Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 116: Bách Lý Huy hắn mỹ danh dương (length: 8159)

Bách Lý Huy tỏ vẻ bản thân tuyệt đối không phải loại người lòng dạ hiểm độc, vì kiếm tiền cái gì cũng không màng, nhưng cũng không hào phóng đến mức một đồng tiền phí tổn cũng không lấy, còn bù thêm vào, như vậy không hợp lẽ thường.
Tên hán tử nghe ra ý tứ của hắn, liền ô ô khóc nức nở, cuối cùng nói, "Có thể hay không mời ngài đi một chuyến, không cần phô trương gì cả, chỉ cần làm một lễ nghi nhỏ cho có chút mặt mũi, đưa nương ta ra đi cũng được rồi."
Bách Lý Huy lo lắng bị gài bẫy, dù sao hắn cũng có tiếng bỏ tiền ra làm lớn chuyện, nên nói rõ cho hắn biết trước, tên hán tử biết hắn chịu làm công việc này thì cảm kích vô cùng, vội vàng kể hết tình cảnh trong nhà, rồi móc hết tiền bạc ra, Bách Lý Huy dặn Bách Phúc Nhi một tiếng, nói đi một chút sẽ về.
Gặp phải gia chủ nghèo khó như vậy, thời gian đặt quan tài chắc chắn không thể kéo dài.
Bách Phương Nhi cười nói: "Ông nội con kỳ thực rất mềm lòng, luôn cảm thấy mình khá giả hơn người ta một chút, đôi khi lại muốn chịu thiệt."
Bách Phúc Nhi rửa tay, ngồi xuống ăn viên kẹo đường, "Chịu thiệt là phúc sao, ông nội luôn nói người ta một đời sống không quản lúc sống thế nào, lúc mất đi rồi vẫn nên làm cho chu đáo một chút, ông ấy cảm thấy đưa tiễn người ta đoạn đường là đang tích phúc."
"Ông con nói đúng lắm, chuyện sau khi mất quan trọng vô cùng, làm thể diện hay không là do con cháu hiếu thảo hay không, là đã đến thế gian một lần rồi, chịu khổ này không phải là lãng phí."
Ông Ngô vừa vào đến uống nước rất cảm khái, nói tiếp: "Ông nhà ngươi đang tích âm đức đó, việc thiện."
Văn Miên Miên tủm tỉm gật đầu, chắc có lẽ người già ai cũng để ý đến chuyện này.
Bách Hoa Nhi đi tới, "Phúc Nhi, con lại đây xem mấy cái kẹo mạch nha này đi, ta với cô cô cùng nhau cải tiến một chút rồi đó, lại đây nhìn xem."
Bách Phúc Nhi nổi hứng, vào phòng xem thì thấy trên bàn bày đầy những chiếc kẹo que cắm trên que nhỏ, có hình con ong, có hình cá nhỏ, còn có hình cún con, tuy rằng không đủ màu sắc sặc sỡ, nhưng trông vẫn rất đẹp.
"Mấy con mắt này là dính hạt mè đen lên à?"
Thúy Thúy sớm đã trèo lên ghế dài quỳ xem, nước miếng cũng sắp chảy ra rồi, giọng nói non nớt, "Hạt mè đen."
Bách Phương Nhi thích thú nói: "Ta nhờ cha con làm ít giấy về, ta chuẩn bị dán vài hình kẹo mạch nha lên để treo ngoài tiệm, cho đẹp mắt."
"Đừng nói, làm vậy trông thích mắt đấy, lúc trước mà ta nhìn thấy, thế nào cũng phải mua cho Thúy Thúy một cái, trẻ con nhất định thích."
"Thích." Thúy Thúy toe toét cười một tiếng, "Thúy Thúy thích."
Bách Phương Nhi chọn tại chỗ một cây kẹo mạch nha hình cún mập đưa cho Thúy Thúy, "Cái này cho con, nhưng hôm nay không được ăn đâu, ngày mai ăn có được không?"
Thúy Thúy vui vẻ nhận lấy, thè lưỡi liếm một cái, "Thúy Thúy."
"Không được ăn kiểu như vậy."
Bách Phương Nhi bế Thúy Thúy xuống đất rồi giáo dục một trận, bảo cô bé ăn vậy là không tốt, hơn nữa lại còn buồn nôn nữa.
Bách Lý Huy trời tối mịt mà vẫn chưa về, ngày hôm sau có người nhà làm ăn mặc vội vã đến tìm Bách Lý Huy, "Ngươi là nhà ai vậy, ông ta không có ở nhà."
Người kia suýt khóc, "Hóa ra là Phúc Nhi cô nương, ta là người nhà ông Trương địa chủ ở Liễu Vịnh, nhà ta muốn mời Bách đoan công, Bách đoan công khi nào mới về?"
Thì ra ông Trương địa chủ mời Lưu đoan công, kết quả là lũ chuột không những không bị đuổi hết, mà còn càng hung hăng càn quấy hơn, bây giờ không những phải dùng đến mèo mà người cũng không được nghỉ ngơi luôn.
Chỉ cần người vừa đi đèn tắt thì chuột liền kéo đến thành đàn, mà bảo không tắt đèn thì tối qua gió thổi suýt nữa cháy kho lúa.
Bất đắc dĩ đành đến đây cầu cứu Bách đoan công giúp đỡ.
Bách Phúc Nhi hiểu ra, vẻ mặt cũng lộ vẻ khó xử, "Ông nội ta đi giúp người ta lo đám tang rồi, đâu có thể dễ dàng mà đi được chứ, hay là các ngươi cứ đợi một chút đi, nếu không thì tìm đoan công khác xem."
"Chẳng phải là không muốn kiếm chút tiền đó đâu, thực sự là không rảnh thôi."
Người nọ sốt ruột, "Cô nương Phúc Nhi, vậy Bách đoan công bao giờ mới về? Có phải chờ mấy ngày không?"
Bách Phúc Nhi lắc đầu, "Hôm qua chạng vạng tối mới đi, thế nào cũng phải hai ba ngày."
Nàng thực tình nói vậy, nhưng bên nhà ông Trương địa chủ đã đợi không nổi, có thể nói là chậm một ngày là tổn thất, dứt khoát hỏi Bách Lý Huy làm đám tang ở đâu, trực tiếp cho xe chạy tới luôn."
Bách Phúc Nhi cười, quay người vào trong viện thông báo đại tỷ thu dọn đồ đạc, bọn họ muốn về nhà.
Kẹo mạch nha kiểu mới vừa tung ra liền được mọi người hoan nghênh, kẹo của Bách Phương Nhi tuy cùng giá với người bán rong, mười đồng một lúc ba cây, nhưng kẹo của cô lớn hơn, lại còn có quà tặng kèm một chiếc, hôm qua người mua cảm thấy hời, hôm nay lại kéo cả hàng xóm đến mua.
"Ơ này, hôm qua đâu có những cái kiểu này đâu, mấy cái này bán thế nào?"
Mua về dụ trẻ con cũng hay lắm đó chứ.
Ông Ngô Cường cười nói năm đồng một cái, "Cứ mua ba cây tặng một cây, bọn ta giờ cũng không kiếm tiền gì đâu, làm tới ngày mai thôi, sau này vẫn là giá đó, nhưng không tặng kèm."
Năm đồng một chiếc thì hơi mắc, nhưng cũng bởi vì trông đẹp, có tiền thì mua ba cái, không có thì mua mười đồng ba chiếc kẹo mạch nha thường thôi, nói gì thì nói, ngày thứ hai khai trương, buôn bán cũng không gặp khó khăn.
Bách Lý Huy về nhà vào lúc chạng vạng tối, tiểu tư nhà ông Trương địa chủ hôm nay chạy đến tận hai chuyến, lần thứ hai thì ông Trương địa chủ tự mình hộ tống, nói đủ lời ngon ngọt thì Bách Lý Huy mới "miễn cưỡng" đồng ý.
"Ta bảo người nhà bọn họ về thông báo cho bác cả nhà ngươi chuẩn bị, sáng sớm ngày mai đưa tang, rồi chúng ta liền quay về."
"Chạng vạng tối ngày mai là đến nhà ông Trương địa chủ làm trận đầu."
Đều là chuyện lớn như vậy thì tất nhiên là phải làm thật to rồi, mấy chục tên lực điền của thôn Văn Xương muốn cùng nhau lên tràng, không có cơ hội thể hiện cho đáng thì làm sao xứng với cái trận lớn như vậy chứ.
Bách Phúc Nhi tủm tỉm gật đầu, trong lòng nghĩ cuối cùng cũng đợi đến hôm nay rồi.
Ngày hôm sau, nhà nghèo khổ ở thôn cách năm dặm làm tang lễ cho người già, tuy rằng không có gì gọi là quá phô trương, nhưng mọi thứ đều có đủ, năm trăm văn thì thực sự là không có tiền để mời người đến khóc thuê, Bách Lý Huy bắt con dâu tự mình khóc, chỉ có một yêu cầu là khóc càng to càng tốt.
Ngay cả tiền giấy vãi trên đường cũng là loại giấy mua bản to, Bách Lý Huy tự tay khắc ra, tuy không được tinh xảo bằng đồ ở tiệm, nhưng cũng không tệ.
Còn những vòng hoa trắng lại là do chính tay ông làm, mỏng manh, nhưng cũng có chút đẹp mắt.
Có thể nói, hễ chỗ nào không cần tốn tiền đều sẽ không tiêu, tiết kiệm đến mức tối đa.
Theo quy tắc của thôn, nhà nào có người già mất đi thì cả thôn cùng đưa tang, đoàn người nhìn cũng khá đông, có người nhìn số tiền giấy thi thoảng được vãi xuống, thì nhỏ giọng nói, "Nghe nói chỉ có năm trăm văn thôi, nhìn phô trương này thì không chỉ vậy đâu."
Người bên cạnh khẽ nói, "Nghe đâu là mời Bách đoan công có tiếng đó, cũng không biết số hên thế nào lại mời được, mà ông đoan công này không quan trọng sĩ diện, mua đồ đều không hoang phí, hầu hết là ông tự làm hết, tay nghề cũng khéo nữa, nếu không thì sao rẻ vậy được."
"Tiền thì không tiêu bao nhiêu mà cái gì cũng có."
"Cậu nhìn cái phô trương này đi, nói hai lượng bạc cũng có người tin là đúng đó chứ."
Bách Lý Huy không biết, ông lại có thêm một danh hiệu tốt, sau này nhà nào nghèo xơ xác muốn làm đám tang đều nghĩ đến ông đầu tiên, cũng không biết ông nên khóc hay nên cười nữa.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận