Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 488: Ai khi dễ các ngươi? (length: 7777)

"Phúc Nhi đi đâu rồi?"
Bị mấy bà phu nhân kéo lại nói chuyện một hồi lâu, Trương Tiên Ngọc ra cửa tìm một vòng mà không thấy người, đến cả nha đầu Thải Vân kia cũng không thấy đâu, Lý bà ý bảo nàng đừng sốt ruột, "Chắc là đang nói chuyện với Vệ tiểu công tử đấy, có một số việc cần phải nói rõ, không cần tìm nàng."
Lời vừa dứt thì Bách Phúc Nhi xuất hiện, bên cạnh còn có Vệ Vân Kỳ, hai người không biết đang nói chuyện gì mà đều tươi cười, và khoảng cách giữa hai người rõ ràng là gần nhau hơn trước rất nhiều.
Văn thị bên cạnh Lý bà tỉ mỉ liếc nhìn, có chút kích động nhỏ giọng, "Nương, người xem, có phải là đã thành chuyện rồi không?"
Lý bà cảm thấy rất có khả năng, Phúc Nhi nhà nàng đâu phải người tùy tiện thân cận với người khác, lúc nói chuyện với đàn ông bình thường cũng phải cách ba bước chân, giờ hai người lại chỉ cách nhau một bước thế kia ư?
Văn thị nhìn Vệ Vân Kỳ càng nhìn càng ưng ý, nhất là hôm nay trong yến tiệc nghe mọi người ca ngợi Vệ Vân Kỳ, trong lòng nàng vừa mừng vừa tự hào một cách kỳ lạ.
Trong lòng Trương Tiên Ngọc có chút phức tạp, cuối cùng thì vẫn là để Vệ gia thành công rồi.
Nhưng khi thấy em gái mình cùng Vệ gia công tử đi cạnh nhau, lại cảm thấy có chút xứng đôi, Vệ gia công tử này xét về ngoại hình thì đúng là hiếm có.
Vệ phu nhân tiễn khách ra cửa, quay về liền thấy cảnh tượng này, lập tức mừng rỡ ra mặt, "Phúc Nhi có mệt không, ta bảo người thu xếp cho con một phòng, để con nghỉ ngơi một lát."
Bách Phúc Nhi vội vàng lắc đầu, "Đa tạ phu nhân, nhưng bọn con phải về thôi ạ."
Các tân khách cũng lục tục tản đi, người Bách gia đều đứng trong sân, nhìn dáng vẻ là biết đã chuẩn bị để về.
"Ở lại dùng cơm tối rồi hẵng về."
Người Vệ gia thấy tình huống này thì còn gì không hiểu, đều nhiệt tình giữ lại, nhưng Lý bà không chịu, "Khách về thì chủ an lòng, các người từ sáng sớm đã tất bật cả rồi, nên nghỉ ngơi sớm thì tốt hơn."
"Chúng ta sẽ không làm phiền đâu, nhà chúng ta cũng không thể không có người."
Hôm nay Vệ gia bận rộn như vậy cũng không thể nói được chuyện gì, chi bằng đổi sang thời điểm khác.
Nhà bọn họ có con gái, không thể vội vàng được, phải chắc chắn.
Người Bách gia nhất quyết đòi về, người Vệ gia cũng không tiện cưỡng ép giữ lại, cả nhà nhiệt tình tiễn mọi người lên xe bò, đến khi xe bò đi khuất mới quay người.
"Thế nào? Có phải là đồng ý rồi không?"
Vệ phu nhân hết sức nôn nóng.
Vệ Vân Kỳ khẽ "ừ" một tiếng, buổi trưa hắn bị chuốc quá nhiều rượu, đầu vẫn luôn choáng váng, bây giờ chỉ muốn về phòng ngủ một giấc thật ngon, "Để tối rồi nói chuyện."
Nói xong liền quay về viện của mình, vốn tưởng rằng vừa ngả lưng xuống giường là ngủ được ngay, nhưng cảm giác chóp mũi cứ phảng phất một mùi thối như có như không, mở mắt ra bất đắc dĩ thở dài, con nha đầu thối, hại hắn rồi.
Bên này, Vệ phu nhân cười đến nỗi mắt híp lại, cảm thấy toàn thân mệt mỏi đều tan biến, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng.
Khách khứa đều đã về hết, một số người thuộc dòng chính của Vệ gia cũng xin phép về, chỉ còn lại nhị thúc công và tam thúc công cùng hai bà thím vẫn ngồi yên không nhúc nhích.
Thái độ hôm nay của Vệ Vân Kỳ đã nói lên tất cả, trong dòng chính cũng không hoàn toàn là những người như hai ông thúc công này, nếu cần họ ra sức thì họ sẽ không từ chối, còn nếu không cần họ thì họ chỉ muốn an hưởng cuộc sống của mình thôi. Vệ ngũ thúc dẫn đầu liền cáo từ, tiểu tư bán trà sữa trước đây của Vệ Vân Kỳ giờ đã thành hôn trước một bước và đang là một quản sự của Vệ gia, tên tiểu tư mới tên là Đường Bính, mang mấy thùng lá trà ra.
"Ngũ gia, đây là công tử nhà tôi đặc biệt mang về lần này, hai cân này là của ngài, hai cân này xin ngài giúp phân phát."
Vệ ngũ thúc không ngờ thật sự có trà cho mình, cao hứng gật đầu liên tục, nhận lá trà mà vui vẻ cảm ơn rối rít: "Thay ta cảm ơn Vân Kỳ."
Ôi chao, hai ông nhị thúc công và tam thúc công ghen tị đến méo cả mặt.
Nhưng ông không sợ bọn họ.
Vệ Vân Tinh cười đi tới, "Ngũ thúc, lần sau thúc và hai huynh trưởng lại đến nhé, con có vài việc muốn thương lượng với các thúc."
Vệ ngũ thúc cũng không hỏi gì, chỉ hỏi rõ là buổi sáng hay buổi chiều, rồi nói nhất định sẽ đến, sau đó liền dẫn một đám người rời đi.
Người vừa đi hết, trong sân chỉ còn lại hai nhà của nhị thúc công và tam thúc công, hai người ỷ vào mình là trưởng bối, lại là người có bối phận cao nhất trong tộc, tỏ ra vô cùng quan trọng.
Hai người cũng không nói là sẽ đi, mà nói là có chuyện muốn thương lượng với Vệ lão gia, rồi cả đám lại vào sảnh chính, nhị thúc công nói, "Vệ gia ta đến bây giờ cũng coi như là đi lên rồi, các ngươi chi này có tiền có quyền, có được cũng không dễ dàng càng phải nên cẩn thận nắm chắc, Vệ gia ta đều là những nhà đọc sách, đã biết đọc thì nên hiểu đạo lý kính trọng người lớn, dù là dân hay là quan thì cũng đều phải nói một chữ "Hiếu", chưa kể đến chuyện trưởng bối vốn dĩ là muốn tốt cho các ngươi, dù là có chỗ nào không đúng thì các ngươi cũng phải nghe."
"Người ta ấy, càng leo cao càng phải để ý đến danh tiếng, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ đấy."
Sắc mặt Vệ lão phu nhân rất khó coi, Vệ lão gia trong lòng "lộp bộp" một tiếng, thầm hận hai người trong dòng chính này thật không biết điều, Vệ Vân Tinh đã nhanh chân lên tiếng, đối với Vệ đại gia nói, "Cha, người lại nghĩ sai rồi."
Vệ đại gia chớp chớp mắt, hắn nghĩ sai chỗ nào đâu?
Vệ Vân Tinh nói, "Chúng con tuy là có thêm chút tiền, nhưng số tiền này có được là khó khăn biết bao, cha trên bàn rượu bị người chuốc đến nỗi thổ huyết, lau máu xong còn phải ra ngoài cười nói hòa hoãn khắp nơi, nói lời ngon ngọt, cũng là muốn để anh em chúng con đi lên, sau đó nâng cả dòng tộc mình lên, khiến Vệ gia thành một dòng tộc không ai có thể dễ dàng bắt nạt."
"Hiện giờ xem ra là không được như ý."
"Đừng nói là không bị người ngoài bắt nạt, mà ngay cả trong nhà ra một viên tướng quân tòng tam phẩm, còn chưa kịp đi nghênh ngang đã bị người nhà bắt nạt rồi, cũng là vì đã nghĩ sai đấy."
"Đừng nói không bị người ngoài ức hiếp, ngay cả trong nhà đã có một vị tướng quân tòng tam phẩm, còn chưa kịp uy phong đã bị người nhà bắt nạt, chẳng phải là nghĩ sai sao."
Nhị thúc công mạnh tay vỗ mạnh vào bàn, giận dữ trợn mắt, "Nói năng linh tinh, ai ức hiếp các ngươi?"
Vệ Vân Tinh mặt không đổi sắc mở miệng, "Cũng chỉ là ông tằng tổ mất sớm thôi, nếu như ông cụ còn sống chắc là nằm dưới mộ cũng không yên giấc."
"Nếu như ông còn sống, thì dòng nhà chúng con cũng sẽ không dễ dàng bị bắt nạt như thế này, ngay cả việc không muốn sống bằng cách đi kiếm tiền để nuôi những kẻ lười biếng đó thì thế nào, cho dù trong nhà có người làm quan thì thế nào, vẫn chẳng bị ai để vào mắt, thích ức hiếp sao thì ức hiếp, hơi một tý là đòi người ta nạp thiếp, tay dài còn quản đến cả phòng ngủ của con cháu không cùng huyết thống, không biết danh tiếng này lan ra ngoài thì có còn giữ nổi hay không?"
"Nói ra thì tổ phụ con cũng là tộc trưởng, nhưng con thấy cũng chỉ là một ông tộc trưởng cứ hở ra là đòi tiền, việc thì không lo được mà hễ cần đến tiền thì chắc chắn không thoát được."
Sắc mặt mấy người nhị thúc công đỏ lên, bị nói đến mức không nói nên lời, cảm thấy chi này nhà Vệ gia đúng là toàn một lũ mọc ngược xương sống, dù Vệ Vân Tinh nói là thật tâm thì ông cũng không thể chấp nhận.
Trưởng bối nói chuyện thì làm gì có đứa nhỏ dám tranh cãi như thế này, thật là phản nghịch, cho dù là ông sai thì sao, ông đang là trưởng bối có bối phận cao nhất của Vệ gia, lời ông nói đúng sai gì thì cứ ngoan ngoãn mà nghe.
Cái gì mà không có năng lực chỉ biết đòi tiền, nhà ai mà chẳng thế, một nhà chỉ cần có một người có thể gánh vác thì những người khác đều nương theo người đó, đều là cùng một họ, cùng một nhà, căn bản là không phân biệt được.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận