Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần

Ta Cả Nhà Đều Tại Nhảy Đại Thần - Chương 207: Người sẽ tính không bằng trời tính (length: 7730)

Văn Xương thôn núi nhiều, trải dài rất rộng nhưng không cao lắm, phần lớn đất trên núi là do khai phá từ mấy năm trước, đường núi không dốc, khá dễ đi.
Đỉnh núi là một khu đất rất rộng, trong ruộng trồng rễ cây chàm, lá cây trên mặt đất đã được thu hoạch hết, giờ là thời điểm đào rễ.
Trên lớp bùn đất mới xới còn sót lại ít rễ cây, Bách Lý Xương vừa thu nhặt những rễ cây này vừa treo mình lên một cái cây ở đầu ruộng, dưới đất một con hổ đang ngửa đầu nhìn chằm chằm hắn, dường như đang chờ hắn rơi xuống, một con khác đang trèo lên cây, nếu cái cây không quá nhỏ, con hổ kia có lẽ đã leo lên rồi.
Rốt cuộc hổ hoang cũng biết leo cây.
"Các ngươi đi đi, tay chân ta già yếu không ăn được đâu, các ngươi đi đi."
"Chỉ cần các ngươi không ăn ta, ta... ta sẽ cho các ngươi một con gà, không, hai con, ta cầu xin các ngươi, tha cho ta đi."
Hai con hổ như thể hiểu được lời hắn nói, lộ vẻ khinh thường.
Tiếng bước chân dày đặc truyền đến làm kinh động hai con hổ, chúng nhanh chóng chuyển sang tư thế sẵn sàng tấn công, Bách Lý Xương quay đầu nhìn người từ đường núi lên, nước mắt rơi lã chã, có phải ông sắp được cứu rồi không?
Bách Thường Phú dẫn người xông lên, "Bắt kịp rồi, bắt kịp rồi, ngay chỗ này."
"Ôi chao, lùi lại lùi lại, đừng có xông lên."
Hai con hổ cứ đứng dưới tán cây, người trên cây không xuống được, người đến cứu viện cũng không lên được.
Vũ khí sắc bén nhất trong số bọn họ là thanh đại đao trong tay Bách Thường Phú, còn lại chỉ là cuốc hoặc dao phay, nhìn là biết không có tác dụng gì.
Cha của Nê Thu nuốt một ngụm nước bọt, "Trời ạ, đúng là hai con quái vật lớn, cái này làm sao đây?"
Sơ bộ đánh giá, bọn họ không phải đối thủ.
Bách Lý Xương gào lên, "Con ơi, con mau đến cứu cha a~~"
Bách Thường Sinh...
Bách Thường Lộ...
Lúc này có thể đừng khóc lóc như quỷ đói có được không?
"Gầm~"
Hổ gầm nhẹ, mọi người lùi lại một bước, răng nanh sắc nhọn của nó thật khiến người ta sợ hãi, nhìn móng vuốt sắc bén chắc khỏe kia càng thêm kinh hãi.
Sau hai tiếng gầm giận dữ của hổ, trên đỉnh núi nhanh chóng vang lên một loạt âm thanh xột xoạc, rất nhanh mấy con lợn rừng kéo đến...
"Trời ơi, con hổ này làm sơn đại vương rồi?"
Bách Phúc Nhi đi cùng sợ hãi xoay người muốn chạy xa ra, con hổ kia trông dài hơn hai mét, nặng hơn trăm cân, có chút đáng sợ.
Liếc mắt, cô thấy Thái Hoa, con rắn nói muốn ngủ đông đang xem náo nhiệt trong bụi cỏ.
Thừa lúc mọi người không chú ý, Bách Phúc Nhi ngồi xổm xuống cạnh bụi cỏ, nhỏ giọng hỏi: "Thái Hoa, không phải ngươi đi ngủ đông rồi sao?"
"Tiểu tiên cô, ta vẫn chưa ngủ."
Thái Hoa rụt người sâu hơn vào bụi cỏ, nhỏ giọng nói: "Từ khi hai con hổ này đến núi này thì không yên ổn, suốt ngày làm mưa làm gió, tiểu tiên cô cô không biết đâu, cô đừng nhìn đàn lợn rừng tới đông như vậy, thật thảm hại, hai con hổ này ép buộc nhà lợn rừng phải nộp heo để chúng ăn thịt."
"Chúng coi nhà lợn rừng như tay sai, khắp nơi đi bắt thỏ rừng, gà rừng về cho hai con hổ kia."
"Ngay cả gà lão Tam có một con con còn chưa biết bay cũng không tha."
"Vợ gà lão Tam khóc đến mù mắt, không biết làm gì, đó đúng là hai con ác bá."
"Đánh chết nó đi, đánh chết bọn chúng."
Tiếng kích động vang lên, Bách Phúc Nhi ngẩng đầu, một con gà rừng béo ú đang đậu trên bụi cỏ phía xa, trông thật mập mạp, Thái Hoa lên tiếng, "Đó là gà lão Tam."
Bách Phúc Nhi thở dài yếu ớt, đời gà còn thảm hơn thế nữa, bắt về nấu canh có lẽ không hay lắm?
Hoa cúc cậu của Thái Hoa thò đầu ra, "Hôm nay hai con ác bá kia có bị cắm đầu không?"
"Tiểu tiên cô, thu phục chúng đi, trả lại cho chúng ta cuộc sống bình yên."
Bách Phúc Nhi thấy xung quanh bụi cỏ đều xột xoạc, nếu để cha cô cùng các chú biết mình đang bị động vật trên núi vây quanh, thì sẽ có biểu hiện gì đây?
Hoa cúc phun nhụy, "Hai con hổ này chính miệng nói, chúng đã từng ăn thịt người ở nơi khác."
Mặt Bách Phúc Nhi trở nên nghiêm trọng, nghe nói hổ ăn thịt người rất nguy hiểm, chúng sẽ tiếp tục ăn người, không thể giữ lại được.
Cô hiện tại một tay có thuốc mê của ông nội, một tay có tiểu đồng cầu sư phụ cho, chắc có thể bắt được hai con hổ này nhỉ?
Một nhóm người cùng hai con hổ vẫn đang căng thẳng, đúng lúc đôi bên đang giằng co căng thẳng thì cành cây trên đầu phát ra tiếng "Rắc", do không chịu nổi sức nặng của Bách Lý Xương mà gãy.
Nhìn chỗ gãy một chút một chút xé toạc ra, Bách Lý Xương sợ hãi hồn bay phách lạc, "A~~~ cứu tôi với ~~~"
Hai con hổ nhạy bén ngẩng đầu lên, kích động chờ Bách Lý Xương rơi xuống, Bách Thường Phú vung đại đao lên, "Chém chết hai con súc sinh này."
Khung cảnh trong nháy mắt trở nên hỗn loạn, thực tế chứng minh dân làng không có chút công phu trong người muốn giết chết hai con hổ là rất khó khăn, đảo mắt Bách Thường Phú cùng hai anh em Bách Thường Sinh đã bị thương, Trương Kim Thuận bị hổ bay lên không quật đuôi một cái vào đầu, lập tức choáng váng ngã xuống đất, những người khác nhìn thấy đều sợ hãi.
"A!!!"
"Rắc!"
Cành cây cuối cùng đến giới hạn, hai người mang theo cành cây từ trên rơi xuống, thấy hổ đã gần ngay trước mắt, Bách Lý Xương hai mắt trợn ngược ngất đi.
Bách Phúc Nhi xông lên định ném thuốc mê thấy tình hình không ổn, trực tiếp hái cái tiếp theo là tiểu đồng cầu ném tới, "Ta ném thuốc mê, mọi người tản ra hết đi."
Cô đã nhắm kỹ rồi, chỉ cần mọi người tản nhanh, thì người bị ngất chỉ có hai con hổ với nhị gia gia cô thôi, dù sao nhị gia gia cũng ngất rồi, không sao cả.
Kết quả người tính không bằng trời tính, mọi người là đã lui lại, nhưng không biết có cơn gió nhỏ ở đâu thổi tới, từ tiểu đồng cầu bay ra khói vàng hôi thối, rất nhanh cả người lẫn hổ đều lăn ra đất.
Bách Phúc Nhi...
Đám động vật đứng xem náo nhiệt xung quanh lập tức giải tán, gà lão Tam đau khổ vì mất con bay nhảy nhanh nhất.
Hít vào chút khói vàng, Bách Phúc Nhi cảm thấy có chút choáng váng, biết gần đây có nguồn nước, cô vội vàng chạy tới, vốc nước rửa mặt súc miệng, sư phụ nói, dùng nước lạnh rửa mặt sẽ tỉnh táo lại rất nhanh.
Người ở dưới chân núi thấy khói vàng bay lên đỉnh núi liền mạnh dạn đi lên, khi họ lên đến nơi thì thấy người nằm la liệt, hai con hổ cũng nằm ngang trên mặt đất.
"Đây là... chết hết rồi?"
"Chưa." Bách Phúc Nhi dùng lá cây hứng một chút nước rồi đi tới, cười tủm tỉm nhìn mọi người, "Bị trúng thuốc mê rồi, là do con thả, nếu các chú đã tới, thì giúp con đánh thức mọi người dậy đi."
Mọi người hai mặt nhìn nhau, "Phúc Nhi à, cái khói vàng vừa rồi?"
"Đó là ám khí sư phụ cho con để phòng thân, uy lực lớn lắm, tại con lần đầu dùng nên mới làm cả mọi người ngất theo thôi, dội chút nước lạnh lên mặt sẽ tỉnh nhanh thôi."
"Chú nào giúp con một chuyến, về tìm nãi nãi con lấy đòn gánh và dây thừng, nãi nãi con dặn, phải khiêng hai con hổ về cho bà ấy."
Đám người này lúc này mới hoàn hồn, hai con hổ lớn như vậy, giá trị chắc nhiều tiền lắm đây.
Nhà Bách lại phát tài rồi.
"Lão Nhị, Phúc Nhi."
Một giọng nói khác vang lên, Bách Phúc Nhi mắt sáng lên, "Tam thúc, con ở đây."
Bách Lý Huy vừa về đến nhà liền nhận được tin báo lập tức tới ngay, thời gian vừa hay.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận