Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 69: Phúc Nhi tiên cô quá hung tàn (length: 7977)

"Xem kìa, xem kìa, ta đã nói là có mờ ám mà."
"Cái chỗ kia là chỗ nào vậy, bọn chúng rúc vào chỗ đó làm gì?"
Bách Phúc Nhi đã gọi mọi người đến, tặc lưỡi thành tiếng, thôn trưởng đứng bên cạnh thì mặt mày tái mét. Nếu hắn đoán không sai, hai vụ trộm cắp liên tiếp trong thôn chắc chắn là do Trương Thuận cùng đám lưu manh kia gây ra.
"Tập hợp mấy người lại, bắt bọn chúng."
Bách Phúc Nhi quay đầu nói, "Vương gia gia, không thể đánh rắn động cỏ, xa như vậy cũng không nhìn rõ mấy người kia là ai, lỡ chạy mất Trương Thuận thì chết không nhận sao bây giờ?"
Thôn trưởng cau mày, Bách Phúc Nhi lại nói: "Bao vây rồi đánh úp qua đi."
Bách Lý Huy cảm thấy vị trí này tốt đấy chứ, cái gì cũng xem rõ ràng được, "Đi đường vòng qua cánh đồng kia, gọi thêm người nhà Trương Tam gia với Trương Ngũ gia."
Thôn trưởng gật đầu lia lịa, bổ sung thêm: "Ta sẽ bố trí mấy người chặn ở đường quan phía dưới, ngăn chúng không trốn ra khỏi thôn."
Thấy một đám người lớn sắp đi làm việc lớn, Bách Phúc Nhi kích động đến mắt cũng sáng lên, "Tỷ, chúng ta về thôi."
Bách Quả Nhi cũng muốn đi xem náo nhiệt, không kịp lo khoai lang nữa, chuẩn bị bỏ trứng gà rừng vào giỏ rồi xuống núi.
"A!"
Bách Quả Nhi kêu lên một tiếng kinh hãi, Bách Phúc Nhi nhanh chóng lại gần nhìn, thì thấy một con rắn nằm ngang trên giỏ.
"Nhị tỷ đừng sợ, ta tới đây."
Trong thôn, mấy đứa trẻ nào mà chưa từng thấy rắn?
Đối với Bách Phúc Nhi mà nói, chuyện này cũng không có gì đáng sợ cả.
Nàng tìm một cái gậy nhỏ đưa ra, định đẩy con rắn ra, vừa đưa tay ra thì lộ ra chuỗi hạt châu đỏ trên cổ tay, con rắn thế mà như gặp phải thứ gì nguy hiểm, nhanh chóng uốn mình chạy, tốc độ nhanh cực kỳ.
"Này..."
Bách Phúc Nhi nhìn hạt châu trên cổ tay, ngại ngùng cười cười, "Chắc con rắn nghĩ vợ nó đang đẻ trứng ở nhà, nên nó vội về trông coi."
Bách Quả Nhi bật cười, "Vậy chúc vợ nó đẻ được nhiều trứng nhé."
"Đi thôi."
Bách Quả Nhi cẩn thận kiểm tra, lắc cả hai giỏ, xác định không có vấn đề gì mới xuống núi.
Con rắn không chạy quá xa, trốn trong bụi cỏ, chờ hai tỷ muội đi rồi mới ngẩng đầu lên, suýt chút nữa thì khóc, hạt châu kia thật là đáng sợ.
Còn nữa, vợ nó không đẻ được, nó...
Muốn khóc quá.
Lúc hai tỷ muội vừa xuống núi thì thôn trưởng đã bí mật điều động đủ nhân thủ trong thôn, đám trai tráng ai nấy đều hừng hực căm phẫn, chia thành nhiều hướng, bắt đầu hành động.
Lý bà nhìn thấy nhiều trứng gà rừng như vậy thì mặt mày rạng rỡ, tại chỗ tuyên bố giữ lại mấy quả tươi nhất, còn lại thì đánh ra làm bánh, sau đó thái miếng rồi xào chung với ớt, "Vừa cay vừa thơm, ăn với cơm hay nhậu đều được, lại còn nhiều nữa."
Những người giúp đỡ vất vả một ngày, bữa tối là lúc ăn nhiều nhất, Lý bà luôn đau đầu chuyện cơm nước, nghĩ cách sao để vừa tiết kiệm mà thức ăn lại ngon miệng.
"Lúc này mà có con lợn rừng thì tốt biết bao."
Bách Phúc Nhi chớp mắt, trong đầu đột nhiên có một kế hoạch.
Rồi lại lắc đầu, đừng lo cái gì kế hoạch nữa, đi xem náo nhiệt quan trọng hơn.
Cho thỏ ăn xong, hai tỷ muội nhanh chóng chạy ra ngoài, lúc này mấy trai tráng trong thôn đã áp sát được nhà Trương Toàn.
Trương Nhị Nương đang ngồi xổm nhổ cỏ, thấy mấy người đi về phía này liền lên tiếng, "Lòng Đỏ Trứng, sao ngươi lại đến nữa vậy?", "Đã nói cái việc nhà ngươi bị mất gà không liên quan gì tới Thuận Tử nhà ta, nha môn quan gia còn đích thân đến xem rồi mà."
"Dừng lại!"
Giọng của nàng ta không lớn, nhưng đủ làm kinh động ba kẻ lén lút kia. Lúc này, người từ phía sau vòng lại cũng đã đến.
Không ai thèm để ý tới Trương Nhị Nương, mấy người kia dốc sức truy đuổi, vừa chạy vừa quát lớn mấy kẻ kia.
"Chạy mau."
Bên kia bờ ruộng, hai chị em Bách Phúc Nhi mắt sáng rỡ, Bách Phúc Nhi xoa xoa tay nhỏ, "Không có vấn đề gì, nhất định sẽ bắt được."
Hai nhóm người hợp sức đánh úp ba người, chắc chắn là sẽ bắt được.
Trăm quả thật kích động, "Đuổi kịp rồi kìa... nhanh lên, nhanh lên, ai da, suýt chút nữa tóm được rồi."
"Lại tới, lại tới nữa, ai da ai da ai da..."
Thấy một tên lưu manh nữa lại trượt mất, Bách Quả Nhi vô cùng tiếc nuối, dáng vẻ hai chị em như vậy lại thu hút thêm vài người, có người lập tức đuổi theo, "Đứng đó làm gì, lên đi chứ."
Tình hình chiến đấu đang diễn biến gay cấn, con đường trong thôn lúc này cũng xuất hiện thêm rất nhiều người chạy đến, đám đàn ông thì xông lên bao vây chặn bắt, đám phụ nữ thì đứng xem náo nhiệt.
Nhiều người xông vào như vậy, rất nhanh đã có một tên lưu manh bị đè xuống đất, số còn lại thì tiếp tục đuổi theo hai tên khác, trong đó có một tên có vẻ biết chút ít quyền cước, mấy người nhào lên đều không thể bắt được hắn, mà chạy cũng đặc biệt nhanh.
"Hướng bên này kìa."
Tên lưu manh xông ra khỏi vòng vây, men theo bờ ruộng chạy về phía đám phụ nữ đang xem náo nhiệt, đám phụ nữ hoảng hốt hết cả lên, "Mau chạy đi, đừng ở đây nữa."
Mấy trai tráng vật ngã được một tên, rồi cuối cùng cũng đuổi kịp tên kia, nhưng vẫn cách một khoảng.
Bách Phúc Nhi nhặt lên cục đất bên chân, lớn tiếng: "Chạy cái gì mà chạy, hắn mà chạy thoát quay về thôn trả thù thì sao, hôm nay dù gì cũng phải giữ hắn lại."
"Nhặt đất ném vào hắn!"
Bách Quả Nhi cũng nhặt cục đất, "Phúc Nhi nói đúng đó, ném hắn đi, mình nhiều người thế này sợ cái gì, mọi người cùng ném thì thế nào cũng trúng thôi."
Thấy tên lưu manh kia sắp đến gần, Bách Phúc Nhi nhanh chân xông lên trước, "Lên đi, ném vào hắn."
Đằng sau, mấy phụ nữ cũng bắt đầu hành động, người đông thì gan lớn mà, nhiều người thế này thì sợ cái gì nữa, "Ném vào hắn!!"
"Phúc Nhi, chúng ta đến đây ~~"
Trương Tiểu Bảo cùng một đám nhóc tới, đám nhóc này ngày thường chơi ném đất cũng không ít, độ chính xác và lực tay cũng có khi còn hơn các cô nương nữa, những cục đất như mưa bay về phía tên lưu manh kia, dù công phu của hắn có giỏi thế nào thì cũng không tránh nổi.
Bách Phúc Nhi hào hứng nhất, nhảy lên cao nhất, "Lên nào, cứ thế mà 'chào hỏi' hắn đi."
Phía trước có mưa đất, phía sau lại có mấy trai tráng trong thôn đuổi theo, đau đớn chịu không nổi, tên lưu manh định chạy xuống ruộng, Bách Quả Nhi hô lớn, "Hắn định giẫm nát hoa màu, đánh chết hắn đi."
Giẫm nát hoa màu là tội lớn, đánh tàn phế cũng còn là nhẹ đó.
Trương Tiểu Bảo mắt sáng rỡ, tay cầm một cây trúc lớn, "Tránh hết ra, xem ta hoành tảo thiên quân đây."
Nói là cây trúc lớn, nhưng thật ra chỉ là một cây trúc mà thôi, còn là ở nhà Bách Phúc Nhi vác tới nữa, ai bảo nhà nàng cây trúc chất đầy ở ngoài cổng làm gì.
Đám đông vội vàng tránh ra, chỉ thấy Trương Tiểu Lượng một đầu cây trúc kẹp vào nách, dùng sức ôm, Trương Tiểu Bảo chạy lên, "Để ta giúp cho."
"Ta nữa."
"Ta cũng vậy."
"..."
Rất nhanh bảy tám nhóc cùng ôm lấy cây trúc vung lên, tên lưu manh vừa ở trong phạm vi công kích đã bị quét trúng vào đùi, kêu "Ái da" rồi ngã xuống, Bách Phúc Nhi vung tay lên, "Lên, đánh hắn."
Đám nhóc như ong vỡ tổ xông lên, xông vào người kia mà đấm đá túi bụi, hai tên lưu manh bị bắt lúc nãy thì mặt mũi bầm dập bị giải tới, ba tên tụ lại thành một chỗ.
Mọi người bận bịu một hồi, lúc này mới thấy trong thôn không biết từ bao giờ đã dừng một cỗ xe ngựa sang trọng, cửa xe còn có hai giọng nói run rẩy.
"Công tử, chúng ta đi thôi."
Phúc Nhi tiên cô quá hung dữ rồi.
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận