Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 392: Như thế nói sinh ý (length: 7908)

Màn đêm buông xuống, ánh đèn lồng lung linh, một con la và một con ngựa đứng cạnh nhau, chân không ngừng đạp đất, miệng thì gầm gừ cãi nhau. Con ngựa nói: "Đồ con la thối tha, ý nghĩ kỳ lạ! Lão tử hảo ý khuyên bảo ngươi, ngươi không biết điều thì thôi đi, còn dám mắng ta, đáng đời ngươi không tìm được vợ lại còn bị đánh!"
Con la tức giận quát: "Chuyện của Loa gia thì tới lượt ngươi quản chắc? Loa gia có mời ngươi đến khuyên đâu. Đừng tưởng Loa gia không biết ngươi đang ở bên cạnh cười nhạo Loa gia. Loa gia dù là con la thì cũng tôn quý hơn ngươi, ăn ngon hơn ngươi, chạy nhanh hơn ngươi!"
". . ."
Vương quản sự bước lên phía trước, hỏi: "Phúc Nhi cô nương, cô xem chúng nó sao thế? Ta cảm giác như là đang giận dỗi?"
Bách Phúc Nhi đáp: "Vương thúc, cảnh này rõ như ban ngày mà, chúng đang đánh nhau đấy chứ."
"Không sao, về ngủ đi, ta nói với con la mấy câu là được rồi."
Vương quản sự thấy lạ, lần đầu tiên thấy ngựa và la đánh nhau kiểu này, ông còn tưởng chúng đang gãi ngứa cho nhau, "Vậy cô cũng về nghỉ ngơi sớm đi, nhìn dáng vẻ này chắc không có chuyện gì đâu."
Nói xong, ông vui vẻ bỏ đi.
Chờ người đi khuất, Bách Phúc Nhi liền tiến lên quát lớn, chặn đầu một con la và một con ngựa: "Các ngươi làm cái gì thế? Không phải ghét ban ngày không có việc gì làm, đến tối lại nháo loạn lên đấy chứ?"
"Nếu rảnh rỗi đến thế thì ngày mai ta cho các ngươi kéo than ở mỏ than."
Con la vừa ngưng cãi nhau đã mở miệng: "Về nhà thôi, sáng sớm ngày mai chúng ta liền trở về. Ăn nhờ ở đậu những ngày này, Loa gia chịu đủ rồi."
Con ngựa bên cạnh cũng không chịu yếu thế, nó lập tức mách tội: "Nó bị đánh xong cả ngày than thở ở đây, lúc không có chuyện gì thì còn muốn khóc thét lên mấy tiếng. Buổi tối ngủ thì nghiến răng, nói mớ, vậy mà ta còn chưa thèm nói nó. Hôm nay nó lại kêu la, ta hảo ý khuyên nó, nó còn mắng ta."
"Phì! Loa gia khi nào thì kêu la chứ, Loa gia đó là cảm khái!"
Thấy hai con lại định ầm ĩ, Bách Phúc Nhi liền sờ túi tiền, nhanh chóng lấy ra hai viên kẹo: "Ăn chút kẹo đường cho bớt giận nào."
"Nào, để ta nghe thử, cái gì là duyên phận hai chữ."
Thật đúng là tạo nghiệp mà, đêm hôm khuya khoắt phải đứng ra phân xử cho hai con súc vật này.
Chờ đến khi trở về phòng đã là nửa đêm, để không làm phiền mọi người, nàng chuẩn bị rửa chân bằng nước lạnh, vừa chạm vào chậu nước thì Thải Vân đã bước vào, "Cô nương, nước đã đun ở ngoài bếp, ta đi mang vào cho ngài."
"Ngươi còn chưa ngủ à?"
Thải Vân cười tủm tỉm nói: "Ta chờ cô nương đấy ạ."
Bách Phúc Nhi có chút cảm động, mấy năm nay tẩu tử đã nhiều lần muốn sắp xếp một nha đầu cho nàng, nhưng nàng vẫn luôn không muốn, cảm thấy không cần thiết lại không quen.
Dù sư mẫu đưa Thải Vân cho nàng, nàng cũng không mấy khi sai bảo Thải Vân làm việc, ra ngoài cũng không thích mang theo. Bây giờ đột nhiên cảm thấy thực ra cũng không tệ, nha đầu này khá được.
"Ngày mai ta muốn đến trà lâu bàn việc, ngươi cùng đi với ta."
Thải Vân ngẩng đầu cười, vui vẻ đáp lời. Cô nương cuối cùng cũng chủ động mang nàng ra ngoài, thật khó khăn quá mà.
Nàng đã đưa khế ước bán mình cho cô nương rồi, những ngày này thấy cô nương lạnh nhạt với nàng, cũng không muốn để nàng hầu hạ, nàng thật sự lo lắng cô nương trở về sẽ không mang theo nàng. Vậy thì nàng phải làm sao?
Bách Phúc Nhi mỉm cười, rửa mặt xong liền lên giường ngủ, gần như vừa chạm giường đã ngủ say. Sáng thứ hai nàng liền dẫn Thải Vân ra ngoài ăn sáng.
Hương Mính lâu chính là nơi Vệ nhị phu nhân hôm qua mời mọi người uống trà. Bách Phúc Nhi thấy hoàn cảnh ở đó khá tốt, sau khi ăn sáng xong liền định ghé qua ngồi một lát. Nàng vốn nghĩ mình đến sớm, nhưng khi đến nơi thì thấy các quản sự của các hiệu thuốc đã đến cả rồi, họ đang vừa cười nói xã giao vừa dò xét lẫn nhau. Khi thấy Bách Phúc Nhi đến, tất cả đều vội vàng tiến lên đón tiếp.
"Bách cô nương đến sớm quá, ông chủ của Bách Tuế Các chúng tôi đang đợi cô nương trong phòng riêng rồi ạ."
"Bách cô nương, ông chủ Trú Nhan Các của chúng tôi cũng đến từ rất sớm, cô mời vào trong ạ."
Có lẽ nghe thấy tiếng động, cửa phòng riêng mở ra, sáu người bước ra, một người trong số đó là Trịnh Khải Viễn, người đứng bên cạnh anh ta trông có vài phần giống anh ta, không rõ có phải là trưởng bối của anh ta hay không.
Trịnh Khải Viễn là người ra chào trước: "Bách cô nương."
Bách Phúc Nhi gật đầu: "Trịnh công tử đến sớm."
Trịnh Khải Viễn giới thiệu người bên cạnh: "Bách cô nương, đây là phụ thân ta. Biết được trong tay Bách cô nương có đơn thuốc của Vô Biên đạo trưởng, nên cố ý đến muốn cùng Bách cô nương bàn chuyện hợp tác."
Người đàn ông tên Trịnh Dương đó không vì tuổi tác của Bách Phúc Nhi quá nhỏ mà khinh thường nàng, ông ta khách khí gật đầu: "Bách cô nương, lão phu đã xem qua đan dược của cô nương, quả thực là tinh diệu, nếu được hợp tác thì đó là vinh hạnh của lão phu."
"Trịnh lão bản khách sáo quá rồi."
Thấy Bách Phúc Nhi chỉ nói chuyện với hai cha con nhà Trịnh, mấy người còn lại định tiến lên làm quen bỗng dừng lại. Quả thực cô nương trước mắt này còn quá trẻ.
Mọi người vào trong ngồi xuống, Bách Phúc Nhi đi thẳng vào vấn đề: "Đan dược của ta hẳn là các vị đều đã xem rồi, hôm nay có thể đến đây chắc hẳn đều là người có hứng thú. Không biết các vị muốn hợp tác như thế nào?"
Không hề vòng vo, không chút thủ thuật, cứ trực tiếp đi vào vấn đề. Lão bản của Trường Xuân phường nhướng mày, nhấp một ngụm trà, rồi mới lên tiếng: "Bách cô nương đưa hai loại đan dược đến, đan dược cường thân kiện thể thì không tính là xuất sắc, còn đan dược trú nhan thì còn được. Không biết đan phương của Bách cô nương từ đâu mà có?"
Vừa nói xong, hai cha con nhà Trịnh tỏ vẻ kinh ngạc, xem ra mấy nhà còn lại không ai biết sư phụ của Bách cô nương là Vô Biên đạo trưởng, với họ mà nói đây là cơ hội tốt đấy.
Bách Phúc Nhi cười nhạt. Trường Xuân phường này nói chuyện cứ như là đang coi thường nàng vậy, "còn được" mà đã muốn nói chuyện hợp tác rồi ư?
"Đến từ đường chính, tuyệt đối không có vấn đề."
Đông gia Trường Xuân phường đặt chén trà xuống: "Trường Xuân phường có ý muốn mua lại đan phương của Bách cô nương, giá cả chắc chắn sẽ khiến cô nương hài lòng."
Trong lòng có chút hối hận, hôm nay đáng lẽ không nên đến làm mất thời gian, cứ để quản sự đến là được rồi, xét về thực lực, mấy người có mặt ở đây ai có thể so sánh được với Trường Xuân phường của ông ta chứ?
Đông gia của Trú Nhan Các mặt mày tươi rói. Trường Xuân phường thì mắt cao hơn đầu, cái cô nương này cho mấy nhà cùng đến cạnh tranh, cũng có thể thấy rõ ràng nàng chắc chắn sẽ không bán đan phương: "Bách cô nương, chúng ta Trú Nhan Các cực kỳ hứng thú với đan dược trú nhan. Không biết Bách cô nương muốn bán đứt đan phương hay là muốn hợp tác?"
"Nếu bán đứt đan phương thì giá cả chúng ta có thể bàn riêng, tuyệt đối không làm cô nương thất vọng; còn nếu hợp tác thì Trú Nhan Các chúng tôi và Bách cô nương chia lợi nhuận năm năm."
Đông gia Lưu Hương Trai và Bách Tuế Các cũng đứng lên, đưa ra điều kiện không khác gì ông chủ Trú Nhan Các, chỉ có chi tiết là hơi khác chút ít.
Thấy Bách Phúc Nhi không nói gì, đông gia Trú Nhan Các cắn răng nói có thể chia sáu bốn, đồng thời nhấn mạnh địa vị của Trú Nhan Các trong lòng các quý phu nhân trong thành. Nếu để Trú Nhan Các làm, mỗi tháng có thể đạt được doanh số đáng kể.
Có thể nói là rất thành ý.
Mỗi người một tâm tư, trong lòng tính toán không ít, nhưng tất cả đều bị Bách Phúc Nhi nghe rõ mồn một. Nàng không muốn mất thời gian thêm nữa, liền đứng lên, nói với đông gia của Trường Xuân Phường, Lưu Hương Trai và Bách Tuế Các: "Vất vả cho ba vị lão bản đã cất công tới đây một chuyến. Sau này có cơ hội hợp tác sau vậy."
Đông gia Trú Nhan Các thì mặt mày hớn hở, hai cha con nhà Trịnh thì lo lắng. Họ biết hai loại đan dược lần này thì đan dược trú nhan là tốt nhất, còn đan dược cường thân kiện thể thì lại có vẻ bình thường.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận