Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 45: Làm Phúc Nhi tới trấn bãi (length: 7978)

Ngô đoan công được mọi người vây quanh, quay cuồng như chảo dầu vừa hát vừa nhảy múa. Phía bên trong có mấy người cầm tù và sừng trâu, thổi những âm thanh ô ô rung động, nghe vừa thê lương vừa quái đản.
Theo tiếng sừng trâu càng lúc càng nghẹn ngào, những người đang nhảy múa bỗng tăng nhanh bước chân, động tác đều tăm tắp, miệng cũng phát ra tiếng nghẹn ngào.
Khi tiếng kèn vừa dứt, một người mang mặt nạ dữ tợn, cơ bắp tay nổi cuồn cuộn bỗng cắm tay vào chảo dầu sôi sùng sục. Hắn không rút tay ra ngay như những đoan công bình thường mà quấy mạnh tay trong chảo dầu, làm dầu nóng hổi bắn tung tóe.
Một tay khác hắn đầy những hình vẽ kỳ bí. Thấy tay dài hắn vung lên, lập tức có người đưa tới ty đao. Hắn giơ ty đao lên, cao giọng hô: “Đưa thần lạc!”
Tiếng sừng trâu lại vang lên nghẹn ngào, những người nhảy múa lại quay quanh chảo dầu, vừa nhảy vừa chuyển động, được những người xung quanh xem náo nhiệt khen ngợi ầm ĩ.
Không biết từ lúc nào Bách Lý Huy đã đứng trước mặt, sắc mặt nghiêm trọng theo dõi cảnh tượng náo nhiệt này. Cho đến khi màn diễn trân quý của đoan công kết thúc hắn mới quay người ra ngoài.
Trên đường về Ngô gia, hai cha con đều im lặng. Màn biểu diễn của Ngô đoan công quá sức kinh ngạc.
Một hồi lâu Bách Thường Thanh mới cười khổ nói: “Ngô đoan công quả nhiên có lực, không chấp nhận đề nghị của Càn Nguyên quan.”
Mới nãy còn tràn đầy tự tin mình có thể giành được một trong ba vị trí đầu, bây giờ anh đã… hít một hơi thật sâu. Đúng là ếch ngồi đáy giếng mà!
So với sự hoành tráng của Ngô đoan công, cha con họ thì có thể bày ra được cái trò trống gì đây?
Hai cha con từ tự tin tràn trề đến thất vọng ê chề. Bách Lý Huy ngẩng đầu nhìn trời, thở dài một tiếng. Buổi biểu diễn trăm thường của Ngô đoan công kéo dài ba ngày, số bạc kiếm được trong ba ngày này còn hơn cả công sức của cả hai cha con làm lụng nửa năm trời. Đúng là người so với người chỉ khiến tức chết mà thôi.
"Ngô đoan công có cả trăm người, hôm nay chỉ có một nửa thôi mà ta đã không bằng họ."
Bách Lý Huy than thở: "Lão Tam à, còn có cách gì không để chúng ta khỏi thua thảm hại không?"
Nghĩ tới chuyện lúc trước hai người còn hăng hái nói phải giành được ba hạng đầu mà xem.
Bách Thường Thanh cũng than một tiếng, nhất thời không nghĩ ra được cách nào.
Bách Lý Huy tiếp lời: “Không tham gia thì không cần nói, nếu thực sự không được, đừng nói chuyện tương lai, ngay bây giờ chuyện làm ăn đã chẳng xong rồi.”
Hai cha con còn chưa đến cửa Ngô gia thì đã thấy trước cửa nhà Ngô gia có rất nhiều người tụ tập, vừa chỉ trỏ vừa bàn tán: "Nuôi con lớn rồi lại thành của vợ", "Thật bất hiếu"...
Bách Lý Huy cau mày: "Đi xem thế nào."
Bách Thường Thanh xuống xe, bước nhanh về phía trước, vừa tới gần liền nghe tiếng khóc than trời đất của Ngô bà tử: "Thấy nhà mình hết ngày rồi, con liền dựa vào cha vợ có tiền, mỗi tháng đưa hai cân thịt đã đuổi chúng ta đi, ta cho con biết, con là đồ vong ơn, con sẽ bị trời phạt."
"Muốn chia nhà cũng được, một trăm lượng, thiếu một xu cũng không được."
Ngô Cường mặt đỏ tía tai, không nói được lời nào.
Bách Thường Thanh vào nhà hỏi han mới biết sự việc chia nhà lại phát sinh biến cố. Thì ra, lúc Ngô gia gọi người tới, đã nói hôm nay sẽ giải quyết việc chia nhà. Ngô bà tử cũng không nói gì, Ngô lão đầu thì sắc mặt không vui, chỉ hỏi vợ chồng Ngô Cường sau khi chuyển khỏi nhà thì sẽ ở đâu.
Ngô Cường trước mặt cha mình cũng không có nhiều tâm cơ, thật thà khai muốn đi mua cái viện. Lúc này Ngô lão đầu mới hỏi: "Mua viện thì không có cả trăm lượng sao mua được, con có tiền?"
Ngô Cường không nghe ra ẩn ý, thành thật gật đầu: "Mấy năm nay tích cóp được một chút, thêm bạc cưới của Phương Nhi, coi như đủ."
Chính câu nói này liền khiến chị dâu cả nhà Ngô gia bất mãn: "Nhị đệ, nhiều năm như vậy đại gia ở chung một mái nhà, tiền kiếm được đều do cha mẹ quản lý, sao đệ có thể tích góp được nhiều tiền như vậy? Đệ coi cha mẹ là cái gì hả?"
"Đại ca con thì thật thà, có một xu cũng đưa cho mẹ, đệ và em dâu lại cùng nhau tích góp vốn riêng không tốt rồi, tiền trong tay đệ tính ra đều là của mẹ cả đấy.”
Ngô bà tử nghe vậy thấy đúng là như vậy, chưa chia nhà mà còn để ra được nhiều tiền riêng thế kia, là có ý gì đây. Ngay lập tức muốn Ngô Cường giao tiền ra.
Ngô Cường không chịu, Ngô bà tử liền lôi cái tài khóc lóc ầm ĩ ra.
Bách Thường Thanh biết rõ đầu đuôi sự việc cũng vô cùng tức giận. Nhưng đối mặt một bà lão khóc lóc la hét, nàng cũng chẳng có cách nào. Nếu mẹ hắn ở đây thì tốt rồi, bà mẹ chồng và cô con dâu nhà họ Ngô hai người cộng lại cũng không phải đối thủ của mẹ hắn.
Nhưng lúc này trở về gọi người cũng không kịp rồi.
Bách Lý Huy kéo con la ở ngoài cửa liền đi vào. Hắn vừa tới Ngô lão đầu vốn dĩ đang im lặng liền cảm thấy khó ngồi, vẻ mặt vô cùng mất tự nhiên.
“Ngô lão đệ, con cái lớn rồi, chuyện chia nhà cũng bình thường, sao lại náo loạn lớn thế này? Không sợ bị xóm giềng chê cười sao.”
Khí thế của Bách Lý Huy có phần lấn át Ngô lão đầu. Hắn vừa lên tiếng là bà Ngô liền im bặt.
Bách Lý Huy quay đầu: “Lão Tam, đi gọi Phúc Nhi đến để nó vấn an gia gia nãi nãi nhà họ Ngô đi.”
Bà cả không có ở đây, thì vẫn cần người kìm hãm được hai mẹ con nhà họ. Phúc Nhi thì được bà nội truyền cho bản lĩnh, cũng có tài trấn an đấy.
Bách Thường Thanh vừa mới quay người thì Bách Phúc Nhi liền tới. Cô bé muốn đến Vệ gia ở mấy hôm, đương nhiên cần phải nói với ông bà mình một tiếng.
"Phúc Nhi à, mau lại bái kiến ông bà Ngô của con đi."
Bách Thường Thanh nháy mắt với cô bé. Bách Phúc Nhi nhìn tình cảnh hỗn loạn này thì hai mắt sáng lên, xoa xoa tay liền bước lên, hôm nay cô sẽ trổ hết tài năng, ha ha ha ha.
"Ngô gia gia, Ngô gia nãi nãi, cháu chào ông bà ạ."
Chào hỏi xong cô bé nghiêng đầu hỏi cô: "Cô ơi, cô không phải bảo là ông bà Ngô đồng ý cho cô chú chia nhà hôm nay sao, vậy bây giờ là đang chia nhà hả?"
“Mà cô chú đã là tịnh thân xuất hộ rồi mà, cũng đâu có cần phải chia cái gì nữa?”
Vừa nói vừa liếc nhìn đám người hiếu kỳ đang đứng trong viện: "Mọi người ở đây chắc cũng tới xem náo nhiệt đúng không ạ?”
Không đợi mọi người trả lời, cô bé cười nói: "Chắc chắn là phải mời mọi người tới xem náo nhiệt. Ngô gia đại thẩm lại đang có bầu, mà viện nhà Ngô gia cũng không lớn, ở không vừa, nên cô chú cháu muốn tịnh thân ra hộ để chuyển đi ở riêng, mỗi tháng còn hiếu kính Ngô gia gia gia nãi nãi hai cân thịt và hai trăm đồng nữa chứ, cháu còn nhỏ không hiểu mấy chuyện này lắm, nhưng mà mấy bà thím, các bà dì chắc là hiểu."
"Nếu có gì chưa đúng thì các bà các thím nhớ nhắc nhở giúp ạ."
Thấy cô bé xinh xắn đáng yêu lại lễ phép gọi một tiếng bà, một tiếng thím thì những người tới xem náo nhiệt trong lòng lập tức có cảm tình với cô. Lại nghe cô bé nói như vậy, trong lòng liền có ý kiến với nhà họ Ngô.
Một người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi lập tức lên tiếng: "Ngô thẩm tử à, lúc nãy sao chị không nói là Ngô huynh đệ đã tịnh thân xuất hộ, mỗi tháng ngoài hai cân thịt còn có hai trăm đồng nữa hả?"
“Như này thì có tính là chia nhà gì đâu chứ.”
Đây mà gọi là chia nhà á? Bà ta cũng có con trai rồi đấy, nếu cứ bắt chước nhau thế này thì làm sao chịu nổi?
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận