Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 566: Tiểu sư thúc quá yếu (length: 7729)

"Ta liều mạng với ngươi"
Bên trong hồi xuân đường, người nhà họ Dương thấy mẹ chồng nàng dâu nhà họ Bách quay lại, còn chưa kịp ăn uống gì đã ồn ào lên. Kết quả, lời vừa nói được nửa chừng thì Bách Nguyên Hương đã xông tới, mắng té tát.
Dựa vào thế lực của thần tiên, Bách Nguyên Hương trút hết những oán khí và ấm ức bao năm nay. Chẳng ai sinh ra đã muốn làm kẻ chịu đựng, chỉ là ngày qua ngày bị chèn ép, đến cuối cùng trở nên yếu đuối, thành thói quen.
Khi con la kéo Bách Phúc Nhi đến nơi thì hai nhà đã đánh nhau ra ngoài đường, lại còn bị một đám đông vây quanh. Chỉ nghe Bách Nguyên Hương nói: "Đi kiện đi, các ngươi cứ kiện, ta cũng đi kiện. Các ngươi bán con gái ta, tất cả cùng nhau kiện, cả đám đừng hòng sống yên ổn."
Đại ca nhà họ Dương hùng hổ nói: "Bỏ ngươi, bỏ ngươi, để ngươi chết thành cô hồn dã quỷ."
"Muốn làm quỷ thì cũng là quỷ nhà ta họ Bách." Từ thị càng hung hăng, tát bốp bốp mấy cái. Bách Phúc Nhi nhìn cách họ thể hiện liền so sánh với bà nội, nói thật lòng thì vẫn có khoảng cách, vừa nhìn đã biết không phải hạng người chinh chiến lâu năm.
"Cô nương, khí thế kia của dì ấy sao mà ghê gớm vậy?"
Bách Phúc Nhi cũng rất nghi hoặc, Bách Nguyên Hương kia còn chống nạnh nhảy lên, khí thế này, đỉnh của đỉnh rồi?
Có gì đó quái lạ!
"Đi Càn Nguyên quan."
Vị Khổ thấy người đến thì mừng húm chạy tới: "Tiểu sư thúc, còn gì sai bảo ạ?"
"Hôm nay cái lá bùa kia của ngươi là chuyện gì vậy?"
Nàng vốn định dùng bùa bình thường, rồi nói khoác tác dụng lên cho thêm phần thần bí, không ngờ nó lại gây kích thích tâm lý như vậy.
Vị Khổ mừng rỡ nói: "Đó là bùa tráng gan."
Bách Phúc Nhi tò mò: "Còn có loại bùa này nữa sao?"
Sao nàng lại không biết nhỉ?
Vị Khổ kể cho họ nghe: "Trước kia Vị Vũ sư huynh không dám ra ngoài vào buổi tối. Vị Phong sư huynh nói chúng ta là đạo trưởng, sao lại không dám ra ngoài buổi tối được, thế là tự nghĩ ra bùa tráng gan, dùng vào thì một canh giờ sau lá gan to như cái thúng. Bây giờ Vị Vũ sư huynh đã sớm không sợ đi đêm nữa, nên cái bùa này không dùng đến, gom lại cho con."
Bùa tráng gan?
Bách Phúc Nhi thấy thú vị thật đấy, đạo quan của họ quả nhiên là nơi ngọa hổ tàng long. Ui chao, bản thân mình kém cỏi không sao, người xung quanh lợi hại là được.
"Tốt, nói cho tiểu sư thúc nghe xem còn có bùa nào thú vị nữa không?"
"Có, tiểu sư thúc đợi con một chút."
Vị Khổ nhanh như chớp chạy đi, lúc trở lại thì ôm một bao bố: "Tiểu sư thúc xem, đây là bùa tráng gan, đây là bùa chiêu tài, đây thì lợi hại, là bùa 'đối mắt', chỉ cần dùng bùa này thì hai người sẽ vừa mắt nhau, nhưng chỉ duy trì được không lâu thôi, sư thúc tổ nói cái này là trái với đạo trời, không được dùng tùy tiện."
"Còn đây là bùa 'nạp hư', dán vào hầu bao thì hầu bao có thể đựng rất nhiều đồ, nhưng chỉ chứa được đồ vật chết thôi."
"Đây là bùa 'hoa mắt', trúng chiêu thì sẽ chóng mặt, thấy toàn vật lạ."
Vị Khổ như đang hiến bảo, lấy hết mọi thứ ra, Bách Phúc Nhi xem từng loại, thấy cái nào cũng hay: "Đều là do các sư huynh của ngươi vẽ à?"
"Vâng ạ, khi nghiên cứu phù chú mọi người đều thích vẽ thêm chút, lần trước sư huynh chưa đi còn vẽ ra bùa ngậm miệng, người trúng bùa thì bị ngậm miệng không nói được lời nào."
"Tiếc là sư phụ và sư thúc đều nói là không làm việc đàng hoàng, không cho phép tùy tiện vẽ bùa, càng không được để mấy lá bùa này lọt ra ngoài."
Bách Phúc Nhi cũng thấy tiếc: "Hay là cho hết ta đi, ta dùng để phòng thân."
Vị Khổ gật đầu lia lịa: "Mấy sư huynh cũng nói vậy."
Tiểu sư thúc võ nghệ quá kém, nên có thêm chút bùa phòng thân mới được.
Cứ vậy, cả đống bùa đã lọt vào tay Bách Phúc Nhi. Vừa lúc mấy người Vị Phong, Vị Vũ đến, thấy tiểu sư thúc đang vui vẻ thì vội chạy tới, một tiếng tiểu sư thúc, hai tiếng tiểu sư thúc, Bách Phúc Nhi cười toe toét, quả thật không còn gì để nói, các sư điệt người nào người nấy cũng đẹp trai quá.
Tiếc là, nàng đã có chồng rồi.
"Tiểu sư thúc thích mấy lá bùa này ạ?"
Vị Vũ nhìn bùa trên bàn, lại sờ từ bên hông ra một chuỗi lục lạc: "Con cùng sư huynh làm đấy, giống chuỗi của tiểu sư thúc trước kia, công dụng cũng gần như vậy, có điều nhỏ hơn chút, sư thúc cầm phòng thân nha?"
Tiểu sư thúc yếu quá, không có thêm chút đồ phòng thân thì không ổn.
Vị Phong rất tán đồng, gật đầu: "Kinh thành không được thái bình như huyện Thương Khê, tiểu sư thúc nhớ phải mang theo bên người đấy."
Tiếp theo là mấy sư điệt chỉ tiểu sư thúc cách dùng các lá bùa, trong lòng sư thúc cảm động không thôi, tại chỗ liền sai Thải Vân gọi một bàn đồ ăn chay tới: "Tiểu sư thúc mời khách, ăn thoải mái nhé."
"Tiểu sư thúc, bọn con muốn ăn kẹo."
"Đúng đó, tiểu sư thúc, lâu rồi không được ăn kẹo."
Bách Phúc Nhi cười lớn: "Mấy ngày nữa liền cho các ngươi mang tới, tiểu sư thúc ngày mai sẽ làm ngay, được chưa ~"
Mấy sư huynh đệ cao hứng, đồ chay vừa mang lên thì Vô Biên đạo trưởng trở về, chẳng có gì lạ là dáng vẻ ăn xin quen thuộc. Chẳng biết đi đâu về mà thấy cả bàn đồ ăn thì giận lắm: "Sư thúc tổ ra ngoài kiếm công đức, các ngươi lại ăn uống như cá lớn thịt heo à?"
"Sư phụ à, đều là đồ chay cả."
Bách Phúc Nhi vừa giải thích thì đã bị sư phụ liếc cho một cái: "Cho dù là chay cũng làm thành như cá lớn thịt heo vậy, nhìn xem đĩa này xem, còn làm thành con vịt nữa, còn đĩa kia là thịt kho tàu chứ gì?"
"Ăn chay thì cứ ăn chay, bày biện kiểu mê người làm gì?"
Cùng về lúc đó, Hữu Khắc đạo trưởng rất là tán thành, bày biện như vậy bóng nhẫy, nhìn thôi cũng thấy thèm rồi, ái da, đạo tâm đều không vững.
Hai người đều có mùi chua lên men, mấy sư huynh đệ hận không thể lui xa một chút. Bách Phúc Nhi trợn trắng mắt: "Sư phụ à, sờ cả vào rồi còn gì, muốn cùng nhau ăn mấy miếng không?"
"Bảo Vị Khổ bọn nó đi làm cho mấy người ít nước, đi tắm rửa trước đi?"
Mùi hôi chua quá lớn rồi.
Vô Biên đạo trưởng hừ hai tiếng, một lá bùa tự nhiên xuất hiện trong tay, rồi mùi hôi chua thần kỳ biến mất. Rửa tay hai ba lần, ngồi xuống là chuẩn bị ăn, thực sự đói chết rồi.
Biết nàng muốn mang những lá bùa kỳ quái kia đi, Vô Biên đạo trưởng cũng không nói gì. Ăn xong, rửa mặt thay quần áo thì ông muốn Bách Phúc Nhi xem thành quả luyện tập những ngày qua của mình. Kết cục là khi trời xuống núi Bách Phúc Nhi mới về, buổi tối nằm trên giường hưởng thụ kỹ sư phục vụ, thở dài một tiếng.
Vệ Vân Kỳ ra sức xoa bóp gân cốt cho nàng: "Luyện công là như vậy đó, phải kiên trì bền bỉ, hở một chút lười biếng là sẽ tụt lại ngay."
"Hay là mỗi sáng nàng dậy sớm luyện cùng ta?"
Bách Phúc Nhi trở mình nằm ngang: "Thôi đi, sợ làm chậm trình độ của chàng."
"Đúng rồi, Trịnh Khải Viễn gặp rắc rối rồi, bị cái tên thị lang Hình bộ Hứa đại nhân nào đó để ý tới, không biết làm sao mà giải quyết nữa."
Vệ Vân Kỳ hơi để tâm: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Bách Phúc Nhi kể lại mọi chuyện, Vệ Vân Kỳ cau mày: "Không có khả năng, hắn ta là một thị lang Hình bộ, muốn tiền nhiều lắm, không thiếu gì người đưa, sao có thể dùng mấy cách bất nhập lưu này để uy hiếp người ta chứ?"
Bách Phúc Nhi ngồi dậy: "Ý chàng là trong chuyện này có điều gì đó khác à?"
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận