Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 337: Nói tới nói lui là nghèo quá (length: 7886)

Con trai của Cổ tiên sinh, Cổ Văn Triều, trở về vào lúc chạng vạng tối. Đây là lần đầu tiên hắn thấy Bách Phúc Nhi và những người khác. Cổ phu nhân không tránh khỏi một phen giới thiệu, biết được đồ nhi của phụ thân lại chính là cô nương Bách gia ở phía tây nam, phụ thân hắn còn thường xuyên ra vào Bách gia, người Bách gia đối đãi hắn có chút kính trọng, khiến hắn hận không thể tại chỗ phun máu ba lần.
Đã từng có một cơ hội phát đạt bày ra trước mặt cha hắn, cha hắn không biết trân trọng, đến nỗi hắn đi lại khó khăn trong triều đình, xấu hổ vì túi tiền trống rỗng, liêm khiết thanh bạch, mẫu thân gian nan, thê tử chịu khuất phục...
Đây là chuyện mà một người cha có thể làm ra sao?
Đối mặt ánh mắt oán hận của con trai, Cổ tiên sinh trợn mắt, thằng nhóc thối tha này chắc chắn đang mắng hắn trong lòng.
Sau khi oán hận qua đi, Cổ Văn Triều nói: "Đường do Bách gia sản xuất ở kinh thành cũng có tiếng tăm, đặc biệt là các loại đường đỏ kiểu dáng, được nhiều người săn đón, ngay cả nương tử ta cũng mỗi tháng đều phải đi mua một lần."
Bách Phúc Nhi rất thích nghe những lời này, "Chúng ta cũng đang cố gắng để làm tốt hơn, gắng đạt tới có thể làm ra loại đường tốt hơn."
Ánh mắt cô rơi trên người Cổ thiếu phu nhân rồi cười nói, "Nhà ta vốn làm đường, vậy mà sư phụ ở nhà ăn đường lại phải tốn tiền đi mua, đó là ta làm việc không chu toàn, sau này việc dùng đường của nhà sư phụ, ta bao."
Cổ thiếu phu nhân đã biết ngày mai Trương Tiên Ngọc sẽ đưa năm ngàn lượng qua tới, nhưng vẫn còn chưa dùng hết số này, trong lòng tràn ngập cảm kích lại vui vẻ, nghĩ nên phải hồi báo người ta như thế nào.
Năm ngàn lượng đã thu rồi, mà người ta đưa đường lại không nhận thì thật là cãi nhau vô lý, nàng tiến lên hai bước cười tủm tỉm mở miệng: "Như vậy ta đành phải mặt dày nhận lấy, đa tạ Phúc Nhi muội muội."
Mấy người lại trò chuyện một hồi, Bách Thường Thanh ban đầu còn có chút câu nệ, phải biết rằng trừ Cổ tiên sinh ra, Cổ Văn Triều là vị quan chức cao nhất mà hắn từng gặp, có thể nói ở Thương Khê huyện sẽ không xuất hiện một vị quan như thế này.
Cổ Văn Triều chủ động nói chuyện với hắn, trong lời nói lộ vẻ thân thiện, ít nhiều có cảm giác thụ sủng nhược kinh, chậm rãi mới bình tĩnh lại, rất nhanh hai người đã trò chuyện rất hợp.
Ba người dùng cơm tối tại nhà Cổ gia xong mới trở về, trên đường Bách Thường Thanh vẫn còn đang cảm thán: "Không ngờ lại có cơ hội như vậy, kinh thành này quả nhiên là nơi tốt."
Sau khi tiễn ba người, người nhà họ Cổ mới thở phào, Cổ Văn Triều có rất nhiều nghi vấn, Cổ phu nhân nói sơ qua cho hắn nghe, lập tức hắn liền cao hứng, tiến đến trước mặt Cổ tiên sinh, "Phụ thân, ngài nói ngài có một đồ đệ có năng lực lại giàu có như vậy, sao ngài không nói sớm?"
Trong triều nhà ai không có hai ba thương hộ quen biết, thương hộ cung cấp tiền tài cho quan viên trên dưới chuẩn bị, quan viên che chở thương hộ làm ăn thuận lợi, mọi người hỗ trợ lẫn nhau.
Cổ tiên sinh liếc mắt nhìn hắn, chỉ một cái liếc mắt này thôi hắn đã thấy rõ người này đang nghĩ gì, "Xùy" một tiếng, "Đồ nhi nhỏ làm là đường, chỉ cần để nàng ở kinh thành một tháng thôi, phần lớn quan viên sẽ muốn liên hệ với nàng, ý tưởng của ngươi người ta cũng sẽ nghĩ đến, thậm chí còn sâu xa hơn ngươi, ngươi là mấy phẩm? Ngươi có thể cung cấp gì cho nàng?"
Nói rồi ánh mắt ông đảo qua mấy người, "Ta cảnh cáo các ngươi, chỉ lần này thôi, có bao nhiêu bản lĩnh thì cầm lấy bát đũa bấy nhiêu, leo càng cao ngã càng đau."
"Không có việc gì thì đừng động đến đồ nhi nhỏ của ta."
Tiểu đồ nhi của hắn rất tinh minh, còn có cả chị dâu của nàng nữa, thoải mái đưa ra năm ngàn lượng, chắc chắn có ý đồ, phải biết rằng thương nhân nỗ lực đều mong cầu hồi báo.
Chỉ sợ lúc nói năm ngàn lượng thì trong lòng đã nghĩ ra muốn cái gì rồi, đáng tiếc mấy người này kiến thức hạn hẹp, nhìn không rõ.
Haiz, nói đi nói lại, cũng là do nghèo quá.
Cổ phu nhân vẫn còn lải nhải bên cạnh, Cổ tiên sinh thật sự chắp tay nhìn trời, tâm tư đã sớm không còn ở đây.
Giờ phút này trong lòng ông đang nghĩ, làm ở Khâm Thiên giám chén cơm này thật là thân bất do kỷ, hỏi ông đã phạm sai lầm gì mà bị lưu đày mấy lần vẫn được vớt về dùng tiếp, đơn giản vì hoàng thượng vững tin ông có thể cùng thượng thiên giao tiếp, cảnh báo.
Các đời hoàng đế đều đối đãi với quan viên Khâm Thiên giám rất bao dung, có thể nói chỉ cần không tạo phản thì rất ít khi mất mạng thật.
Nhưng hoàng đế tuyệt đối sẽ không tha thứ cho người của Khâm Thiên giám đi quá gần với quan lại quyền quý, không được tham gia chính sự, rốt cuộc một câu nói của bọn họ quá là quan trọng, sẽ trở thành dao trong tay quyền quý.
Bọn họ không thể cáo lão, không thể từ quan, ngay cả cha mẹ qua đời cũng không thể để tang, phần lớn người Khâm Thiên giám đều chết già ở nhiệm sở, có lẽ ông cũng không ngoại lệ.
Ông không đem hết bản lĩnh truyền cho con trai mình, là vì không muốn nó đi vào con đường xưa của mình, không cho nó khắp nơi luồn cúi cũng là vì tốt cho nó, chỉ với cái đầu óc hỗn trướng này, bị người ta lợi dụng còn không biết.
Nói một hồi, Cổ phu nhân thấy ông không lên tiếng, lại bắt đầu oán trách ông không nghĩ đến tiền đồ cho con cháu, Cổ tiên sinh không chịu nổi sự quấy rầy, cảm thấy tối nay không nói rõ ràng không ngủ được, đành phải nói thẳng: "Làm cái nghề của ta, có bao nhiêu người có thể chết già một cách yên lành, nếu ta cũng bình thường một lòng muốn trèo cao, đã sớm bị đi đày vào sa mạc rồi."
Ánh mắt ông dừng lại trên mặt Cổ Văn Triều, "Nếu ta ở trong triều mọi việc đều thuận lợi, ngươi cho rằng ngươi có thể có cơ hội để leo lên sao?"
"Đi theo ta."
Ông đóng cửa lại rồi nói hết những gì mình vừa nghĩ cho Cổ Văn Triều nghe, sau đó nói: "Đều là người làm cha, nên phải nghĩ cho kỹ, nên biết lòng tham không đáy, cha ta đời này không thể nào thoát khỏi cái vị trí này, cũng chẳng mong gì hơn, chỉ mong một nhà bình an."
"Việc làm ăn của tiểu đồ nhi là tốt, những người muốn nhúng tay vào cũng nhiều."
Nói xong ông cũng đi, bóng lưng có vẻ rất nặng nề, đến góc rẽ, bước vào trong bóng tối, quay đầu lại nhìn con đường vừa đi qua rồi lại "Xùy" một tiếng, thứ hỗn trướng, ông đã nói như vậy rồi, chắc cũng đủ để xúc động nó chứ?
Lại nghĩ đến tên đồ đệ tiện nghi cũng khiến ông sa đọa, ông thở dài.
Thôi, ông ta tham tiền thì hoàng đế cũng không quản, kiếm chút cũng tốt, tránh mỗi lần đều phải xem sắc mặt của tiểu đồ nhi.
Nghĩ đến tiểu đồ nhi, ông lại nhíu mày, chỉ sợ sắp tới tiểu đồ nhi sẽ gặp rắc rối không ngừng, ông cần phải làm gì đó cho tiểu đồ nhi mới được.
Hoàn toàn không biết sư phụ đang lo lắng cho mình, Bách Phúc Nhi vừa về đến nhà họ Vệ đã cùng tam thúc và chị dâu ngồi lại bàn bạc kế hoạch tiếp theo, rất nhanh đã xác nhận xong kế hoạch, trước dùng tiền nâng đỡ Cổ Văn Triều, sau đó lại thông qua hắn đưa loại đường đỏ mới của Bách gia đến trước mặt hoàng đế.
Bách Thường Thanh hỏi: "Nếu hắn không muốn thì sao?"
Trương Tiên Ngọc vô cùng chắc chắn mở miệng: "Hắn nhất định sẽ đồng ý, hôm nay hắn nói chuyện với chúng ta thân thiện như vậy, thứ nhất là vì quan hệ của chúng ta và Cổ tiên sinh, thứ hai e là cũng nhớ thương số bạc trong tay chúng ta."
Bách Thường Thanh vẫn chưa biết chuyện Trương Tiên Ngọc đã đáp ứng sẽ đưa cho Cổ gia năm ngàn lượng bạc, Bách Phúc Nhi giải thích cho hắn một chút, suy nghĩ sơ qua Bách Thường Thanh liền hiểu, "Thảo nào nhiệt tình như vậy, nói cho cùng chúng ta là thuận theo nhu cầu, hắn không có lý do gì không đáp ứng."
Trương Tiên Ngọc cười cười, "Có thể lên ý tưởng trù tính người khơi thông chuẩn bị, là người có chí tiến thủ."
Bách Thường Thanh lại hỏi: "Nếu có tiền cũng không thể giúp hắn được thì sao?"
Hắn thực sự lo lắng về điểm này, bọn họ tuy không hiểu biết nhiều về triều đình nhưng cũng có thể đoán được, chỉ sợ rất phức tạp.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận