Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 557: Vi sư có tuyệt chiêu truyền thụ cho ngươi (length: 8037)

Bách Phúc Nhi phát hiện đường của nàng có thị trường, ít nhất người ăn xong đều còn muốn ăn thêm lần nữa, nhưng quan trọng ở vấn đề dùng đường này nàng có chút cố chấp, nàng chỉ muốn dùng đường vừa rẻ vừa ngon, bảo nàng đi mua hoặc vượt ngàn dặm xa xôi tăng giá vận chuyển đến thì nàng cảm thấy thiệt, dù sao nhiều năm qua nàng đều dùng đường nhà làm, không quen dùng đường giá cao.
Hiện tại đường nàng dự trữ ngày càng ít, theo tốc độ sử dụng hiện tại của nàng, không đến nửa năm sẽ dùng hết.
"Nghe Vệ phu nhân nói ngươi lại làm loại đường này, nói vậy sau này ta có mà ăn rồi."
Vương thị ôm ống trúc rất vui vẻ, lại nói với nàng tháng sau có một bà cụ nhà tướng quân muốn làm tiệc mừng thọ, đến lúc đó chắc chắn có trò đấu sức, khi đó các nàng ở đó tỷ thí một chút.
Bách Phúc Nhi vẻ mặt xoắn xuýt nói, đến giờ cũng không hiểu vì sao lại thịnh hành trò chơi này, mọi người cùng nhau ngồi ngắm hoa thưởng cho không tốt sao?
Người nhà An là về sớm nhất, dựa theo thân phận của người ta hôm nay chịu đến dự tiệc đã là nể mặt Vệ gia lắm rồi, Tần Chước Chước nhịn không được lại thì thầm với Bách Phúc Nhi, "Tiểu thúc có thể là tòng tam phẩm, nếu theo phẩm hàm mà nói thì là quan lớn, là đại quan đó."
Hôm nay náo nhiệt xem thì vui, nếu so ra thì còn chưa bằng một gia đình quan ngũ phẩm mở tiệc tưng bừng.
Bách Phúc Nhi vỗ vỗ tay nàng, "Không sao, chúng ta đây tính là phất lên nhanh chóng thôi, người ta chỉ thấy cái trước mắt, kết giao còn phải xem cái tiếp theo, từ từ sẽ đến thôi, đừng vội."
"Ngươi xem gia tộc nào mà không phải tích lũy mấy chục năm, cả trăm năm?"
Tần Chước Chước thở dài, cảm thấy mình có lẽ trước khi chết sẽ không thấy cảnh đông như trẩy hội, Bách Phúc Nhi ghé sát tai nàng nói nhỏ: "Theo ta thì hay là nên chọn đứa trẻ thông minh hiếu học trong tộc đưa lên kinh thành nuôi dưỡng thì hơn, chứ chỉ dựa vào ngươi và ta, có thể sinh mấy đứa?"
Người nhà họ Vệ cũng bực mình, nhưng nhị thúc công và tam thúc công dù sao cũng là số ít, đa phần người khác cũng bình thường thôi.
"Trẻ con tuổi còn nhỏ thì dễ dạy, chúng ta bồi dưỡng ra khác với việc người ta tự xông xáo, dù đều họ Vệ thì cũng là hai chuyện khác nhau."
Tần Chước Chước thấy nàng nói có lý, võ tướng thì không bằng văn thần, nếu tiểu thúc là văn thần tòng tam phẩm thì không đến nỗi, chứ võ tướng thì nói trắng ra là đầu treo trên thắt lưng, ai biết chừng có ra sao không?
Đến chiều khách khứa lần lượt ra về, Bách Phúc Nhi cùng mọi người đứng ở cửa tiễn khách, những ai không về đều là người thân quen với nhà họ Vệ, muốn ở lại ăn bữa tối.
Mẹ của Tần Chước Chước là Tần phu nhân hôm nay đến phủ vừa mừng vừa lo, hai mẹ con vừa ngồi xuống, Tần phu nhân đã nói, "Cô em dâu kia con thấy ít nói, hiền lành, có lẽ là vì chưa quen mọi người, nhưng ta thấy mấy bà quan ai cũng thích nói chuyện với nàng, còn con thì..."
Tần phu nhân thở dài, "Con là chị dâu cả, lại vào cửa trước lại có con, nàng đương nhiên không hơn được con, nhưng về thân phận thì chung quy vẫn cao hơn con một bậc, mấy ngày nay nàng không gây khó dễ cho con chứ?"
Tần Chước Chước cười rót trà cho bà, "Mẹ nghĩ nhiều rồi, thật ra em ấy rất dễ gần."
"Mà bà nói với con quyền quản gia vẫn nằm trong tay con, con lại chủ động bảo em ấy đến giúp con quản, nàng còn trốn nhanh hơn ai, bản thân nàng đã có nhiều việc lắm rồi."
Tần phu nhân hơi tò mò, "Một cô nương quê mùa như nàng thì có thể có việc gì chứ?"
Tần Chước Chước biết nếu không giải thích rõ ràng thì mẹ nàng sẽ không yên tâm, nàng kể chuyện Bách Phúc Nhi có hai sư phụ, lại nói tình hình trong nhà hiện giờ, "Thay đổi vị thế đâu có dễ dàng như vậy, nhiều chuyện nàng ra mặt còn hợp lý hơn con và bà, mà nàng còn có một sư phụ làm quan, hôm nay mẹ cũng thấy rồi đấy, mấy bà quan kia cũng nể mặt nàng."
"Tuy lớn lên ở quê, về lễ nghi có kém chút, nhưng không thể phủ nhận nàng thông minh."
Nói rồi nàng kể chuyện Bách Phúc Nhi giúp chữa trị chân bị thương cho con trai An đại tướng quân, "Cứ chờ xem, chuyện này không đơn giản đâu, mấy tên tướng lãnh đó có khi nào lại chẳng cần đến nàng, ra chiến trường xông pha ai mà không bị thương chứ, thuốc tốt như vậy ai mà không muốn?"
"Nàng có hai sư phụ này, đường đi sẽ dễ hơn nhiều, chị em dâu chúng con cùng hợp sức, trong nhà con quản, ngoài kia nàng lo, rất tốt."
"Chưa kể có như thế thì A Thư sau này mới dễ dàng hơn."
Tần phu nhân đem tình hình nhà họ Vệ hiện giờ tính toán trong đầu một phen, cuối cùng gật đầu, "Con thì vô tâm, nhưng mong là con bé kia cũng ít tâm hơn chút, cùng nhau nắm tay đi tiếp con đường này, có như thế nhà Tần chúng ta cũng được nhờ."
Tần Chước Chước cười gật đầu, hai mẹ con lại bắt đầu thì thầm.
Sau bữa tiệc nhà họ Vệ, Bách Phúc Nhi chính thức lọt vào tầm mắt mọi người, nhưng nàng vẫn không chạy đông chạy tây đến nhà người khác chơi, không có việc gì thì đều tập võ theo lời sư phụ dạy, cảm thấy đời mình chưa bao giờ cần cù đến thế.
"Sư phụ, đấu sức là cận thân đánh nhau đúng không, con cảm thấy mấy cái này con học vô dụng quá."
Vô Biên đạo trưởng một tay cầm sách đọc, một tay cầm roi dạy dỗ, mắt cũng không liếc nhìn nàng, "Cứ luyện cho tốt đi, đến lúc đó vi sư sẽ có tuyệt chiêu truyền cho con, có thể nhất chiêu chế thắng đó."
Bách Phúc Nhi mắt sáng lên, "Dễ học không?"
Vô Biên đạo trưởng cuối cùng cũng nhìn nàng một cái khẳng định, "Con tư chất thông minh, chắc chắn vừa học sẽ hiểu, nhìn một lần sẽ ngộ ra được tinh túy bên trong."
"Nhưng phải kết hợp với những cái con đang học mới dùng được."
Bách Phúc Nhi tỏ vẻ yên tâm, học càng hăng hơn, tất nhiên, tối về nhà kêu đau cũng kêu càng to, Vệ Vân Kỳ rất hiếu kỳ, "Còn có loại công phu thần kỳ vậy sao?"
Vừa học sẽ biết, vừa nhìn sẽ hiểu, lại còn nhất chiêu chế địch?
Bách Phúc Nhi nghiêng đầu, nói thật lúc đó nàng cảm thấy sư phụ đang gạt mình, nhưng lúc sư phụ nói lại chắc chắn vậy, trông rất nghiêm túc.
"Không hiểu, con học sẽ biết, đến lúc đó con truyền cho chàng."
Đấm bóp cho hắn Vệ Vân Kỳ vừa nghĩ ngợi lung tung, khi tay hắn chạm đến eo Bách Phúc Nhi, ánh mắt liền rơi trên eo nàng, nghĩ đến điều gì đó bỗng nhiên nhéo một cái khiến Bách Phúc Nhi lập tức cuộn tròn người lại cười rúc rích, "Chàng làm gì đấy ~"
Hôm nay kỹ sư có chút suy nghĩ lung tung rồi, dám cù lét nàng.
Vệ Vân Kỳ lại cù lét nàng mấy cái, hai vợ chồng cười đùa xong Vệ Vân Kỳ đè lên người nàng, "Nàng nói tuyệt chiêu sư phụ dạy nàng có phải là cù lét không?"
Quả thực quá hợp với đặc điểm của môn công pháp kia.
"Đấu sức mà nàng cù lét người ta một cái thì người ta chắc chắn phải lùi bước, thua nàng là cái chắc."
"A ~~~" Bách Phúc Nhi chớp chớp mắt, càng nghĩ càng thấy có khả năng này a, nhưng sư phụ nàng có vô lại vậy sao?
Ông ấy có thể là một đạo trưởng đạo pháp cao thâm cơ mà.
Thấy vẻ mặt không thể tin được của nàng, Vệ Vân Kỳ cười cắn nàng một cái, "Thay vì đi cù lét người ta sao không tập với vi phu một chút, mau lên, ta dạy nàng."
Bách Phúc Nhi lườm hắn, "Chàng xuống cho ta, xin giữ hình tượng hoàn khố, không hứng thú với nữ nhân."
Vệ Vân Kỳ mặt mày hớn hở, "Thì ra nàng thích cái giọng điệu này à, độ khó hơi cao, thử xem cũng không phải không được."
Bách Phúc Nhi cạn lời.
Trận đấu sức này là không thể tránh khỏi rồi.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận