Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 156: Muốn Bách Lý Huy bán con la (length: 7801)

Dưới mái hiên, Bách Phúc Nhi kể lại hết những chuyện đã xảy ra hai ngày nay, ví dụ như cô nàng nhà mua ba người hạ nhân, con la lớn chạy nhất kiếm lời được một trăm lượng bạc ròng, rất thật thà.
Lý bà đã biết chuyện Bách Phương Nhi mua hạ nhân, đang định tìm thời gian đi vào thành xem thử.
Bây giờ nàng càng ngạc nhiên hơn khi con la kiếm lời một trăm lượng.
“Kỳ thật là hai trăm lẻ năm lượng, năm lượng là ở trường giác đấu chạy nhất kiếm được.”
“Vậy hai trăm lượng kia là thế nào vậy?”
Lý bà cảm thấy đầu óc không đủ dùng, một con la ra ngoài một chuyến kiếm được bạc còn nhiều hơn cả nhà bà khổ cực làm một năm?
Sao có chút không thể tin được vậy?
Bách Phúc Nhi thành thật khai báo, còn kể cả việc mình định để riêng một trăm lượng kia tiêu như thế nào, cuối cùng bất đắc dĩ nói, “Vô Biên đạo trưởng và Cổ sư phụ đều nói ta không thể có tiền tài từ trên trời rơi xuống, nói cái gì tiền tài từ trên trời rơi xuống giống như ngựa hoang, ta không khống chế được, cho ta lừa mất, cũng không biết có phải lừa ta không.”
“Ông nội nói làm người phải biết đủ, nếu đều nói không giữ được thì không giữ, nhưng Cổ sư phụ lại cho ta mười lượng, nói là người lớn ban cho, ông nội bảo cho ta làm tiền riêng.”
Lý bà nghe rõ, cũng tán đồng gật đầu, “Đó là của ngoài ý muốn, không phải người có số hưởng của ngoài ý muốn thì của cũng không giữ được, nói không chừng còn rước họa vào thân, không thì thôi.”
“Ông nội con bảo con làm tiền riêng thì con tự cất giữ cho kỹ, lát nữa bà làm chủ cho con thêm ít bạc làm tiền riêng.”
Cháu gái ngoan của bà, sao thương cũng thương không hết.
Vừa xinh đẹp, vừa ngoan ngoãn hiểu chuyện lại còn mang tài, xứng đáng cho Bách gia thịnh vượng.
Bách Phúc Nhi cười vui vẻ, lại kể chuyện ông nội bỏ tiền cho nữ quyến trong nhà mua hoa tai, “Cô giúp chọn, bà là vàng, còn lại đều là bạc, Đóa Nhi tỷ và Thanh Thanh tỷ cũng có, Tiểu Thúy Thúy là hai cái kẹp tóc, tiểu nhị trắng tay tặng.”
Lý bà mừng đến nỗi lông mày cũng giãn ra, “Con cứ cất đi, ngày mai gọi mọi người ra mặt nhận lấy.”
Chuyện này đáng để khoe một chút.
Hai bà cháu đang nói chuyện vui vẻ, Bách Quả Nhi vác gùi trở về, Bách Phúc Nhi đứng dậy chạy ngay tới, “Nhị tỷ, hôm nay cắt đủ chưa, nếu chưa đủ thì chúng ta cùng đi ha.”
Bách Quả Nhi cười tít mắt, “Muội về vừa đúng lúc, tỷ phát hiện một chỗ cỏ mọc cũng khá, chúng ta cùng nhau đi, khỏi bị người khác cắt mất, như vậy ngày mai chúng ta có thể không ra khỏi nhà.”
Nói rồi Bách Quả Nhi liền đi đổ cỏ trong gùi ra, thấy mẹ mình đối diện đi về phía mình thì quay đầu sang một bên, rất ngạo kiều.
Hai tỷ muội vui vẻ vác gùi ra cửa, dọc đường líu ríu nói chuyện vui đùa, Bách Quả Nhi vừa rồi còn đang ngạo kiều bây giờ lại đắc ý, “Mẹ ta toàn lén bắt ta đi cắt cỏ cho heo ăn, hai ngày nay ta không nói chuyện với mẹ, mẹ cũng không bắt ta cắt cỏ.”
“Nhưng mà cha ta tối nay sẽ về, chắc chắn sẽ bắt ta đi xin lỗi mẹ, nếu mà như vậy, ta nhất định không đồng ý, hừ!”
Bách Phúc Nhi nghĩ nghĩ, “Nhị tỷ, thật ra muội thấy nuôi vịt nuôi gà cũng được đấy, chắc chắn cũng kiếm được tiền, nhưng chúng ta phải nghĩ cách thuyết phục người nhà để chúng ta nuôi nhiều hơn chút nữa, chứ nuôi có một chút thì có tác dụng gì?”
“Còn phải nghĩ đến sau này, nếu nuôi nhiều thì phải làm thế nào, bán cho ai, những thứ này đều là vấn đề.”
“Nếu chúng ta có cách thì chắc chắn thuyết phục được người nhà đồng ý.”
Điều này hơi làm khó Bách Quả Nhi, nàng chỉ biết ăn, nghĩ đến ăn, tâm tâm niệm niệm là ăn thật nhiều trứng vịt muối, chưa từng nghĩ đến chuyện kiếm tiền.
Bách Phúc Nhi vẫn nói: “Nhỡ đâu chúng ta nuôi một trăm con vịt, một ngày nhặt được năm mươi quả trứng, nhà ta cũng không thể ngày nào cũng ăn nhiều trứng như vậy được, ăn không hết cũng hư mất.”
“Còn một điểm quan trọng nữa, nếu ướp muối thì cần bao nhiêu muối?”
Giá muối không hề rẻ, nhà nào trong thôn cũng để rau muối trong vại lâu ngày toàn là nước muối cũ, vại ngâm trứng vịt muối cũng là nước muối cũ, cho dù làm trứng muối với số lượng lớn thì cũng không dễ dàng.
Bách Quả Nhi rất ưu sầu, suy nghĩ một hồi lâu mới nói, cứ đi từng bước xem sao, “Từ từ rồi đến, không vội.”
Hai tỷ muội vừa bận cắt cỏ vừa nói chuyện, “Nhị tỷ, trên núi lão hổ thế nào rồi?”
Bách Quả Nhi lắc đầu, “Không biết nữa, ông nội dẫn các chú đi vào thành nhảy đoan công rồi, các nhà đều dặn không được đi về phía sau núi, trừ cha của Thủy Hoa thấy lão hổ lần đó, thì không ai thấy nữa.”
Bách Phúc Nhi nhướn mày, chẳng lẽ lão hổ đã đi rồi?
Trời dần tối, hai tỷ muội ai nấy vác cỏ về nhà, khói bếp nhà ai cũng nghi ngút, tiếng gọi con trẻ về nhà vang vọng, trong thôn chợt trở nên nhộn nhịp.
Ăn xong bữa tối, lũ trẻ con trong thôn từng tốp ba tốp năm tụ tập ở cửa thôn đợi người, hôm nay là ngày thứ ba nhảy đoan công, nhảy xong mấy người đàn ông sẽ trở về, điều này có nghĩa là ngày mai nhà ai cũng có món mặn, rất phấn khởi.
Lý bà gọi mọi người nấu nước rửa mặt, “Ngày mai bắt đầu trồng mía, ruộng cần phải đắp luống, mọi người đi ngủ sớm.”
Đến mùa trồng mía, ngày mai nhà lại phải cho xe bò và xe la đi chở, lại phải bận rộn rồi.
Bách Thường Phú sốt sắng nhất, phòng bọn họ đều làm việc chân tay, vừa đặt lưng là có thể ngủ, chẳng mấy chốc phòng hai đã tắt đèn, đến cả Bách Phúc Nhi cũng sớm bò lên giường, nhưng nàng đang chia tiền cho nhị tỷ, dọc đường hai tỷ muội đã bàn bạc, chuyện này đại tỷ cũng có giúp đỡ một tay.
“Đại tỷ không muốn tiền công, nhưng cũng vất vả mấy ngày, muội và Phúc Nhi bàn rồi, sẽ cho đại tỷ một hai lượng coi như tiền riêng, như vậy ba chị em mình đều có tiền riêng.”
Bách Hoa Nhi một mực không cần, cuối cùng không lay chuyển được hai người mới nhận lấy, “Nói đến đây đây là lần đầu tiên ta có tiền riêng đấy.”
Ba tỷ muội mỗi người nằm xuống, tha hồ tưởng tượng về cuộc sống tươi đẹp trong tương lai, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.
Còn lúc này, Bách Lý Huy dẫn mọi người nhảy xong điệu cuối cùng, ở chỗ chủ nhà thanh toán tiền công, vừa ra khỏi cửa đã bị người do tên công tử Lưu hèn mọn phái đến chặn lại.
“Bách đoan công, có thể làm phiền nói chuyện chút được không?”
Khi Bách Lý Huy nghe người khách đang ở nhà họ Vệ muốn mua lại con la lớn, Bách Lý Huy không chút do dự liền cự tuyệt.
Người kia cười một tiếng, “Vừa mới mua một con la bất quá có mấy lượng bạc, công tử nhà ta rộng lượng, cho Bách đoan công tự ra giá, chỉ cần Bách đoan công chịu buông bỏ cái mình thích, bán con la đó thì sẽ đổi lại được mấy con la.”
“Không có món mua bán nào lời hơn thế này đâu.”
Bách Lý Huy biết đối phương không thiếu tiền, dù sao cũng là người thua một trăm lượng mà không hề chớp mắt, nhưng con la lớn đối với Bách gia rất quan trọng, ông không hề nghĩ đến việc bán nó đi.
“Bách đoan công không cần vội trả lời, có thể về nhà suy nghĩ thêm, nhưng đồ vật tảng đá lôi kéo súc vật, Bách đoan công chắc phải có sự cân nhắc mới đúng.”
Nói xong người kia tự tin rời đi, hắn chắc chắn Bách Lý Huy nhất định sẽ đồng ý.
Bách Lý Huy không biểu cảm nhìn bóng lưng hắn, rất nhanh liền quay người cùng đám người rời đi, trời đã quá muộn, bọn họ nên về nhà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận