Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 660: Hắn nếu dám lỗ mãng ngươi liền đánh hắn (length: 7920)

Vệ gia mở tiệc chiêu đãi, vốn dĩ định mở tiệc đãi đồng liêu của Vệ Vân Kỳ và cả thân bằng hảo hữu, theo lời Vệ phu nhân thì gộp lại một lần cho xong, đỡ phải làm hai lần phiền phức, dù sao phủ đệ bọn họ cũng rộng, bày biện được.
Nhưng Vệ Vân Kỳ và Bách Phúc Nhi đều nói nên chia làm hai lần, chủ yếu là các tướng lĩnh muốn dẫn cả gia quyến, lúc đó còn phải tiếp đón, người đông khó tránh khỏi sơ suất. Hơn nữa khách khứa không quen nhau cũng gượng gạo.
Ba mươi ngày này, Bách Phúc Nhi dậy sớm tinh mơ, ngay ngày đầu tiên nhà bếp lớn đã bận tối mắt tối mũi, từ sáng tới chiều khói bếp nghi ngút, từng chậu lớn thịt đã được luộc sẵn, chỉ chờ hôm nay gia công thêm là xong.
Có kinh nghiệm lần trước, lần này đồ ăn mặn chuẩn bị nhiều hơn, rượu cũng nhiều hơn.
Bách Phúc Nhi lại đến nhà bếp lớn xem tình hình, Tần Chước Chước cũng tới, thay nàng giám sát.
"Hôm nay ta không cho A Thư đến, tránh làm mọi người khó xử."
Gần năm mới phải đến nhà chúc Tết, gặp trẻ con kiểu gì cũng phải lì xì, người khác thì không sao, hôm nay đến toàn là tướng lĩnh, có người cũng không khá giả, sao còn để họ mất tiền.
Bách Phúc Nhi không đồng tình, "A Thư thích nhất náo nhiệt, cũng nên cho nó nhìn người từ bé, làm quen mặt, còn lì xì thì nhà ai đưa nhà nấy nhận, không chuẩn bị cũng không sao, ta đều chuẩn bị đồ đáp lễ, không để họ thiệt."
"Chúng ta không thể đối xử khác biệt với những gia đình khó khăn, nên như thế nào thì cứ như vậy, ngươi tin ta đi."
Không phải ai nghèo cũng ý chí kém cỏi, người nghèo cũng muốn được người khác xem trọng, đối xử khác biệt người khác lại tổn thương tự tôn của họ.
Tần Chước Chước sinh ra đã giàu có, không cảm nhận được hết suy nghĩ của người nghèo, "Được, vậy ta không phải lo nghĩ nhiều vậy."
Hôm nay trời đẹp, trăng sao vẫn còn, mặt trời trắng nhợt treo trên đỉnh đầu, chiếu vào người cũng không thấy ấm mấy, gió lại lớn hơn thường ngày một chút.
Giữa trưa, một đoàn người huyên náo kéo nhau vào thành, ai nấy đều hớn hở, là những người được mời tới Vệ gia dự tiệc, đám đàn ông vừa đi vừa cười, các bà vợ thì ít nhiều lo lắng, hôm nay họ không chỉ đến ăn cơm, còn muốn gây ấn tượng tốt với phu nhân tướng quân, để chồng được nở mày nở mặt.
Lại sợ con cái nghịch ngợm làm phu nhân tướng quân phật ý, rốt cuộc mấy bà lớn nhà quyền quý đều để ý lễ nghi, coi thường người như bọn họ.
"Muội muội, mấy lời ca ca dặn đã nhớ chưa?"
Triệu Tráng Tráng tuy chỉ là lính quèn, nhưng nhanh nhẹn, miệng lại ngọt, ai cũng quý, lần này cũng được mời, hắn dẫn theo muội muội và mẹ đến.
Cô bé gầy gò mặc quần áo sửa từ đồ người lớn, tết hai bím nhỏ, nắm chặt tay anh trai, "Vào cửa phải chào hỏi lễ phép, thấy phu nhân thì phải nói ngọt."
"Nhưng ca ca vẫn sợ."
Triệu Tráng Tráng dỗ, "Đừng sợ đừng sợ, phu nhân tốt bụng lắm, chẳng phải phu nhân đã cho em kẹo rồi sao?"
Cô bé cười híp mắt gật đầu, "Kẹo của phu nhân ngon lắm."
Cùng đi còn có mấy cô cậu choai choai cũng đang nghĩ một lát nữa vào cửa phải biểu hiện tốt, cha chúng nó dặn, hôm nay mang chúng nó đi không phải để ăn ngon, dặn đừng làm mất mặt, ừm, gắp thức ăn thì phải chậm rãi, không được tranh giành.
"Tề Nguyên Xương kia không đến sao?"
Bách Phúc Nhi đã chuẩn bị xong xuôi đứng sau viện xem Vệ Vân Kỳ luyện công, nếu không phải hôm nay không tiện, nàng cũng muốn xuống đánh vài chiêu, lại sợ Vệ Vân Kỳ không biết nặng nhẹ, một đấm qua có khi nàng dính tường.
Vệ Vân Kỳ thu thế lắc đầu, "Hắn ở đại doanh khác, hôm nay không tiện, để hôm khác mời."
"Còn cái..."
Vệ Vân Kỳ tiến lên nhỏ giọng, "Ta cho hắn mượn năm trăm lượng bạc."
Bách Phúc Nhi nhíu mày, "Ta nhớ nhà hắn điều kiện không tệ mà."
Vệ Vân Kỳ thở dài, nói Tề gia thì được, nhưng Tề Nguyên Xương là võ tướng, tiêu pha nhiều, lại cưới vợ giàu, khi đó để cha vợ nở mày nở mặt, sính lễ tốn không ít, vợ về nhà lại cái gì cũng phải xịn nhất, "Mấy ngày nay phải giật gấu vá vai."
"Sính lễ nhiều đồ cưới cũng nhiều chứ?"
Bách Phúc Nhi nghĩ đơn giản, sính lễ thì là của mình, nhưng cần tiêu cũng phải tiêu chứ.
Vệ Vân Kỳ nói, "Đều nói là đồ cưới, ngoài mình ai dám động đến?"
"Cuối năm tiêu nhiều, hắn cũng phải mở tiệc chiêu đãi tướng lĩnh, cũng có tướng lĩnh mắt láo liên trông ngóng hắn cho ít lộc, nếu không Tết nhất cũng mất vui, nên mới mở miệng hỏi ta."
Bách Phúc Nhi đã hiểu, "Mỗi nhà mỗi cảnh, đã cho mượn thì cứ cho đi."
Nàng ngước mắt nhìn Vệ Vân Kỳ đầy tán thưởng, "Việc này làm đúng, về sau phải giữ."
Vệ Vân Kỳ...
Bách Phúc Nhi nói thêm, "Ngươi cho ai mượn tiền, có đòi được hay không là chuyện khác, nhưng ngươi phải nói cho ta biết, ta còn phải làm sổ sách, để còn biết tiền đã chi vào đâu."
"Phải rồi, hôm nay ai đến ta cũng cho họ năm lượng bạc coi như quà năm mới."
"Đối xử như nhau."
Vốn muốn nghe ngóng hoàn cảnh gia đình mà cho khác nhau, lại cảm thấy không hay, dứt khoát cho đều, coi như là quà tất niên.
"Có phải ít quá không, cho thêm một chút cũng được, ta chỉ sợ có người cảm thấy bất công thôi."
Vệ Vân Kỳ vui vẻ muốn ôm nàng vào lòng, vừa ôm Bách Phúc Nhi đã đẩy hắn ra, "Giữa ban ngày làm cái gì vậy?"
Ánh mắt quét qua, nha hoàn trong viện một đám cúi đầu lén cười.
Bị đẩy ra Vệ Vân Kỳ lại cười ôm nàng, "Ta cao hứng thôi."
Vệ phu nhân tới, vừa vào sân đã cười, Bách Phúc Nhi vội vàng đẩy hắn ra, tai cũng đỏ hết cả, Vệ phu nhân cười, "Không sao không sao, các con trẻ trêu đùa nhau cũng bình thường, ta chỉ đến xem chuẩn bị thế nào rồi."
Vệ Vân Kỳ vui vẻ a một tiếng, có chút đắc ý, "Mẹ yên tâm, Phúc Nhi sắp xếp ổn thỏa rồi."
"Vậy con còn không đi thay quần áo đi?"
Vệ phu nhân cười trừng mắt hắn, đồ tiểu tử, như mèo thấy mỡ.
Chờ hắn quay đi Vệ phu nhân mới nói, "Phúc Nhi, con cũng đừng có chiều nó quá, nếu nó dám láo xược thì cứ đánh nó."
Việc Vệ Vân Kỳ bị đánh Vệ Vân Tinh tiên tri nói, rồi đến Tần Chước Chước, sau đó đến Vệ phu nhân, Vệ phu nhân sau khi nghe được thì tỉnh ngộ, nghĩ lại cái bộ dạng không đứng đắn của Vệ Vân Kỳ trước kia, chẳng lẽ họ đã không tìm ra cách trị hắn sao.
Sớm biết hắn ăn cái này.
Thật là... đánh đáng đời.
Bách Phúc Nhi hơi ngượng, dù gì đánh vẫn là con người ta, nàng cũng không dám làm càn.
"Nhị thiếu phu nhân, Bách tam gia đến."
Bách Thường Tiêu tới, cùng hộ tống còn có Bách Nhẫn Đông, Bách Nhẫn Đông hôm nay mặc quần áo mới, chỉ nhìn sơ qua là biết vải vóc ở đâu ra, Bách Phúc Nhi cười nói, "Đến sớm vậy, chắc là đi từ sớm lắm hả?"
Bách Thường Tiêu nói, "Muốn đến sớm xem có gì cần giúp không."
"Ta mời các người tới ăn cơm, sao lại để các người giúp được."
Bách Thường Tiêu giật mình, lúc này mới nhớ ra người ta là nhà quyền quý, trong nhà có người làm hết rồi, không như ở thôn quê, cứ mở tiệc là phải mời người đến giúp từ sáng sớm.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận