Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 205: Sợ cái gì liền đến cái gì (length: 7565)

Bách Thường Phú muốn mua người, chuyện này đã nảy mầm bén rễ trong lòng hắn, trở thành một nỗi ám ảnh khôn nguôi, đương nhiên, mục đích cuối cùng vẫn là để duy trì chất lượng đường đỏ lâu dài.
Ngô Cường góp ý với hắn: “Ai làm cũng không bằng mình làm là chắc ăn nhất. Nếu ta là ngươi, người mình muốn mua, cả chuyện nấu đường này, ta cũng nhất định phải tự mình làm.”
“Đường đỏ làm ra có đạt yêu cầu hay không thì vẫn cần có người đánh giá, mà người này đương nhiên phải là người nhà, tốt nhất là chính mình. Nhị cậu ơi, đây là việc quan trọng hàng đầu đấy.”
Bách Thường Phú lúc này vỗ đùi, sao hắn không nghĩ ra điều này nhỉ?
Nếu hắn trở thành bậc thầy nấu đường, còn có gì phải lo lắng nữa?
Vỗ vai Ngô Cường, "Vẫn là ngươi nghĩ chu đáo."
Hắn quyết định, phải trở thành một bậc thầy nấu đường.
Thấy trời đã muộn, Bách Thường Phú nhờ Ngô Cường để ý giúp người thích hợp, rồi mới đưa Uông Toàn và Bách Phúc Nhi trở về thôn.
Xe mới vừa được đưa đến, hai con trâu lớn liền được nối vào khung xe, đặt hết những đồ mua được hôm nay lên xe, Uông Toàn chủ động xin được đẩy xe bò.
Bách Thường Phú gật đầu, "Cũng được, trâu không nhanh bằng la, chúng ta đi chậm một chút vậy."
Trong lúc hai người đang vào thu dọn đồ, Bách Phúc Nhi tiến đến vuốt ve đầu nghé con, "Con phải đi theo cha mẹ, không được rời xa, tuyệt đối không được đi lạc đâu đấy."
Nghé con dụi dụi vào lòng bàn tay nàng, cảm thấy cô chủ nhỏ này thật tốt, "Ta biết rồi, ta sẽ không đi theo người khác đâu."
"Biết là tốt rồi, đợi về nhà ta dẫn con đi ăn cỏ non mềm nhất nhé, muốn ăn gì thì nói ta nghe, chỗ nào không thoải mái cũng phải nói cho ta biết, ta nghe hiểu được các con nói chuyện đấy."
Ba con trâu đều quay đầu nhìn nàng, mắt trâu rất kinh ngạc, trâu đực nói, "Cô chủ nhỏ, cô có thể nghe được bọn ta nói chuyện sao?"
"Được."
Bách Phúc Nhi cũng đưa tay vỗ vỗ đầu nó, "Cứ yên tâm đi theo cha ta nhé, cha ta đối xử với trâu rất tốt, trong nhà còn có một con trâu vàng lớn, cha ta còn không nỡ để nó mệt nhọc, không bao giờ bắt nó làm quá sức đâu."
Trâu cái có chút mong chờ lên tiếng, "Cô chủ nhỏ, sau này có công việc gì thì cứ làm như vậy là được, chúng ta nhất định sẽ làm được, chỉ là đừng đánh chúng ta thôi, đau lắm."
"Cha ta không đánh trâu."
Thấy cha mình đi ra, nàng không nói thêm gì nữa, rồi leo lên xe la về nhà.
Đến nhá nhem tối thì ba người ba trâu thêm một con la mới về tới thôn, lúc này Bách Lý Huy vẫn chưa về, chắc chắn là đang xử lý một đám tang lễ long trọng rồi.
"Thật sự mua trâu về rồi sao?"
Lý bà nhìn thấy ba con trâu, trong lòng vẫn rất vui, giống như người lớn trong nhà mắng mỏ mình xài tiền lung tung mua xe, nhưng vẫn sẽ mừng cho mình như vậy.
Bách Thường Phú vui vẻ sờ trâu, “Thấy thích hợp nên mua thôi. Mẹ xem, ba con trâu này cũng không tệ phải không?"
Lý bà nhìn ba con trâu, cười nói: “Đúng là trâu tốt, vậy cho chúng nó ở tạm trong căn nhà ở bãi sông kia đi?"
"Ây da, trong nhà không còn chỗ nữa rồi."
Bách Lý Phú gọi Uông Toàn đem hết đồ mua vào sân, rồi vội vàng cùng hắn mang trâu ra bãi sông để làm chuồng trâu.
Thấy tình hình này, Bách Xương Bồ cũng mang Bách Ngải Hao đi giúp.
Trong sân, Uông Bình và Uông Mai Mai đang cho con la ăn thì nghênh đón Uông Toàn. Uông Toàn mang theo một cái thùng lớn đưa cho vợ, "Mấy thứ này em dọn dẹp chút đi, đều là đông gia mua cho chúng ta đấy."
Vợ Uông Toàn mang thùng vào nhà, nhìn bên trong nào là dầu muối tương dấm, đặc biệt khi thấy tảng mỡ heo kia, hốc mắt liền đỏ hoe.
Mẹ Uông Toàn nghe thấy tiếng động thì lên tiếng hỏi, vợ Uông Toàn cười đáp: "Là đông gia mua cho chúng ta dầu muối tương dấm, có cả một tảng mỡ lớn nữa này, ngay cả lọ đựng dầu cũng chuẩn bị luôn rồi."
"Chúng ta đúng là gặp được người tốt."
Uông bà tử lau nước mắt, "Tốt, tốt quá rồi. Có mỡ lợn là coi như có món mặn rồi, phải nhớ cảm tạ đông gia đấy, sau này phải chăm chỉ làm việc cho người ta mới được."
Uông Mai Mai rất vui, tảng mỡ heo kia ít nhất cũng phải ba cân, rán mỡ có thể để ăn rất lâu, tóp mỡ cũng là món ăn ngon. Trước đây cả năm cô cũng chỉ được ăn một lần.
"Mẹ, chúng ta rán mỡ đi, tảng mỡ này để lâu sẽ bị hôi."
"Được, con đi rửa nồi, rồi rửa luôn cái bình kia để một lát nữa đựng dầu nhé."
Vợ Uông Toàn cẩn thận lấy từng thứ trong thùng ra, khi nhấc miếng mỡ heo lên thì “á da” một tiếng, ở dưới đáy thùng còn có hai cái xương ống lớn có thịt nữa, đúng là đồ tốt.
Uông Toàn thay đồ xong thì chạy tới xem, vui vẻ cười nói: “Đông gia nói xương ống này đập dập ra thêm ít gừng hầm lên là thơm lắm, lại còn có mỡ nữa. Lát nữa em ra vườn nhổ ít củ cải về hầm cùng canh xương, tối nay chúng ta có bữa ăn ngon. Đông gia còn bảo chúng ta từ giờ mỗi ngày ăn ba bữa cơ."
Đây quả là bất ngờ lớn, người khá giả ở Văn Xương thôn cũng đều ăn ba bữa một ngày, chỉ có những gia đình đặc biệt khó khăn thì mới ăn hai bữa như trước. Nhà Uông Toàn trước đây cũng chỉ ăn hai bữa, giờ được ăn ba bữa một ngày thì quả thật là chuyện hạnh phúc rồi.
Cả nhà liền vui vẻ hẳn lên, cảm thấy cuộc sống như có hy vọng, thêm việc đông gia đối xử với bọn họ tốt như vậy, bọn họ chỉ muốn làm việc nhiều hơn để báo đáp đông gia.
Gia đình nghé con ba người trước khi trời tối coi như đã thu xếp ổn thỏa. Lý bà cùng ba cô con dâu cũng đã nấu cơm xong, vẫn là món canh xương hầm củ cải, thơm nức mũi.
Bách Xương Bồ đứng lên thêm cơm, Bách Phúc Nhi tinh mắt nhìn thấy trên eo hắn có cái túi tiền quen mắt, “Nhị ca, cái túi tiền của anh ở đâu ra vậy?"
Bách Xương Bồ cúi đầu nhìn xuống, trên mặt lộ ra một tia đắc ý, "Anh nhặt được ở trên đường vừa về, thấy cũng đẹp."
Nói xong thì tháo xuống đưa cho Bách Phúc Nhi, "Em thích thì anh cho em."
Bách Phúc Nhi nhận lấy túi tiền xem qua một lượt, “Trong này không có gì cả à? Nhị ca, đây là túi tiền của cô Tiểu Ngư đó."
Cô Tiểu Ngư?
Văn thị đặt đũa xuống, “Là cô nương nhà họ Tạ à?”
Bách Phúc Nhi gật đầu, Bách Xương Bồ buông bát, có chút khẩn trương, "Trong này không có gì hết, anh nhặt được thấy đẹp thì treo lên thôi."
Bách Phúc Nhi liền đưa cho Khoai Lang, “Vậy thì đem cái túi tiền này ra ngoài, ném đi xa một chút.”
"Vâng ạ, Khoai Lang đảm bảo sẽ ném đi thật xa."
Khoai Lang ngậm túi tiền rồi chạy đi, Bách Xương Bồ sợ đến mức cơm cũng không nuốt nổi, "Không sao chứ?"
Tiểu Lý thị nhịn không được cười, cất cao giọng, "Mọi người coi như không biết gì cả là không sao thôi."
Bách Ngải Hao mang vẻ đồng tình nhìn anh trai, "Em vừa bận ăn cơm, có biết gì đâu."
Bách Diệp Căn cười tủm tỉm nhai một miếng thịt, "Nhị ca, em cũng không biết gì hết."
Mọi người cùng cười ồ lên, Văn thị trong lòng bỗng thấy hoảng sợ, lẽ nào cô nương nhà họ Tạ thật sự để ý đến Xương Bồ nhà mình?
Thật là nghĩ gì tới nấy, vừa dọn dẹp bàn ăn xong thì bà Tạ mắt cú vọ đã tới, nói rằng con gái bà đánh mất một cái túi tiền, "Con gái nhà người ta túi tiền không thể tùy tiện đưa cho người khác được, để lạc thì thật nguy hiểm, hỏi thăm một vòng mới biết Xương Bồ nhà cháu nhặt được, vậy cũng coi như là có duyên."
Bạn cần đăng nhập để bình luận