xiên que, nhiều nhất là bắt đi làm phu thôi, đến khi nào có cơ hội ta đi hỏi giúp ngươi xem."
Bách Phúc Nhi làm sao mà yên tâm cho được, "Ngày mai ngươi dẫn ta đi một chuyến đi, ta đi đem con la dắt về."
Vệ Vân Kỳ chuẩn bị đi, quay người lại cười một tiếng, "Bách Phúc Nhi cô nương, quân doanh cách chỗ này năm mươi dặm, xa thì chớ nói, chỗ đó ngươi có thể vào được hay ta vào được?"
"Quân doanh là nơi trọng yếu, người nào tới gần đều bị xem như kẻ địch, quân do thám xử lý giết chết không cần tội."
"Tiểu gia tiền đồ rộng lớn, không muốn chết."
Bách Phúc Nhi trợn mắt, cuối cùng cắn răng, "Mặc kệ, ta chờ ba ngày, ba ngày sau nếu còn không thấy con la lớn thì ta..."
Tìm sư phụ nàng hỗ trợ vậy.
Vệ Vân Kỳ quay người, vừa đi vừa nói, "Hai ngày này ta tương đối bận, ngươi nếu có việc tìm ta thì tới nhà ta để lại lời nhắn, ta có tin tức sẽ đi tìm ngươi."
Để khỏi bị lải nhải, đưa phật thì đưa đến tây.
Bách Phúc Nhi "À" một tiếng, quay người lại tiếp tục nằm.
Màn đêm buông xuống, con la lớn đứng ngủ không biết lúc nào đã nằm xuống, tiếng ngáy vang trời, lính tuần tra nghe thấy tiếng động lạ phát ra từ trong chuồng ngựa liền vào xem xét, đi một vòng mới thấy con la lớn đang ngáy ngủ.
"Có nghe nói không, mới tới đó, tự nó thấy đại tướng quân chúng ta trên đường, quay người liền theo tới."
"Chậc chậc chậc, nghe nói chạy như điên một đường, nếu không phải người bên cạnh đại tướng quân nói, ta còn tưởng là chém gió."
"Ngươi nói có kỳ không, con la này nằm ngủ còn ngáy ngủ, đúng là gan lớn quá trời..."
Mấy người soi mói con la lớn một phen, sau đó mới đi tuần tra chỗ khác.
Người vừa đi ngựa trong chuồng đều không vui, vốn dĩ là tất cả đứng ngủ ngon lành, yên tĩnh, con nhị lưu tử này thế mà ngáy to vang trời, còn muốn chúng nó ngủ sao.
"Thằng này chắc đầu óc không được bình thường, phiền chết."
"Hừ, con la thô tục cũng muốn so cao thấp với chúng ta, thằng này theo chúng ta tới chắc chắn có ý đồ riêng."
"Chưa thấy con nào mặt dày như vậy, trước kia mấy con la đó thấy chúng ta, con nào không là muốn làm đầy tớ cho chúng ta, không thì cũng ăn nói khép nép?"
Đám ngựa tức giận bất bình, cách nhau một bức tường là đám con la và lừa, đều là nuôi trong quân doanh để kéo đồ, điều kiện ăn ở so với chuồng ngựa kém hơn không ít, lúc này đám con la đang rất kích động, "Nghe nói con la ở bên cạnh lợi hại lắm, chạy cả qua chỗ ngựa."
"Vậy thì chắc chắn là lợi hại rồi, mới được ở trong chuồng ngựa, ăn chung đồ ăn với ngựa."
"Nói ra thì thấy cũng có chút vẻ vang đó chứ."
Chúng sinh ra không bằng ngựa, chỉ có thể làm việc nặng, đứng chung chỗ với ngựa cũng hay bị ăn hiếp, chuyện đó chúng đã quen, nhưng mà bây giờ lại có một con la lợi hại tới, có thể ngang hàng với ngựa, thật là kích động quá đi.
Đêm đó, Bách Phúc Nhi nhớ thương con la lớn nên ngủ không ngon giấc; ngựa trong chuồng bị tiếng ngáy của con la lớn làm ồn ngủ không được; đám con la cách vách quá kích động cũng ngủ không yên; Chỉ có con la lớn, ngủ một giấc say sưa đến tối tăm mặt mũi.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận