Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 457: Vì khách hành hương phân lo kiếm dầu vừng tiền (length: 7888)

Bách Phúc Nhi mỗi năm đều muốn đến đạo quán ở lại vài lần, Trương Tiên Ngọc biết chuyện cũng chỉ dặn nàng cẩn thận, mang theo Thải Vân đi cùng.
Vào buổi tối cùng ngày, sau khi xử lý xong mấy con thỏ bị dây tơ cuốn lấy, sáng sớm hôm sau Bách Phúc Nhi liền mang theo Thải Vân xuất phát, đi đến Càn Nguyên quan.
"Cô nương, chúng ta không cần dùng xe sao?"
Thải Vân cảm thấy rất thần kỳ, chỉ cần trèo lên xe, nói cho con la lớn biết mình muốn đi đâu, nó liền có thể tự động xuất phát, còn có thể tránh ổ gà trên đường, tránh người đi đối diện.
"Con la lớn nhà ta thành tinh rồi hả?"
Bách Phúc Nhi vui vẻ gật đầu, "Về khoản kéo xe thì không có con la ngựa nào so được với nó đâu."
"Đúng đó, về khoản này thì Loa gia là vô địch."
Con la lớn rất đắc ý, chạy càng vững vàng.
Trước giữa trưa các nàng đã đến cổng Càn Nguyên quan, tiểu đạo trưởng ra đón thấy Bách Phúc Nhi thì vội vàng tiến lên, "Phúc Nhi tiểu sư thúc đến rồi."
"Tiểu sư thúc lần này cũng ở lại mấy ngày ạ?"
"Ừm."
Bách Phúc Nhi cười tủm tỉm bước vào cửa, "Dạo gần đây vị sư thúc nào đang ở đạo quán vậy?"
"Là Vô Tướng sư thúc tổ và Vô Vi sư thúc tổ ạ."
Tiểu đạo trưởng rất nhiệt tình giúp Thải Vân mang hành lý của các nàng khiêng đến tiểu viện Bách Phúc Nhi ở, sau đó thì đi làm việc của mình.
Thải Vân nhìn xung quanh, lớn tiếng nói rằng mình chưa từng thấy đạo quán nào lớn như vậy.
Bách Phúc Nhi đổi một thân đạo bào, sau khi để Thải Vân thu dọn phòng xong thì nàng liền ra khỏi tiểu viện, nàng muốn đến đại điện thắp hương cho Tam Thanh, còn muốn đi hàn huyên với các tín đồ thiện lành, giúp đạo quán kiếm tiền dầu vừng.
Đại điện đang có khách hành hương, là một đôi vợ chồng trung niên, Bách Phúc Nhi vừa vào cửa đã lấy hương đốt, vừa cắm vào lư hương, thì người phụ nữ ban nãy còn đang cầu nguyện đã đứng lên, "Phúc sinh vô lượng thiên tôn, ngài có phải là Phúc Nhi tiên cô?"
Những khách hành hương quen thuộc Càn Nguyên quan đều biết, nếu may mắn thì có thể gặp được Phúc Nhi tiên cô ở đây, nếu Phúc Nhi tiên cô bằng lòng nói chuyện với bạn vài câu, thì đó chính là vận may của bạn.
Bách Phúc Nhi mỉm cười, "Ta chính là, quan sát ấn đường của phu nhân sáng rỡ, có vẻ là có chuyện may mắn sắp đến rồi."
Người phụ nữ này cười đáp lại, nghĩ thầm tiên cô này thật là lợi hại, có thể nhìn ra được nàng có chuyện may mắn, cũng không biết có thể nhìn ra được nỗi tiếc nuối trong lòng nàng hay không.
"Là con trai của ta sắp thành hôn, hôm nay ta cố ý đến cầu thần tiên phù hộ cho vợ chồng chúng nó ân ân ái ái, sớm ngày khai chi tán diệp."
Bách Phúc Nhi thấy giữa lông mày bà có vẻ u sầu nhàn nhạt, lại nghe được suy nghĩ trong lòng bà, nên nói: "Giữa lông mày của phu nhân có nỗi u sầu khó gỡ, xem ra là trong lòng còn có tiếc nuối?"
Quả nhiên, vừa nghe thấy những lời này thì bà phu nhân đã ngạc nhiên, thầm nghĩ tiên cô này quả thật là linh nghiệm, đúng là bị nàng nhìn ra, đúng lúc bà định mở miệng thì người đàn ông trung niên bên cạnh đã lên tiếng, "Trong nhà sắp sinh sôi nảy nở, làm gì có chuyện tiếc nuối gì chứ, chỉ toàn là vui mừng thôi."
Bách Phúc Nhi cười với ông ta, "Phúc sinh vô lượng thiên tôn, vị tiên sinh này, ngài kích động quá rồi."
"Ai kích động?"
Người đàn ông này cảm thấy cô gái trước mắt thật là tà ma, không muốn nói chuyện thêm với nàng, định kéo vợ mình đi, Bách Phúc Nhi cau mày, "Vị tiên sinh này không muốn để ta nhiều chuyện, vậy hôm nay coi như chúng ta vô duyên, đại môn mở về hướng phải, có duyên gặp lại."
Nàng đã nói như vậy rồi thì bà phu nhân càng không chịu đi, quay sang nói với Bách Phúc Nhi: "Tiên cô đừng trách, thật sự là trong lòng ta có chuyện, chuyện cũng đã qua nhiều năm rồi, nhưng mỗi lần nhắc đến ta lại khó chịu trong lòng, ông nhà ta cũng sợ ta đau buồn."
Bách Phúc Nhi quay người hành lễ trước Tam Thanh, rồi mới nói: "Tuy rằng nói có số thì cuối cùng cũng sẽ có, không có thì không nên cưỡng cầu, nhưng tình hình của phu nhân lại khác với câu nói này, phu nhân đã từng có mà lại mất đi, mối quan hệ ruột thịt này không thể dứt bỏ được, nếu một ngày không làm rõ trắng đen thì một ngày như bị trúng độc vào xương, khiến người không thể an nghỉ."
Bà phu nhân kia nước mắt lập tức rơi xuống, "Tiên cô quả nhiên là thần."
"Ta họ Trương, nhà chồng họ Lưu, hai vợ chồng ta sau khi thành thân vốn có một đứa con gái tên là Mộng Nhi, nó xinh xắn đáng yêu vô cùng, nhưng khi ta mang thai đứa thứ hai thì Mộng Nhi lại mất tích, tìm bao nhiêu năm vẫn luôn bặt vô âm tín, không biết còn sống hay đã chết."
"Phúc Nhi tiên cô, tuy ta từ nơi khác chuyển đến đây, nhưng mới đến Càn Nguyên quan lần đầu tiên đã nghe danh ngài linh nghiệm rồi, hôm nay may mắn được gặp, còn xin tiên cô chỉ điểm sai lầm."
Người tên Trương tiên sinh lại muốn kéo bà Trương rời đi, "Có gì mà hỏi, đã nhiều năm như vậy rồi, muốn có tin tức thì đã có từ lâu."
"Tiên cô cái gì chứ, ta thấy chỉ là đến đây lừa tiền dầu vừng thôi, bà đừng mắc mưu, bà mấy năm nay đã tốn bao nhiêu tiền oan uổng vào đám người giả danh lừa bịp này rồi, chịu thiệt vẫn chưa đủ hay sao?"
Ông ta càng kéo thì bà Trương càng không muốn đi, "Nếu ta đã bị lừa nhiều lần như vậy rồi, thêm một lần nữa thì sao chứ, Phúc Nhi tiên cô có đại thần thông, ta tin tưởng nàng."
Thấy hai người giằng co một hồi, Bách Phúc Nhi lên tiếng, "Trương tiên sinh, việc lệnh ái mất tích chẳng lẽ ngài đã hiểu rõ rồi?"
"Ý của ngươi là sao?"
Trong lòng Trương tiên sinh giật mình, chẳng lẽ đạo cô này tính ra được ông đã đưa con gái của mình cho anh trai ông?
"Chính là ý trên mặt chữ thôi." Bách Phúc Nhi âm thầm cảm ơn ông đã nói ra suy nghĩ trong lòng mình, đồng thời trong lòng mắng chửi ông ta, "Ngươi không chỉ biết tại sao con gái ngươi mất tích, mà còn biết con bé đang ở đâu nữa đúng không?"
"Vợ chồng quý ở thẳng thắn, cho dù ngươi có muốn đưa con gái ruột của mình cho anh trai, ngươi có phải cũng nên được vợ mình đồng ý chứ?"
"Ngươi sau lưng nàng đưa con gái của mình đi, rồi trơ mắt nhìn vợ quanh năm khó chịu, trong lòng ngươi cảm thấy dễ chịu sao?"
"Ngươi có cảm thấy áy náy không?"
Bà Trương đã choáng váng, ánh mắt lúc thì nhìn Bách Phúc Nhi, lúc thì nhìn về phía trượng phu của mình, lúc thì lẩm bẩm, đột nhiên trong mắt hiện lên vẻ giật mình, "Anh trai của ngươi kết hôn nhiều năm mà vẫn không có con cái, sau đó ngươi lại nói bọn họ đi nhận nuôi một đứa con gái, mỗi lần đến lễ tết ta nói đến thăm nhà anh trai thì ngươi luôn tìm mọi lý do từ chối, thì ra là vậy. Thì ra là vậy..."
Nàng kéo Trương tiên sinh đứng trước mặt Tam Thanh, "Thật sự có thần tiên phù hộ thì ngươi nói cho ta biết, có phải Phúc Nhi tiên cô nói là thật không?"
"Đứa con gái mà anh trai ngươi nhận nuôi chính là Mộng Nhi của ta!"
Trương tiên sinh không nói gì, cũng không dám nhìn về phía Tam Thanh, cuối cùng ôm đầu ngồi xuống, lúc này lại có tín đồ thiện lành đến đây, Bách Phúc Nhi bảo hai vợ chồng này đi thiên điện, cuối cùng từ lời khai của Trương tiên sinh mới biết rằng anh trai của ông ta không có khả năng sinh con, nên dù kết hôn nhiều năm cũng không có một mụn con nào, ngược lại thì ông ta kết hôn tháng thứ ba đã có con, tuy là con gái nhưng lại rất đáng yêu.
Vào năm thứ hai vợ ông ta lại có thai, cho thấy có khả năng sinh sản, nên mẹ của ông ta đã đề nghị ông cho con gái của mình làm con thừa tự cho anh trai ông, không kể trai hay gái, để anh trai ông có người nối dõi, ông ta tất nhiên là không đồng ý, nhưng không chịu nổi nước mắt của mẹ và ánh mắt khao khát của anh trai, cuối cùng đã lén lút đưa con gái cho anh trai mình, mọi người đều hứa sẽ không cho vợ ông ta biết chuyện này.
"Anh cả và chị dâu rất nhanh liền chuyển đi rồi, dù bà có đau khổ đến tan nát cõi lòng, nhưng vì có con trai sinh ra nên bà cũng dần nguôi ngoai, như vậy trong lòng ta mới dễ chịu chút..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận