Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 269: Không cho phép cùng ta nói chuyện lớn tiếng (length: 7728)

Cổ tiên sinh không thể giải thích rõ ràng tối hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đối với việc tất cả những con dấu lớn trên tường trong phòng đều biến mất không còn dấu vết, Bách Phúc Nhi trong lòng có chút sợ, chậm rãi đi tuần tra trong đạo quán, đi tới đi tới liền nghe thấy có người nói:
"Tà dị quá, có thể nói là từ trước đến nay chưa từng thấy, quá dọa người, rất lâu rồi mới có trận gió lớn như vậy."
"Nào chỉ là gió lớn chứ, thú hoang trên núi cũng kêu cả đêm."
"Càng tà môn là mấy cái lư hương tự dưng vỡ tan, rốt cuộc là tà ma gì, mà dám đến cả đạo quán?"
"Đến lư hương cũng vỡ, tà ma này lợi hại thật."
"... "
Nghe những lời bàn tán này, Bách Phúc Nhi trong lòng càng hoảng, quyết định buổi tối tiếp tục dán thêm mấy con dấu mới lên, quá dọa người.
Sáng ngày hôm sau, đạo quán sớm đã làm một đàn tràng trừ tà, tiếng kinh kệ trang nghiêm vang vọng trên không đạo quán, cảm giác tất cả tà ma đều đi hết, chỉ còn lại không khí trong lành của buổi sớm.
Bách Phúc Nhi quyết định về nhà một chuyến, nhưng người trong đạo quán không nỡ nàng đi, đang lúc khuyên nàng ở lại thì có đạo đồng đến báo là thiện tín Vệ phu nhân tới, hộ tống còn có tiểu công tử Vệ gia.
Vệ Vân Kỳ còn chưa biết chuyện Vô Biên đạo trưởng đã rời đi, vốn định hôm nay đến thỉnh giáo công phu, biết được người không có ở liền có chút thất vọng, đạo đồng tiếp đón hiểu biết hắn và Bách Phúc Nhi quen biết nhau, liền nói, "Tuy sư thúc tổ không có ở, nhưng mà có tiểu sư thúc Phúc Nhi, tiểu công tử có muốn cùng tiểu sư thúc trò chuyện không?"
Tiểu sư thúc Phúc Nhi?
Con nhóc xấu xa?
Vệ phu nhân cười hỏi: "Đều nói trong đạo quán có một vị đạo trưởng trẻ tuổi đạo pháp cao thâm, nói nhưng là Phúc Nhi tiểu tiên cô?"
Tiểu đạo đồng liên tục gật đầu, "Đúng là, Phúc Nhi tiểu sư thúc tuy nhỏ nhưng là đệ tử của sư thúc tổ, đạo pháp chắc chắn là thâm hậu, cùng tiểu sư thúc nói chuyện các phu nhân đều nói có thể khai sáng đầu óc, cảm giác thông suốt."
Vệ Vân Kỳ không phục, "Gạt người thì có!"
Con nhóc kia chỉ giỏi hãm hại lừa gạt, có đạo pháp thâm hậu cái gì chứ?
Tiểu đạo đồng cũng không phục, tiểu sư thúc Phúc Nhi của bọn họ chính là đạo pháp thâm hậu!
"Tiểu sư thúc Phúc Nhi cùng thiện tín đến đây nói chuyện không hề lừa gạt ai, cũng không dỗ dành để thiện tín tiêu tiền, có thiện tín muốn làm đạo tràng cầu phúc tại nhà, nếu không cần thiết tiểu sư thúc đều sẽ khuyên can, tiểu sư thúc sao lại gạt người?"
Thấy tiểu đạo đồng không vui, Vệ Vân Kỳ rất là khinh thường, đang muốn tiếp tục phản bác thì Bách Phúc Nhi đến, "Phúc Sinh vô lượng thiên tôn, hóa ra là phu nhân đến."
Thấy nàng mặc một bộ đạo bào nhỏ, tóc búi trên đỉnh đầu, khi cười mặt mày cong cong, đôi mắt đen láy có thần, Vệ phu nhân rất là vui vẻ, "Phúc Nhi tiểu tiên cô, đang ở lại đạo quán?"
Một tiểu cô nương tốt như vậy, sao lại đi làm đạo cô chứ?
Bách Phúc Nhi cười nói: "Sư phụ ta ra ngoài một thời gian, ta đến ở mấy ngày để sư phụ bớt lo, hôm nay phu nhân đến là để dâng hương?"
Vệ Vân Kỳ trợn mắt, "Không dâng hương chẳng lẽ là đến ăn cơm?"
Bách Phúc Nhi cười cười, "Phúc Sinh vô lượng thiên tôn, đạo quán thanh tịnh, tiểu công tử phải thành kính mới tốt."
Vệ phu nhân cũng có ý đó, lập tức được Bách Phúc Nhi dẫn đi dâng hương cầu nguyện, nhân lúc Vệ phu nhân nhắm mắt cầu nguyện Bách Phúc Nhi lườm Vệ Vân Kỳ hai cái, tiểu gà mờ, vừa kém lại ham chơi.
Vệ Vân Kỳ tức gần chết lại không tiện phát tác, suýt chút nữa nghẹn ra nội thương.
Thắp hương xong, lại thêm tiền dầu vừng, Vệ phu nhân lại được dẫn tới điện chính nói chuyện, thấy cháu trai ăn không ngồi rồi Vệ phu nhân liền nói, "Kim Cương Nô mấy tháng nay vẫn luôn luyện võ, thể chất cũng ngày càng khỏe mạnh, hôm nay đến là muốn thỉnh Vô Biên đạo trưởng chỉ điểm đôi chút, nếu đạo trưởng không có ở, vậy có đạo trưởng khác có thể chỉ điểm không?"
Bách Phúc Nhi gật đầu, "Tất nhiên là có, nếu phu nhân không chê, ta có thể sắp xếp một sư huynh cùng Vệ tiểu công tử luận bàn một chút, xem có chỗ nào chưa đủ."
Vệ phu nhân vui vẻ đồng ý, Bách Phúc Nhi lúc này liền sai tiểu đạo đồng mời một sư huynh công phu không tồi tới.
Người rất nhanh liền tới, vừa đến đã yêu cầu Vệ Vân Kỳ triển lãm một bộ công phu, như vậy hắn mới nhìn ra chỗ nào có vấn đề.
Vệ Vân Kỳ vốn cũng có ý định khoe khoang một chút, chủ yếu là muốn chấn nhiếp Bách Phúc Nhi, làm nàng xem cho kỹ, sau này còn dám ngang ngược bắt nạt hắn nữa không.
Bách Phúc Nhi không biết công phu, nhưng thấy Vệ Vân Kỳ từng chiêu từng thức trông cũng có vẻ ra gì đó, sắc mặt cũng khó coi, tên nhóc xấu xa này thì ra vẫn luôn âm thầm cố gắng à, thật muốn đợi đến khi hắn luyện thành thì nàng không đánh lại hắn sao?
Nghĩ đến nếu sau này hai người lại xảy ra xung đột động tay động chân, người bị đánh ngã sẽ là mình, trong lòng có cảm giác nguy cơ cực mạnh, nàng có nên bắt đầu luyện võ không?
Vệ phu nhân rất hài lòng, cười với Bách Phúc Nhi kể Kim Cương Nô nhà nàng ở phủ cần cù khắc khổ thế nào, bây giờ không chỉ luyện công làm thể chất tốt lên, cũng đã học cưỡi ngựa, việc học cũng sắp đuổi kịp những tiểu tử cùng tuổi khác, lời nói tràn đầy kiêu ngạo, Bách Phúc Nhi cố gắng kéo ra một nụ cười, vô cùng kiên cường.
Đạo trưởng chỉ điểm Vệ Vân Kỳ cảm thấy hắn vẫn còn vài vấn đề, trước mặt hắn đánh lại bộ quyền một lần, thực sự là uy phong lẫm liệt, quyền nào quyền nấy đều như thật, không hiểu sao, Bách Phúc Nhi cảm thấy toàn thân có chút đau, nếu như nắm đấm đó mà đánh vào người nàng thì...
Không dám tưởng tượng.
Thấy sắc mặt nàng không ngừng biến đổi, Vệ Vân Kỳ rất đắc ý, lại lần nữa khẳng định ý nghĩ của mình là đúng, đối phó con nhóc xấu xa này thì phải dùng nắm đấm cứng rắn hơn nàng, trở về phải càng thêm cố gắng mới được.
Con nhóc xấu xa vừa rồi còn trợn mắt với hắn, đợi hắn luyện thành cao thủ rồi xem hắn làm gì nàng.
Vệ phu nhân muốn ở lại đạo quan dùng cơm, nhân lúc bà đi tiểu Vệ Vân Kỳ đến cạnh Bách Phúc Nhi hừ hai tiếng, "Thấy tiểu gia lợi hại chưa?"
"Tiểu gia nói cho ngươi, sau này không được trợn mắt với tiểu gia, không được lớn tiếng với tiểu gia, càng không được động tay động chân với tiểu gia."
Nói đoạn lại nắm tay vòng vòng, ý uy hiếp rõ ràng, "Nếu không xem tiểu gia sau này thu thập ngươi như thế nào."
Bách Phúc Nhi cười với hắn một tiếng, "Ngươi nhìn mắt ta."
Sau đó lập tức liếc hắn một cái, rồi nói: "Ngươi còn tự xưng là tiểu gia, ngươi đã thấy ông nào một tí là đã muốn đánh con gái, một tí là uy hiếp con gái chưa?"
"Hay là ngươi cảm thấy đánh con gái người rất oai phong, rất có khí khái nam nhi?"
Sức mạnh lớn hơn chút lại còn khiêu khích hắn, tiện tay cho hắn một cái, mặc dù không nhẹ, nhưng cũng không thể tính là nặng, "Ta trợn mắt, còn đánh ngươi đấy, ngươi có bản lĩnh động vào ta xem."
Vệ Vân Kỳ cảm thấy mình quả thực muốn bị con nhóc xấu xa này tức chết, đưa nắm đấm tới, khi đến vai Bách Phúc Nhi thì dừng lại, rồi nhẹ nhàng đấm một quyền, lập tức hừ một tiếng, "Ta hảo nam không đấu với nữ, tha cho ngươi một mạng."
Lần sau, nếu lần sau con nhóc xấu xa còn dám động thủ với hắn, hắn nhất định sẽ không khách khí, tuyệt đối không, hừ!
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận