Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 650: Về sau thỉnh Vệ tướng quân nhiều hơn quan tâm (length: 7717)

"Ngươi đến đây làm gì?"
Thấy Bách Phúc Nhi, con la to lớn kích động nhảy dựng lên, sau đó lùi về sau hai bước, "Ta nói cho ngươi biết, ta sẽ không trở về đâu, nơi này là cơ nghiệp của Loa gia ta đấy."
Bách Phúc Nhi trợn mắt, liếc nhìn hai hàng la con đang hiếu kỳ nhìn nó, mỗi con một giọng lên tiếng, "Tướng quân, đây là chủ nhân của ngươi sao?"
"Tướng quân, có phải nàng chính là tiên cô mà ngài nói không?"
"Tướng quân, nàng đến để dẫn ngài đi sao?"
"Ôi, xin ngươi đừng dẫn tướng quân đi được không?"
Khóe miệng Bách Phúc Nhi hơi giật giật, cơ nghiệp? Tướng quân?
Con la hỗn trướng này đã vô liêm sỉ đến mức này sao, nơi này thành cơ nghiệp của nó?
Còn tự phong cho mình làm tướng quân?
Có phải là hơi quá phô trương rồi không?
"Cây mía à, ngươi nói xem ngươi ở đây được bao lâu rồi, có phải nên về rồi không, tết nhất ta hay phải ra ngoài, ngươi không định trở về làm việc sao?"
"Sao thế, có phải là quên mất chức trách của mình rồi không?"
Ánh mắt đó, chỉ cần ngươi dám nói không muốn, lập tức sẽ cho ngươi biết thế nào là nghèo xơ xác.
Con la lớn rất xoắn xuýt, từ khi trở về, nó liền đến chỗ này, tự phong mình làm tướng quân, mỗi ngày dẫn đám lính la luyện tập, hăng hái vô cùng, nó còn muốn rèn một đội quân la hùng mạnh nữa chứ, trở về thì làm sao mà được?
Nhưng mà lòng dạ hiểm độc muốn ra ngoài đích thực cũng cần nó kéo xe, ngựa khác kéo xe nó không cam lòng, thật là xoắn xuýt mà.
Bách Phúc Nhi tiến lên xoa đầu nó thật mạnh, "Cây mía à, ngươi xem trời đông giá rét thế này, chúng ta phải nhập gia tùy tục chứ, phải miêu đông, hiểu miêu đông là gì không?"
"Ngươi cứ thoải mái nằm trong chuồng la ấm áp, mỗi ngày ăn ngon uống ngon, dưỡng cho khỏe người, đến năm sau thân thể ngươi càng thêm tráng kiện, lúc đó lại đến đây."
"Oa, ra là cuộc sống của tướng quân tốt thế sao?"
"Đúng là tướng quân khác chúng ta, đãi ngộ này chúng ta có nằm mơ cũng không dám nghĩ, tướng quân à, ngài về hưởng phúc đi."
"Đúng đó, cuộc sống tốt thế cơ mà."
Kỳ thực chúng cũng muốn nghỉ ngơi một chút, lúc này bọn chúng chỉ nên ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, cả ngày chạy loanh quanh thật mệt, chẳng thể nào béo lên được.
Phải biết bọn chúng làm toàn việc nặng, người không đầy đặn thì làm sao mà được?
"Tướng quân, ngài trở về đi, chúng tôi sẽ nhớ ngài."
Đi nhanh đi thôi.
Bách Phúc Nhi cũng không nói nhiều, quyết định luôn, "Lát nữa khi ta đi thì ngươi về cùng ta."
Nói rồi vẫy vẫy tay, liếc mắt một cái rồi đi, con la lớn thở dài, "Bản tướng quân muốn cảm nhận gian khổ nhân gian, ai ngờ lại không có cơ hội, đáng tiếc."
Đám la con khác nhao nhao quay đầu, tỏ vẻ một chút cũng không ghen tỵ, thật đó.
Vệ Vân Kỳ vẫn luôn im lặng bên cạnh kích động hỏi, "Có phải sắp đến lượt ta rồi không?"
Vệ Vân Kỳ liếc mắt, "Sao ta thấy con chó này đến đây lại có chút kích động nhỉ?"
Có một loại cảm giác không chờ đợi nổi, hơn nữa lông con chó này hôm nay mượt mà ghê.
Bách Phúc Nhi nín cười, "Thì chắc chắn mà, cũng giống người thôi, trước khi thân thiết có chút kích động."
Trong đại doanh quân bộ nuôi năm sáu con chó, đều dùng để tuần tra, trông có vẻ rất dũng mãnh, chúng sủa ầm lên nhe răng trợn mắt với Bách Phúc Nhi, mấy tên lính trông chó suýt chút nữa không giữ được, Sơn Huy thấy nàng bị chó hung thì theo bản năng xông lên trước cùng đám chó ầm ĩ, ra vẻ rất hộ chủ.
Một cơn gió lạnh thổi đến Bách Phúc Nhi rụt cổ lại, Vệ Vân Kỳ nắm tay nàng đi vào trong, "Chúng ta cũng có nhìn ra cái gì đâu, để tự nó xem đi, hôm nay lạnh, đừng để bị cóng."
Chó thân thiết thì có gì đáng xem chứ.
Bách Phúc Nhi cười tủm tỉm theo hắn đi, đi được vài bước còn quay đầu nhìn Sơn Huy một cái, hai bên đã ngừng chiến, đang nhìn nhau đánh giá.
"Đây là nơi bình thường ngươi làm việc à?"
Vào phòng Bách Phúc Nhi ngó nghiêng khắp lượt, trang trí thật đơn giản, chỉ có bàn ghế, không có gì đặc biệt.
"Ừ."
Vệ Vân Kỳ tìm cho nàng một tấm đệm êm để nàng ngồi xuống, "Trong doanh không so với nhà, chỉ cần không chậm trễ công việc là được."
"Ta thấy binh sĩ của ngươi trông có hơi bết bát, quần áo thì cứng đơ, không chống lạnh chút nào, một đám miệng lưỡi đều chảy máu, không bảo họ uống nhiều nước một chút à?"
Nàng vốn muốn đi dạo, nhưng nhìn một điểm là biết cả mặt, không cần xem cũng biết là khó khăn thế nào.
"Không chỉ ở chỗ ta, các đại doanh khác đều như nhau, mọi người mỗi ngày đều thao luyện không sợ lạnh, cũng có đốt lửa sưởi ấm, nước nóng đủ, chỉ là ăn uống kém một chút, nhưng một tháng cũng sẽ sắp xếp hai lần thức ăn mặn."
Vệ Vân Kỳ cảm thấy đại doanh của hắn đã không tệ rồi, có nơi còn khó khăn hơn nhiều, về phần miệng lưỡi chảy máu, thì không ở trong đại doanh cũng sẽ bị, không có gì lạ.
Bách Phúc Nhi thở dài, "Ta chuẩn bị cho ngươi ít lá trà nhé, loại lá già, vị đậm, pha được lâu, còn hơn chỉ uống nước không."
"Lát nữa gửi cho tam thúc của ta một tin là được."
Vệ Vân Kỳ nói được, lại nói muốn nuôi heo trong đại doanh, Bách Phúc Nhi hỏi: "Ngươi lấy gì mà cho nó ăn?"
Vệ Vân Kỳ nói tiền lương hằng năm của bọn họ không nhiều, mỗi tháng có hai bữa mặn, một lần phải dùng ba con heo, mỗi người cũng chỉ chia được ba năm miếng, thịt heo lại không rẻ, muốn ăn thêm chút cũng không được, "Bụng không có mỡ thì thao luyện không có sức, cũng không thể lấy tiền trong nhà mà bù, như thế không hợp quy tắc."
Bách Phúc Nhi chớp chớp mắt, cười tủm tỉm nhìn hắn, "Ngươi nói vài lời ngon ngọt cho ta nghe, ta cao hứng là có thể giúp ngươi giải quyết cái khó khăn này."
Vệ Vân Kỳ mừng rỡ, kéo nàng đứng lên, đặt nàng ngồi xuống trên đùi mình, "Phu nhân tướng quân xinh đẹp hào phóng, lòng dạ thiện lương, xin nể mặt vi phu xoa bóp tận tâm tận lực, sưởi ấm chăn màn chu đáo hết mực, xin nàng ra tay tương trợ, lát nữa nàng vui vẻ thì cứ tùy ý xoa bóp ta, không vui thì cứ tùy ý đánh mắng."
"Ha ha ha ~~~"
Bách Phúc Nhi ôm hắn cười vô cùng thoải mái, "Nể tình ngươi chịu khó chịu khổ, chuyện này cứ giao cho ta lo liệu."
"Tiểu Bắc Tùng mở mang rất nhiều, đến lúc đó nuôi heo nuôi gà đều có cái mà ăn, chỉ có điều thức ăn hơi gầy, cần nhiều đồ béo, chúng ta dạo gần đây đang lo chuyện này, mua thì chắc chắn phải mua, nhưng cũng muốn tự cung tự cấp, một là làm thêm một ít lều trại để nuôi heo, hai là muốn thương lượng với ngươi, ta lập một xưởng phân chuồng gần quân doanh, ngươi bán phân trong đại doanh cho ta."
Từ chỗ này đến Tiểu Bắc Tùng là tám dặm, đến lúc đó thuê một đội la rất dễ dàng.
Phân chuồng trong đại doanh cũng đều phải bán lấy tiền, bán cho ai cũng như nhau, Vệ Vân Kỳ tỏ vẻ không có ý kiến gì.
"Cho nên, ngươi nuôi heo cho ta?"
"Ngươi nghĩ đẹp quá, ngươi phải dùng tiền để mua chứ, ta có thể tính cho ngươi rẻ hơn chút, đảm bảo so với các ngươi tự mua là tiện hơn nhiều, vui vẻ thì còn có thể tặng kèm chút đồ, đảm bảo khiến ngươi đáng đồng tiền bát gạo, nói không chừng mua năm con heo lại còn được tặng một món hời đấy."
Vệ Vân Kỳ vui mừng gật đầu, "Vậy được, nàng cứ quyết, nàng bảo ta làm gì thì ta làm cái đó."
Bách Phúc Nhi cười nói: "Vậy sau này xin Vệ tướng quân chiếu cố nhiều hơn."
"Dễ nói dễ nói."
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận