Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 49: Nguyên lai hắn gia công tử có thể đi? (length: 7741)

Vệ Vân Kỳ không phải đối thủ của Bách Phúc Nhi, hai người đánh nhau qua lại một hồi thì Bách Phúc Nhi chủ động dừng tay mà kết thúc. Tối hôm đó, Vệ Vân Kỳ phát sốt, khiến Vệ phu nhân hoảng sợ tột độ.
May mà bản lĩnh luyện đan của Vô Biên đạo trưởng không phải tầm thường, rất nhanh đã giúp Vệ Vân Kỳ ổn định lại, mọi người cũng nhờ vậy mà yên tâm.
Sư đồ hai người rời khỏi phòng, Bách Phúc Nhi thở dài yếu ớt: "Sư phụ à, có phải con ra tay hơi nặng không?"
Đánh người cùng lắm thì chỉ gây thương tích thôi, làm người ta phát sốt là ý gì?
Vô Biên đạo trưởng liếc nhìn nàng một cái, "Không phải con ra tay nặng, mà là do hắn quá yếu ớt."
"Với cái thể trạng này, dù có tỉ mỉ bồi bổ cũng chẳng được bao lâu."
"Nhớ kỹ, đừng đánh hắn."
Bách Phúc Nhi trợn mắt, nghĩ đến sau này còn phải tiếp tục đối mặt với cái tên điên bên trong kia, không kìm được mà thở dài: "Vậy thì chắc con làm không nổi công việc này rồi. Cái cậu ấm này ngoài việc trông cũng được mắt ra thì chẳng có gì hay ho, tính tình thì vừa ương ngạnh vừa khó ưa, lại còn hay để bụng nữa."
"Hắn cũng chẳng có tài văn chương gì, hở ra là mắng người hoặc la hét. Con thấy chắc chắn không hắn điên thì người chăm sóc hắn sẽ điên trước mất."
"Sư phụ à, con vẫn thích kiếm tiền dễ thôi, hay là mình đừng làm nữa đi."
Hai thầy trò đứng ngay cửa ra vào nói chuyện qua lại, giọng cũng không hề nhỏ đi chút nào, ba người trong phòng nghe thấy rõ mồn một.
Vệ phu nhân vốn dĩ còn đang đau lòng cho cháu đích tôn bị đánh, trong lòng có chút oán hận Bách Phúc Nhi. Bà cũng bỏ ra không ít tiền hương đèn rồi, sao có thể không biết nặng nhẹ mà đánh cháu bà như vậy?
Còn định tìm Vô Biên đạo trưởng để nói chuyện phải trái, ai ngờ người ta chẳng những chê cháu mình không chịu đòn mà còn nói cháu mình chẳng ra gì, thậm chí còn muốn bỏ việc không kiếm tiền nữa.
Cái gì chứ, sao có thể chạy trốn được?
Bà có chút sợ rồi.
Vệ lão gia cau mày, ánh mắt hướng về phía người đang nhắm mắt giả vờ ngủ trên giường: "Mất mặt."
Thằng bé tám tuổi lại bị một con bé năm tuổi đánh cho đo ván, chưa nói việc bị con gái đánh đã đủ mất mặt, mấu chốt là nếu không phải người ta chủ động dừng tay thì không biết còn bị đánh ra cái dạng gì nữa.
Không có bản lĩnh mà còn thích gây chuyện.
Vệ Vân Kỳ đang nhắm mắt, tính tình lại nổi lên, định ngồi dậy ném đồ đạc cho hả giận, nhưng lại sợ con bé kia vào đánh mình, đành phải hừ một tiếng rồi quay người đi.
Vệ lão gia "hừ" một tiếng, quay người bước ra cửa, ông còn phải ra ngoài thu dọn tàn cuộc cho thằng nhóc này, để lại hai thầy trò kia.
Bách Phúc Nhi dùng khăn bọc trứng gà vừa luộc xong lăn trên mặt mình, vừa lăn vừa nghe hai vị Vệ lão gia nịnh bợ sư phụ mình. Sư phụ nàng thì vẻ mặt lạnh nhạt, chờ hai người nói hết lời hay ý đẹp mới gật đầu: "Hai vị không cần phải như vậy, bần đạo đã nhận lời thì sẽ không đổi ý. Đồ nhi của ta tuy tuổi còn nhỏ nhưng suy nghĩ rất thấu đáo. Hôm nay có thể xem như trẻ con đùa giỡn, mong hai vị đừng trách móc."
Hai vị Vệ lão gia đều thở phào nhẹ nhõm: "Chúng tôi mời đạo trưởng tới, tự nhiên là tín nhiệm đạo trưởng. Thằng cháu tôi tính tình ương bướng, xin đạo trưởng vất vả giúp đỡ."
Một người thì sợ người bỏ đi, một người lại muốn kiếm tiền, mọi chuyện cứ thế nhẹ nhàng qua. Lúc Vệ Vân Kỳ mơ màng ngủ lại rồi tỉnh dậy lần nữa nhìn thấy Bách Phúc Nhi, đột nhiên cảm thấy mũi mình hơi đau nhức.
"Sao ngươi còn ở đây?"
Bách Phúc Nhi cười tủm tỉm nói: "Bản tiên cô còn chưa dẫn ngươi vào chính đạo, đương nhiên không thể đi được."
Vệ Vân Kỳ xoay người ngồi dậy, oán hận trừng mắt nhìn Bách Phúc Nhi, trong lòng nghĩ: "Không đi đúng không, để xem ta làm sao hành hạ ngươi."
Bách Phúc Nhi cười càng tươi: "Ngươi muốn hành hạ ta?"
Nói rồi nàng ngồi xuống mép giường, đưa bàn tay nhỏ trắng mũm mĩm của mình lắc lư trước mặt hắn: "Ngươi đánh không lại ta, chạy cũng không thoát ta. Hiện tại người trong viện của ngươi đều nghe lời ta hết rồi, là ông nội ngươi nói đó."
"Cho nên, tiếp theo ngươi ăn gì, ăn vào lúc nào, có được ăn hay không, đều là do một câu nói của ta quyết định."
"Ai hành hạ ai còn chưa chắc đâu."
Vệ Vân Kỳ thực sự không thể tin vào tai mình. Bách Phúc Nhi nghênh đón ánh mắt của hắn: "Tiếp theo, ngươi sẽ nằm trong sự quản lý của ta, muốn sống dở chết dở."
Dứt lời nàng đắc ý đứng dậy.
Vừa đúng lúc Vệ phu nhân tới, Bách Phúc Nhi đang vênh váo đắc ý bỗng chốc cúi đầu gạt lệ, vừa nhìn thấy bà đã chủ động nói: "Phu nhân, con đã chủ động xin lỗi tiểu công tử rồi, nhưng tiểu công tử nói muốn hành hạ con. Con sợ quá, hay là con đi đi ạ."
Vệ phu nhân chỉ cảm thấy đau đầu, bà thấy chồng bà nói đúng, thằng cháu đích tôn này đúng là bị nuông chiều hư hỏng rồi.
"Phúc Nhi đừng sợ, cứ yên ổn ở lại đây."
Dứt lời, bà nhìn về phía Vệ Vân Kỳ: "Kim Cương Nô, con quá đáng lắm rồi, không được phép ức hiếp Phúc Nhi."
Bách Phúc Nhi lau nước mắt, lặng lẽ quay sang Vệ Vân Kỳ nháy mắt cười đắc ý, rồi lại ngẩng đầu lên nói: "Phu nhân, người tốt quá."
Khi Vệ Vân Kỳ thấy bà nội mình còn đích thân dắt tay cô bé xấu xí kia sang phòng bên cạnh để nghỉ ngơi, Vệ Vân Kỳ ôm gối lên định ném, nhưng rồi lại đặt xuống. Hắn thật tức giận.
"Ọc ạch ọc ạch ~~~"
Bụng bắt đầu kêu đói. Vệ Vân Kỳ nhìn cánh cửa phòng đã đóng chặt, có phải những người đó đã quên không mang cơm cho hắn rồi không?
Đã đói hai lượt rồi.
Phòng ngủ Vệ phu nhân chuẩn bị cho Bách Phúc Nhi ngay sát vách phòng ngủ của Vệ Vân Kỳ, được dọn dẹp rất xinh đẹp, giường cao gối mềm, nằm xuống liền thấy rất thoải mái.
Đêm đến, nàng mơ một giấc mơ, thấy mình cưỡi trên bụng Vệ Vân Kỳ đánh hắn kêu gào thảm thiết, không ngừng cầu xin tha thứ, trong lòng vui sướng không tả xiết.
Đợi đến sáng sớm tỉnh lại vẫn còn dư vị giấc mơ đẹp, tinh thần sảng khoái rời giường rồi khoan thai đi sang phòng bên cạnh, thấy tiểu tư đang quét dọn trong phòng, Bách Phúc Nhi cười tủm tỉm ngồi xuống: "Chè Trôi Nước tiểu ca ca, mở hết cửa sổ ra đi, hít thở không khí."
Tiểu tư tên Chè Trôi Nước, cầm chổi tỏ vẻ khó xử: "Công tử không thích có ánh sáng."
Bách Phúc Nhi tự rót cho mình một chén nước: "Công tử nhà ngươi có phải quỷ đâu, sợ gì ánh sáng, cứ mở đi."
Chè Trôi Nước nghĩ một lát, dù sao hôm qua công tử nhà hắn đã bị tiểu tiên cô Phúc Nhi đánh rồi, một lát nữa có bị công tử trách móc thì tiểu tiên cô sẽ chịu trách nhiệm chứ?
Trong lòng nghĩ vậy, tay cũng không chậm, rất nhanh những tia nắng ấm áp đã rõ ràng chiếu qua cửa sổ, cả phòng bừng sáng.
Lúc này nhà bếp đưa đồ ăn sáng vào, Bách Phúc Nhi đứng dậy: "Chúc thẩm thẩm, bày đồ ăn ở ngoài đi, không thì mùi thức ăn ở trong phòng sẽ khó tan hết."
Nữ đầu bếp họ Chúc cũng thấy đúng, ai lại ăn cơm trong phòng ngủ chứ?
Phòng của tiểu công tử kia lúc nào cũng có mùi chua chua khó chịu.
Bữa điểm tâm rất phong phú, cháo thôi đã có hai loại, còn có bánh bao nhỏ hôm qua, bánh quẩy, trứng luộc cùng mấy món ăn kèm, trông rất là hấp dẫn.
Đợi nữ đầu bếp vừa đi thì Bách Phúc Nhi liền xoay người đi đến trước mặt Vệ Vân Kỳ, hai tay chống nạnh: "Cần ta bế ngươi đi ăn cơm sao?"
Vệ Vân Kỳ đã sớm đói bụng, trừng mắt nhìn nàng một cái, hất chăn xuống giường đi thẳng đến bàn ăn bên ngoài.
Chè Trôi Nước mở to hai mắt nhìn, thì ra công tử nhà hắn đi được ư?
Vậy sao cả ngày cứ nằm lỳ trên giường?
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận